Bị hôn đến không thể thở, tay chân lại trói cô chỉ có thể cố gắng thích ứng tìm cơ hội lấy hơi mà hít vào.

Nụ hôn mãnh liệt, cả hai như đang được hòa quyện vào nhau vậy.
"Ưm~".
Dần thả đôi môi của cô ra, Hàn Phong cởi bỏ bộ comple.

Thân hình vạm vỡ ngay trên cô.

Dù gì đây cũng chẳng phải lần đầu bị thế.

Đối với cô, cho dù hắn có đẹp thế nào thì mãi mãi cô cũng sẽ hận hắn, hận mẹ cô và cả Mộc Nư nữa.
Đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt chứa đẫm nước mắt và mồ hôi, hắn nhếch mép cười khinh: "Tôi thích nhìn bộ dạng thê thảm như này của cô hơn.

Nói đúng ra thì cô phải cảm ơn chị gái của mình, nếu không nhờ cô ta cô cũng chẳng bao giờ leo lên được giường của Hàn Phong này".
Với đôi mắt ngây thơ chứa chang nước mắt mặn chát, khóe môi cô nhếch lên cười khổ: "Ha, anh nói sai rồi.

Tôi cảm thấy thật kinh tởm khi leo lên được chiếc giường này".
Bóp chặt cổ cô: "Vậy để tôi cho thấy sự kinh tởm hơn sẽ như thế nào".
Đưa tay khẽ vuốt ve cơ thể mỏng manh của cô.

Nhẹ cúi đầu, hắn úp mặt của hai trái bầu căng tròn ấy hít một hơi dài.

Cơ thể của Mộc Na ưỡn lên, miệng cô khẽ phát ra những tiếng rên rỉ làm trỗi dậy hơn cả niềm ham muốn dục vọng ấy.

Hắn khẽ vuốt dựng *** **** to dài, hiện rõ nhiều gân xanh tím ấy.

Đưa ngón tay sờ dần từ môi cô xuống hoa nguyệt đỏ hồng.

Đưa từng ngón tay vào bên trong khuấy đào mà trêu đùa.
"Ưm...!Đừng".

Mộc Na khẽ phát lên tiếng rên rỉ khi hắn chạm vào vùng kín kia.
Chất dịch nhờn dần tiết ra mà cuốn lấy ngón tay của hắn, rút ra.

Đưa lên miệng liếm nhẹ.
"Anh...biến thái".
"Biến thái? Như thế thôi chưa đủ".
Hắn bế cô lên, đưa vào bồn tắm.

Cầm lấy chai rượu vang tưới lên cơ thể cô.

Uống một ngụm kèm với một viên thuốc nhỏ, hắn lại áp sát môi cô đẩy viên thuốc và rượu qua.

Hắn khiến cô nuốt nó xuống.
Ngồi vào bồn tắm cùng cô, nâng mông cô lên ngồi trên vật cứng đó.

Cà cà qua lại rồi đưa vào, dần tiến sâu vào bên trong cổ tử cung ấy.
Viên thuốc dần phát huy tác dụng, nó khiến cơ thể cô nóng lên.

Làm mất khả năng tự chủ, tay bị trói? Cô đưa hai tay quàng qua cổ hắn kéo vào.

Cô hôn lên yết hầu của hắn mà khẽ rên rỉ.

Tiếng rên rỉ dâm đãng khi bị chuốc thuốc khiến hắn thích thú hơn nhiều mà ra vào mạnh mẽ.

Điên cuồng như vũ bão bên trong cô.
"Ah...nhẹ...nhẹ thôi! Đau, ah~~~".
"Trông cô thành thật hơn nhiều rồi đấy.

Nhưng tôi thích điều đó".
Cơ thể nhún lên xuống, hai trai bầu cứ lắc qua lại trước mặt hắn, ánh mắt nhìn theo.

Hắn bắt lấy nó nhào bóp rồi hôn hít.
"Biến thái a~~~.

Vào...vào nữa, ah".

Đôi bàn tay nghệ thuật trên bàn phím ở công ty, về nhà lại thành đôi bàn tay nghệ thuật trên cơ thể người.

Từng ngón tay vuốt ve mông nhỏ của cô, như một tác phẩm nghệ thuật.
"Hôn...hôn tôi! Cắn cổ tôi...ư~~~".
Khi mất đi khả năng tự chủ của chính bản thân mình cô cứ phát ra tiếng rên rỉ mà ra lệnh cho hắn.

Cô sờ lấy khuôn mặt điển trai, cười gian rồi đặt đôi môi mình lên đối môi hắn.

Lưỡi của cô len lỏi vào rồi quấn lấy lưỡi của hắn.
Nụ hôn cứ kéo dài kèm với hơi thở rên rỉ.

Nụ hôn mãnh liệt của người bị chuốc thuốc không còn khả năng tự chủ của chính bản thân.
Sau vài hiệp kéo dài, hắn cởi trói cho cô rồi bế cô vào bồn tắm xả nước.

Hàn Phong ôm chặt Mộc Na ngâm mình trong bồn nước.

Cằm đặt lên vai cô, tim hắn dần đập mạnh hơn.
"Chưa có bất kì ai mang lại cho tôi cảm giác này! Thứ tôi muốn có là sự dựa dẫm và tin tưởng từ ai đó dành cho tôi.

Nhưng chẳng ai có thể làm được.

Nhưng cô dần mang lại cho tôi một thứ cảm giác rất kì lạ".
Mệt đến ngủ thiếp đi trong vòng tay của hắn.

Ngâm hồi lâu, hắn bế cô lên giường.

Ôm trọn cô trong lòng ngủ đến sáng.

Hắn thức dậy trước cô, mặc bộ comple lên người.


Đứng trước giường nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn đang nằm rủ rượi trên giường, hôn nhẹ lên trán cô: "Tôi không tin cô không động lòng với tôi".
Hắn rời phòng, cũng là lúc Hạ Dĩ đi lên gọi cô thức dậy.
"Hàn tổng, sao ngài lại dậy sớm thế?".
"Để cô ấy ngủ đi.

Cô ấy không cần phải làm nữa.

Kêu bọn chúng quay lại làm việc đi".
"Vâng, Hàn tổng".
Hắn rời biệt thự ngay sau đó.
"Thật cảm ơn ông trời, cuối cùng Hàn tổng cũng tha cho cô ấy rồi".

Hạ Dĩ thở phào nhẹ nhõm rồi gọi những người trước đây quay trở lại.
Bảy giờ ba mươi sáng.

Cô giật mình thức dậy: "Mình ngủ quên sao? Sao dì Hạ không gọi mình.

Anh ta sẽ lại hành mình?".
Luống cuống thay đồ, làm vệ sinh cá nhân.

Nhanh chân rời phòng mà xuống lầu.
"Hàn phu nhân".
"Mọi người?"..