"Đính hôn từ nhỏ? Trời đất, thời đại nào rồi mà còn có người cho đính hôn từ nhỏ vậy?" Giọng điệu Lam Sơ Nguyệt tràn ngập sự mỉa mai.
"Không được à?" Mộ Thi Hàm liếc cô ấy.
"Không phải là không được, cơ mà kiểu như hai người thì chắc chẳng có tình cảm gì với nhau đâu nhỉ?" Lam Sơ Nguyệt cười hỏi.
"Liên quan gì tới cô?" Mộ Thi Hàm nhướng mày.
"Tôi thấy Tử Sâm cũng chẳng thích cô mấy đâu." Lam Sơ Nguyệt cố ý châm ngòi ly gián.
Mộ Thi Hàm liếc nhìn cô ấy như một kẻ ngớ ngẩn.
Lam Sơ Nguyệt cố gắng tự nhủ bản thân đừng để ý đến ánh mắt đầy châm chọc ấy của cô, thốt lên với ý đồ xấu xa: "Chắc cô Mộ chưa biết điều này đâu nhỉ? Tử Sâm trông thì phong lưu như thực chất anh ấy là người vô tình nhất, cô nghĩ mình đã mở cửa được trái tim của anh ấy nhưng thật ra đó hoàn toàn chỉ là ảo tưởng thôi."
"Tiếc thật đấy!" Mộ Thi Hàm nhìn cô ấy, nhẹ nhàng bật ra một câu.
"Tiếc gì cơ?" Lam Sơ Nguyệt chẳng hiểu gì.
"Tiếc là cô còn không có cả cơ hội ảo tưởng về anh ấy."
"Cô..." Lam Sơ Nguyệt vốn đang tỏ ra bình tĩnh thong dong song vừa bị Mộ Thi Hàm nói vậy thì không giữ được vỏ bọc đó nữa, mặt mày đen sì.
Mộ Thi Hàm ung dung cầm tách trà lên rót cho mình một tách rồi nhìn về phía xa kia, không hề đoái hoài gì tới gương mặt tối tăm của cô ấy.
Cứ thế, Lam Sơ Nguyệt bị Mộ Thi Hàm làm lơ.


Cô ấy muốn kiếm chuyện để khích Mộ Thi Hàm tiếp nhưng cô thật sự quá bình tĩnh, cứ như một con robot vô cảm vậy.

Dù cho Lam Sơ Nguyệt có nói gì đi nữa thì cô cũng không hề lộ ra chút lung lay nào khiến cho cô ấy vô cùng tức tối.

Nhưng Lam Sơ Nguyệt chẳng làm gì được Mộ Thi Hàm, ít nhất là cô ấy không thể động chạm đến Mộ Thi Hàm ngay trước mặt những người khác.
"Mộ Thi Hàm, cô đừng có mà đắc chí! Cô đừng tưởng Tử Sâm yêu cô! Tôi nói cho cô biết, cô chỉ là một phần trong biển người tình của anh ấy thôi!" Lam Sơ Nguyệt thở hồng hộc, mắng.
Đó là người cô ấy thích bao nhiêu năm qua, cô ấy thích anh đã ngần ấy năm cơ mà, tại sao anh có thể cưới người khác chứ? Lam Sơ Nguyệt càng nghĩ càng thấy bất công.
Mộ Thi Hàm đặt tách trà xuống rồi ngẩng đầu nhìn Lam Sơ Nguyệt: "Tôi là người cuối cùng chứ không phải một phần trong đó."
"Ha ha..." Nụ cười của Lam Sơ Nguyệt đầy châm chọc: "Cô dựa vào đâu mà tự tin thế?"
Bỗng nhiên, Mộ Thi Hàm đập mạnh tách trà đã uống hết lên bàn khiến cho tách trà lành lặn vỡ nát.

