Dù Kỷ Minh Nguyệt vẫn đang sắm vai gia đình phá sản cùng đại tiểu thư nghèo nàn, nhưng sức mua của hai nữ nhân thực sự quá lớn.
Vốn dĩ là nói chỉ mua quần áo, kết quả khi hai người đi qua hàng đồ trang điểm lại hoàn toàn quét sạch.
Thời Thần còn quơ quơ thẻ đen trong tay: “Không sao chị Minh Nguyệt, hôm qua anh trai em đã nói rồi, hôm nay hai chúng ta dùng tiền của anh ấy.

Nhà của em lớn lắm, chị không cần lo anh của em nghèo.”
Kỷ Minh Nguyệt ngại ngùng: “Như vậy không tốt đâu? Em dùng tiền của cậu ấy thì còn hợp lý…”
Còn chưa nói xong, Thời Thần đã chặn lại, “Thật sự không sao, anh trai em chính miệng đáp ứng, chị không cần khách khí với anh ấy.

Con người anh ấy đó mà, mỗi ngày đều kiếm được rất nhiều tiền, nhưng lại không có thời gian tiêu.

Chị coi như đi giúp anh ấy tiêu tiền đi!”
… Tuy nói như thế, Thời Thần lại có tính toán riêng, trong lòng suy nghĩ rất nhiều thứ.
Kỷ Minh Nguyệt hiện tại chính là ứng cử viên số một cho vị trí chị dâu của cô.
Tuy rằng cô cả đời cũng không cần lo chuyện cơm ăn áo mặc, nhưng vẫn muốn lấy lòng người thừa kế gia sản một chút, để cho cô càng được sống thoải mái hơn, vậy cứ đến lấy lòng chị dâu là được rồi không phải sao?
Quá thông minh!
Nói ngắn lại, một đường mua liên tục, Kỷ Minh Nguyệt không tốn một đồng tiền nào.
Thậm chí mỗi lần cô thử một bộ quần áo, bản thân còn chưa đưa ra quyết định, Thời Thần đã lập tức vung tay quẹt thẻ.
Còn không quên nịnh nọt Kỷ Minh Nguyệt, “Chị Minh Nguyệt, chị thật sự quá đẹp, vóc người lại chuẩn, mặc cái gì cũng đẹp!”
Kỳ thật cũng không tính là nịnh nọt, rốt cuộc thì Kỷ Minh Nguyệt thật sự là da trắng chân dài, mặc gì cũng như thần tiên.
Mỗi lần Kỷ Minh Nguyệt đi ra từ phòng thử đồ, nhân viên cửa hàng đều cảm thấy không khí trong tiệm lập tức rực rỡ hơn…
Còn có vài vị khách tiến vào nhìn thấy Kỷ Minh Nguyệt, nói: “Có thể cho tôi thử bộ quần áo giống của vị tỷ tỷ kia đang mặc không?”
Nữ nhân đi dạo phố, sức chiến đấu đều kinh người như thế.
Cho đến khi ngồi trên tầng cao nhất của quán cafe, nghỉ ngơi uống nước ăn điểm tâm, Kỷ Minh Nguyệt mới cảm thấy có chút mệt mỏi.
Cô dựa lưng vào ghế ngồi, quét mắt nhìn một đống túi quần áo mỹ phẩm xung quanh hai người, trong lúc nhất thời có chút không nói nên lời.
“…” Kỷ Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thời Thần, “Lát nữa chúng ta đi về như thế nào?”
Thời Thần không thèm để ý mà đáp, “Không phải anh trai em đã nói sẽ đến đón chúng ta sao?”
?

Kỷ Minh Nguyệt ngây ngốc.
Thời Thần uống một ngụm cafe, đắng đến nhíu nhíu mày, tiếp tục nói, “Tối nay anh trai em không có việc gì làm, anh ấy tới đón chúng ta, mấy đồ này cứ để trong cốp xe là được.

À đúng rồi, anh ấy nói ở bên ngoài ăn tối rồi trở về.”
“…”
Kỷ · không có xe · vì thế mà không có nhân quyền · Minh Nguyệt, gật đầu đáp ứng.
Quả nhiên, lúc cô cùng Thời Thần chuẩn bị đi xuống, Thời Thần nhận được điện thoại của Tạ Vân Trì, nói hai người đi thẳng xuống hầm giữ xe.
… Vốn dĩ hết thảy đều rất tự nhiên rất thuận lợi, cho đến khi đang trên đường đi tới nhà hàng, Thời Thần kêu một tiếng: “A! Không được, anh, chị Minh Nguyệt, em không đi chung với hai người được rồi!”
Trong lòng Kỷ Minh Nguyệt lộp bộp.
“Từ Lâm Thanh nói đêm nay có buổi nhạc kịch, em phải cùng anh ấy ăn tối rồi đi xem, hai người đi ăn với nhau đi!” Thời Thần rất tự nhiên mà chỉ huy Tạ Vân Trì, “Anh cứ để em ở giao lộ như hôm qua là được, Từ Lâm Thanh nói anh ấy đang lái xe tới.”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt sợ ngây người.
Thời Thần còn không quên tiếc nuối nói, “Ôi, hôm qua em nghe anh nói đặt nhà hàng còn rất vui vẻ, vì chỗ này đặt bàn rất khó, em muốn ăn đã lâu rồi.