Sau đó, cô nhìn sang Lam Sơ Nguyệt, uể oải cất lời: "Ai dám giành người với tôi thì sẽ như tách trà này."
Lam Sơ Nguyệt giật mình mở to mắt nhìn chòng chọc vào tách trà bị Mộ Thi Hàm đập vỡ, không dám tin vào mắt và tai mình.

Sao người phụ nữ này lại vênh váo đến thế chứ?
Ban nãy Mộ Thi Hàm đập tách trà lên bàn gây ra âm thanh lớn đến mức nhóm Lãnh Tử Sâm đang ngồi trong phòng riêng uống rượu cũng nghe thấy.

Lúc này, Lãnh Tử Sâm đẩy xe lăn đi qua.
"Sao thế bà xã?" Lãnh Tử Sâm nhìn thấy tách trà trên bàn thì hết hồn, vội vàng cầm tay Mộ Thi Hàm qua kiểm tra: "Em không sao chứ? Sao vỡ tách rồi?"
"Không có gì, do em chú tâm trò chuyện với cô Lam đây quá nên lỡ đặt tách xuống hơi mạnh tay thôi." Mộ Thi Hàm lườm Lam Sơ Nguyệt rồi nhẹ nhàng đáp.
Lam Sơ Nguyệt nhìn chằm chằm gương mặt điềm nhiên như không của Mộ Thi Hàm, cáu đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Chú tâm? Ai trò chuyện chú tâm với cô chứ?
Lãnh Tử Sâm nhướng mày với Lam Sơ Nguyệt: "Lam Sơ Nguyệt trò chuyện gì với cô bé nhà tôi thế?"
"Không có gì!" Lam Sơ Nguyệt ngoảnh đầu sang một bên, không muốn nói chuyện với người trong mắt chỉ toàn hình bóng Mộ Thi Hàm là Lãnh Tử Sâm.
Lãnh Tử Sâm nhìn Mộ Thi Hàm một cách cưng chiều rồi cười khẽ: "Lam Sơ Nguyệt, cô bé nhà anh còn nhỏ, em đừng bắt nạt cô ấy."

Mộ Thi Hàm nghe anh nói vậy thì khóe môi hơi nhoẻn lên.

Từ khi ở bên Lãnh Tử Sâm, cô cảm thấy mình càng lúc càng trẻ con vậy.
Một mình cô quản lý cả một tập đoàn từ đó đến nay nên nhiều lúc gần như quên mất tuổi tác của bản thân, nhưng trong mắt Lãnh Tử Sâm thì cô lại chỉ là một cô gái hai mươi hai tuổi mà thôi.
Sắc mặt của Lam Sơ Nguyệt khó coi đến mức không thể dùng lời nào để diễn tả.

Cô ấy đứng lên, nhanh chóng rời khỏi đây trong ê chề.
Lãnh Tử Sâm đi tới trước mặt Mộ Thi Hàm rồi hỏi như không thấy sự nhục nhã của cô ấy: "Bà xã, hồi nãy em nói chuyện gì với cô ấy thế?"
"Anh hứng thú muốn biết phụ nữ nói chuyện với nhau những gì à?"
"Không, anh chỉ hứng thú muốn biết bà xã đã nói những gì thôi."
"Thật ra cũng chẳng có gì, anh cứ qua uống rượu với họ đi.

Lâu rồi không gặp mà, phải uống cho tận hứng chứ."
Lãnh Tử Sâm lắc đầu: "Không uống, rượu có gì ngon mà uống? Anh ngồi đây uống trà với em."
"Thật sự không cần đâu mà, anh qua tụ họp với bạn đi, sao cứ phải ở với em chứ?"
"Không sao, mấy tên FA đó uống với nhau là đủ rồi.

Anh khác với mấy đứa nó, anh có vợ rồi."
Mộ Thi Hàm nghe thấy câu này thì không kiềm được phá lên cười.

Cái người này mê nịnh vợ hay gì?
Lãnh Tử Sâm không muốn đi uống rượu, Lam Sơ Nguyệt thì bắt đầu uống hết ly này đến ly khác.