Chị Minh Nguyệt, chị nhất định phải thay em nếm thử đó.”
Cho đến khi Thời Thần tung ta tung tăng chạy tới xe của Từ Lâm Thanh, đến cả đầu cũng không quay lại một lần, Kỷ Minh Nguyệt vẫn có chút chưa lấy lại tinh thần.
Cô ngơ ngác mà quay đầu, nhìn thoáng qua Tạ Vân Trì, hơn nửa ngày mới hỏi: “Thời Thần… Vẫn luôn trọng sắc khinh anh trai như vậy sao?”
Tạ Vân Trì không hề có chút gánh nặng tâm lý mà gật đầu: “Đúng vậy, từ lúc cao trung con bé đã như vậy.”
Nói xong còn nghiêng đầu, cười cười với Kỷ Minh Nguyệt, “Tôi quen rồi.”
Đang chuẩn bị khởi động xe, điện thoại của Tạ Vân Trì rung lên, có tin nhắn Wechat.

Anh nhìn thoáng qua.
Không phải thời gian mà là Thời Thần:【! Anh, thấy em diễn thế nào, có phải siêu cấp tự nhiên không! Em còn bị kỹ thuật diễn của mình làm cho chấn động rồi, nước chảy thành sông, liền mạch lưu loát.】
Tạ Vân Trì không có biểu tình gì, dứt khoát ấn “Lợi hại”.
Sau đó, càng thêm dứt khoát mà tắt điện thoại.
Toàn bộ quá trình còn lưu loát hơn diễn xuất của Thời Thần.
Kỷ Minh Nguyệt thuận miệng hỏi, “Làm sao vậy?”
“Không có gì,” Tạ Vân Trì cười khởi động xe, “Nói chuyện với một khách hàng về việc quyết toán mà thôi.”

Kỷ Minh Nguyệt gật gật đầu, không hỏi nhiều.

Thời Thần cũng không hề khoa trương, nhà hàng mà Tạ Vân Trì đưa cô tới thực sự rất nổi tiếng, bên ngoài cửa có không ít người xếp hàng.
Tạ Vân Trì đã đặt chỗ trước, rất nhanh đã có phục vụ đi tới đưa bọn họ vào trong.
“Đây là nhà hàng của bạn tôi.” Tạ Vân Trì đè thấp thanh âm, “Nếu hợp khẩu vị của cậu thì lần sau đến cứ trực tiếp gọi cho cậu ta.”
Hai người vốn dĩ đi song song, Tạ Vân Trì bởi vì nói nhỏ, trong lúc nhất thời đã nhích lại gần Kỷ Minh Nguyệt, nhiệt khi trên người anh đều phả vào cổ của cô.

Cô nhịn không được mà run rẩy, sau đó cả người cứng đờ.
Dù thế nào cũng phải cố gắng bình tĩnh, Kỷ Minh Nguyệt rời mắt, gật gật đầu.
… Nhưng lại khống chế không được mà đỏ mặt.
May mắn, Tạ Vân Trì nói xong câu đó thì đứng thẳng lại, cũng tách cô ra.
Kỷ Minh Nguyệt cố gắng trấn tĩnh trái tim đang nhảy múa trong lồng ngực, chỉ cảm thấy bản thân thật sự là…
Sắp nhịn không được…
Hai người đi theo nhân viên phục vụ, xuyên qua một con đường lớn đi vào trong.

Cho đến khi đi qua một gian phòng không đóng cửa, từ bên trong truyền ra thanh âm kinh ngạc: “Vân Trì?”
Là giọng nam trung niên.
Tạ Vân Trì dừng bước, Kỷ Minh Nguyệt cũng dừng theo.
Cô nghiêng đầu nhìn biểu tình của Tạ Vân Trì…
Vẫn nhẹ nhàng ôn nhu như cũ.
Nhưng Kỷ Minh Nguyệt không biết vì cái gì lại cảm thấy có chút không giống thường ngày.
Tạ Vân Trì lùi lại hai bước, đứng ở cửa gian phòng kia, cười chào hỏi, “Chú, mẹ, hôm nay hai người ăn cơm ở đây à? Trùng hợp thật.”
Kỷ Minh Nguyệt bỗng dưng sửng sốt.
Nói cách khác…
Ở trong đó chính là ba mẹ của Tạ Vân Trì?
Một giọng nữ trung niên ôn nhu cũng truyền ra, “Con đến đây ăn cơm với bạn à? Nếu không ngại thì vào đây ngồi chung đi.”