Cứ ngỡ sau khi về nước, hạnh phúc của cô ấy và Lãnh Tử Sâm sẽ bắt đầu, ai ngờ cô ấy còn chưa kịp làm gì thì mối tình đơn phương này đã chết rồi.
Lam Minh Viễn nhíu mày giật ly rượu ra khỏi tay Lam Sơ Nguyệt: "Lam Sơ Nguyệt, đừng uống nữa, uống kiểu này sao người em chịu nổi?"
"Anh cứ mặc kệ em, để em uống đi, có phải em không biết uống rượu đâu!" Lam Sơ Nguyệt giật ly lại rồi lại rót rượu cho mình.
Giang Cửu Lương và Tần Quân Kỳ nhìn nhau, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Đến khi Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm đã đi, Giang Cửu Lương mới nhìn Lam Minh Viễn, hỏi: "Minh Viễn, em cậu không sao chứ? Đừng bảo là nhỏ với Tử Sâm..."
Lam Minh Viễn gượng cười, gật đầu: "Đúng rồi đây, con nhỏ này thích Tử Sâm nhiều năm trước rồi nhưng Tử Sâm chỉ xem con bé như em gái, không hề có ý đó với nó.

Tôi cứ tưởng mấy năm đi nước ngoài nó sẽ buông bỏ được chứ, không ngờ con bé chẳng những không bỏ cuộc mà còn cố chấp hơn là đằng khác."
Giang Cửu Lương nổi cáu mắng chửi: "Mẹ nó, rốt cuộc cái tên Tử Sâm này có gì hay mà tụi con gái cứ đổ xô đi thích cậu ấy thế? Em gái của Quân Kỳ mới bị Quân Kỳ đưa đi nước ngoài chứ đâu, giờ lại tới Lam Sơ Nguyệt, thật là..."
Tân Nhật Minh nhìn lướt qua Lam Sơ Nguyệt đã say khướt, trầm giọng nói: "Minh Viễn, cậu khuyên em cậu đi, tôi thấy Tử Sâm thật lòng với vợ anh ấy đấy."
Tần Quân Kỳ trợn trắng mắt: "Nói thừa, người ta kết hôn luôn rồi, sao có thể không thật lòng được chứ? Cậu nghĩ Tử Sâm là kiểu người kết hôn tùy tiện hả? Cậu chơi với Tử Sâm từ nhỏ đến lớn mà không hiểu con người cậu ấy à?"
Tân Nhật Minh gật gù: "Có lý.

Thật ra suy nghĩ của Tử Sâm bảo thủ lắm, cậu ấy thuộc dạng trung thành với hôn nhân của mình.

Minh Viễn à, cậu nên khuyên Lam Sơ Nguyệt thì hơn, con bé cứ mù quáng như thế thì rồi sẽ bị tổn thương thôi."
Lam Minh Viễn gượng cười: "Tôi biết chứ, nhưng tính con bé này cứng đầu lắm, đã quyết định chuyện gì là không dễ thay đổi đâu."
Ngay từ mấy năm trước lúc Lam Sơ Nguyệt tỏ tình với Lãnh Tử Sâm thất bại thì Lam Minh Viễn đã khuyên cô ấy, bảo cô ấy đừng cố chấp như vậy nữa rồi, khổ nỗi khuyên hết nước hết cái mà cô em gái vẫn không chịu nghe.
Hơn nữa, bản thân anh ấy cũng có tính toán riêng.

Anh ấy và Lãnh Tử Sâm là bạn nối khố nên rất hiểu nhau, nếu em mình và Lãnh Tử Sâm có thể thành đôi thì anh ấy sẽ rất vui mừng.
Kể cả lần về nước này, Lam Minh Viễn cũng mong con bé sẽ có kết quả tốt đẹp với Lãnh Tử Sâm nhưng không ngờ lại thấy Lãnh Tử Sâm dẫn vợ đến ra mắt trong cuộc hội ngộ đầu tiên sau khi về nước.

Điều này làm anh ấy rất bất ngờ..