Tạ Vân Trì cười cười, không nói chuyện, chỉ quay đầu nhìn về phía Kỷ Minh Nguyệt.
… Tựa hồ là đang hỏi ý cô.
… Tuy rằng hoàn toàn không muốn gặp ba mẹ Tạ Vân Trì vào thời điểm như thế này, nhưng, ai có thể đoán được thế giới lại nhỏ như vậy chứ.
Đã như vậy rồi mà còn không đi vào, dù như thế nào cũng có cảm giác không được lễ phép.

Kỷ Minh Nguyệt do dự ba giây, gật gật đầu với Tạ Vân Trì.
Tạ Vân Trì nghiêng đầu, nhìn nhân viên phục vụ cách đó không xa đang lẳng lặng chờ bọn họ, ý bảo sẽ vào phòng này, chỗ đặt trước kia tạm thời hủy.
Rồi sau đó, Tạ Vân đi vào trong hai bước, quay đầu nhìn Kỷ Minh Nguyệt.
Kỷ Minh Nguyệt lại lần nữa do dự ba giây, sau đó cũng đi vào.
Giáo dưỡng từ nhỏ được phát huy rất nhuần nhuyễn ở thời điểm này, lễ phép lại khách khí, cười nói với hai người ở phía đối diện, “Con chào chú, dì, con là Kỷ Minh Nguyệt, bạn cùng trường cao trung của Tạ Vân Trì.”
Khi Thời Đức Vĩnh và Thẩm Chi nhìn thấy Kỷ Minh Nguyệt bước vào đều ngẩn người, liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy sự khiếp sợ trong đôi mắt của đối phương.

… Mấy năm nay, bọn họ chưa từng thấy Tạ Vân Trì cùng một nữ hài tử ra ngoài ăn cơm riêng như thế này.

Thẩm Chi lập tức hiểu ra cái gì, ý cười trên mặt đậm hơn, liên tục đón tiếp Kỷ Minh Nguyệt, “Tên là Minh Nguyệt phải không? Tên hay tên hay, tiểu cô nương lớn lên thật xinh đẹp nha, mau tới chỗ dì ngồi.”
Thời Đức Vĩnh cũng nở nụ cười hiếm có, “Muốn ăn cái gì? Để chú gọi phục vụ đến thêm món.”
Trong lòng Kỷ Minh Nguyệt có chút quẫn bách.
Cô có cảm giác bọn họ đang hiểu lầm cái gì đó, tuy rằng cô cũng rất hy vọng bọn họ hiểu lầm như vậy, nhưng mà…
Cô trước nay chưa từng trải qua chuyện xấu hổ như thế này.
Kỷ Minh Nguyệt kéo ghế ngồi xuống, câu nệ mà ngẩng đầu nhìn nhìn Tạ Vân Trì xin giúp đỡ.

Tạ Vân Trì gật gật đầu trấn an cô, lại nói với Thời Đức Vĩnh và Thẩm Chi, “Chú, mẹ, hai người đừng dọa cô ấy.”
“Đứa nhỏ này nói bậy gì đó.” Thẩm Chi liếc anh một cái, lại quay đầu nói chuyện với Kỷ Minh Nguyệt, “Muốn ăn cái gì cứ gọi, không cần khách khí với chú và dì.”
Thẩm Chi cùng Tạ Vân Trì vừa nhìn là biết là mẹ con, có vài phần giống nhau.
Bà ấy hiện tại đã hơn 50, nhưng năm tháng dường như đã dừng lại trên người bà, bảo dưỡng rất tốt, thậm chí không thể nhìn ra lúc trước bà ấy cùng Tạ Vân Trì phải trải qua sinh hoạt khó khăn như vậy.

Hơn nữa, vừa thấy Thẩm Chi, Kỷ Minh Nguyệt liền biết tính tình ôn hòa của Tạ Vân Trì là di truyền từ ai.
Cũng trách không được đã nhiều năm như vậy trôi qua mà ba Thời vẫn nhớ mãi không quên bà ấy.

Trong lòng xoay chuyển liên tục, trên mặt Kỷ Minh Nguyệt lại hoàn toàn không tỏ vẻ gì, chỉ cười cười: “Không sao đâu dì, con không kén ăn.”
Thời Đức Vĩnh cầm lấy thực đơn, lật lật, Thẩm Chi quay qua nhìn vài lần, chỉ chỉ một chỗ, “Gọi cho Vân Trì một đĩa cà tím đi, đây là món nổi tiếng ở đây.”
Bà lại cười lắc lắc đầu, “Tiếc là hôm nay Thần Thần không ở đây, đúng lúc có món thịt bò con bé thích nhất.”

Kỷ Minh Nguyệt giật mình, ngẩng đầu nhìn nhìn Tạ Vân Trì mặt không đổi sắc ở phía đối diện, làm nũng với Thẩm Chi, “Dì à, cà tím bây giờ hình như là trái mùa rồi, hay là thôi đi, gọi món khác được không?”
Thẩm Chi nhìn nhìn cô: “Phải không? Dì chỉ là nghĩ đây dù sao cũng là món yêu thích của Vân Trì.”
Kỷ Minh Nguyệt nhăn mũi, “Thêm một thời gian nữa, vào mùa hạ mới là mùa của cà tím, đến lúc đó ăn cũng không muộn.”
Thẩm Chi ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Vân Trì, hỏi ý kiến anh.
“Ừm, không sao, nghe cô ấy đi.” Tạ Vân Trì ngữ khí ôn nhu.
Trong lòng Kỷ Minh Nguyệt run lên một chút.
Cô mím môi, cúi đầu.
Thẩm Chi tiếp tục xem thực đơn, Thời Đức Vĩnh lại quay đầu, cùng Tạ Vân Trì nói, “À đúng rồi, chú nghe Đào Đào nói, con bé ở Quân Diệu hình như không được vui vẻ.

Vân Trì, Đào Đào có phải là bị khi dễ trong công ty không?”
Tạ Vân Trì nhẹ giọng cười cười, “Cô ấy có khả năng là không thể thích ứng được, con đang suy xét cho cô ấy làm hết tháng này thì trở về nghỉ ngơi.”
Kỷ Minh Nguyệt ngẩn người.
Ý của Tạ Vân Trì là, sẽ để Bạch Đào dọn đồ rời đi vào tháng sau?
Cô lập tức vui vẻ.
Đúng vậy, M-1 là tâm huyết của bọn họ, sao phải tự dưng chia sẻ miếng bánh này cho một người không biết gì chứ?
Thời Đức Vĩnh cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Tạ Vân Trì, nhíu nhíu mày, “Như vậy không được! Chú Bạch của con là bạn lâu năm của chú, ông ấy thỉnh thoảng mới nhờ chú một chuyện, để Đào Đào thực tập ở tổ hạng mục một chút thì có làm sao chứ? Lúc đó chú nói con chiếu cố Đào Đào một chút, nhưng không có nghĩa là con bé không thích ứng thì con liền để con bé rời đi chứ?”
Ngữ khí của Thời Đức Vĩnh không hề tốt, thậm chí có vài phần nghiêm túc, cảm giác áp bức do nhiều năm nắm chức cao cũng toát ra.
Tạ Vân Trì ngồi ở bên cạnh lại dường như chẳng có chút áp lực, gật gật đầu, “Chú à, hạng mục này rất quan trọng.”
… Không hề có tính toán lùi bước.
Thời Đức Vĩnh nhíu mày chặt hơn, “Vân Trì, tuy hiện tại đa số thời gian chú sẽ không can thiệp vào quyết định của con, nhưng, chú mới là chủ tịch của Quân Diệu.”
Bầu không khí trong phòng lập tức giương cung bạt kiếm.
Thẩm Chi vội vàng nói với Tạ Vân Trì, “Vân Trì, mau xin lỗi chú của con đi, sao con lại nói chuyện với chú như thế? Đứa nhỏ này sao lại không hiểu chuyện như vậy?”
Sau đó lại vỗ vỗ lưng Thời Đức Vĩnh, an ủi: “Có chuyện gì từ từ nói, đừng tức giận với con cái, thằng bé còn nhỏ không hiểu chuyện, để nó chiếu cố Đào Đào nhiều một chút là được.”
Tạ Vân Trì không nói chuyện, vẫn ôn nhu mà cười như cũ.
Chỉ là ánh sáng mà đèn phòng chiếu xuống mang thêm mấy phần trầm mặc.
Trong phòng an tĩnh vài phần.
… Vốn dĩ chuyện này không hề liên quan gì đến người ngoài như cô.
Nhưng mà, cô nhớ lại cuộc đối thoại với Thời Thần hôm nay, trong lòng Kỷ Minh Nguyệt lại đau thêm, thậm chí có không hô hấp được.
Ngoan ngoãn trên mặt cũng giả bộ không nổi nữa: “Chú, dì, hai người nói vậy là không đúng rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Miệng pháo online..