Chỉ là còn mấy ngày nữa là tết đến,nên Mễ Ái không quay về với Cảnh Tử Phong mà cô ở lại Mễ gia ăn tết với ông bà của mình..

Ngày đính hôn của hai người họ cũng được tổ chức trước tết,chỉ có mọi người trong gia đình đến dự, sau khi tiệc qua đi thì bên truyền thông mới nhận được thông tin, những tấm ảnh trong tiệc đính hôn của họ, các tạp chí đồng loạt đưa tin.Cả Cảnh Thị nhìn qua liền nhận ra vị hôn thê của Cảnh Tử Phong lại chính là Mễ Ái,thông tin trên như dậy sóng trên dưới khắp nơi đi đâu cũng đều nghe nhắc đến chuyện của hai người.

Nói đến sự xứng đôi thì trên dưới không ai bàn cãi vì khi hai người bên cạnh nhau quả thật rất đẹp đôi, chỉ là mọi người luôn thắc mắc chẳng rõ mối quan hệ của Cảnh Tử Phong và Mễ Ái bắt đầu từ khi nào, hoang mang là đều không tránh khỏi, ai đã từng đối xử tốt với Mễ Ái thì vui mừng kích động còn có một số người thì lúc này bất an, tự hù dọa tinh thần không yên.

....!
Mùa xuân năm nay khí hậu khá ấm áp vẫn còn cái lạnh len lõi của mùa đông và sự ấm áp của mùa xuân hòa hợp..Dưới con đường hoa anh đào nở rộ vô cùng đẹp mắt..

Cảnh Tử Phong nắm tay Mễ Ái đi dọc theo con đường nhỏ, cô kéo tay anh hỏi khẽ..

- Tử Phong, anh đưa em đi đâu vậy..?
Sao lại không đi bằng xe mà lại đi bộ, khí trời dễ chịu có nắm tay anh đi suốt cả đời như thế này Mễ Ái cũng đã rất hạnh phúc, chỉ là vẻ thần bí của anh khiến Mễ Ái thật chịu không nổi, Cảnh Tử Phong mỉm cười hôn lên mặt của cô..

- Bí mật..

Mể Ái chu môi lườm anh nhưng trên mặt đều là sự vui vẻ, bị hạnh phúc vây quanh, lúc này hai người đến một bờ hồ rất lớn ở nơi rất xa đã thấy gió thổi lên rất mạnh,mọi người gần đó còn xì xào bàn tán, Mễ Ái đi qua đám người mới phát hiện chiếc phi cơ lớn đậu giữa bãi cỏ lớn.


- Phong..?
Cảnh Tử Phong mỉm cười nắm tay cô đi đến chiếc máy bay tư nhân.

- Theo anh..

Anh nắm tay cô lên máy bay, cài dây an toàn cẩn thận, cửa đóng sập lại khiến trái tim Mễ Ái có chút hồi hộp.Ở buồng lái phi công từ từ chuyển động máy bay từng chút,từng chút rồi bay lên cao..

Mễ Ái nhìn ra cửa sổ thấy mình ngày càng cách xa mặt đất, trong lòng bồn chồn kéo tay Cảnh Tử Phong..

- Chúng ta đi đâu vậy anh?
Cảnh Tử Phong cười khẽ, sáp tới đưa mặt gần đến cô..

- Hôn anh một cái anh nói em nghe..1
Mễ Ái hừ mũi, dùng hai tay béo lấy má anh..

- Anh thật hư,người ta đang rất tò mò mà..

Cảnh Tử Phong bật cười ôm cô vào lòng..

- Vậy thì hôn anh một cái anh sẽ nói ngay..

- Thật..?
Mễ Ái nghi ngờ hỏi lại.

Cảnh Tử Phong điềm nhiên gật đầu, cô chậm chạp đưa môi đến hôn lên môi anh, khuôn mặt dưới nắng sớm xinh đẹp vô cùng sự thanh thuần của cô khiến Cảnh Tử Phong mê đắm, anh giang tay ôm cô vào lòng đổi khách làm chủ tặng cô nụ hôn buổi sáng nồng nàn,da diết nhất.

Đến khi Mễ Ái mơ màng vì nụ hôn quá đổi ngọt ngào vừa rồi, Cảnh Tử Phong thì thầm bên tai cô..

- Ái Ái em nhìn xem...!
Mễ Ái nhìn anh, rồi quay người nhìn ra cửa sổ,hai mắt cô mở thật to bàn tay nhỏ vì quá bất ngờ xen lẫn hạnh phúc mà lấy tay che miệng..

Dưới đồng hoa tulip bạt ngàn đủ sắc màu chính giữa đồng hoa là hình trái tim màu trắng được kết tủa từ hoa tulip trắng..Trên hình trái tim lớn với dòng chữ được thiết kế từ các bông hoa tulip rực rỡ.


- Ái Ái làm vợ anh nhé, Anh yêu em..

Từ ở khoảng cách của bọn họ nhìn xuống, Mễ Ái được ngắm toàn biển hoa xinh đẹp đầy thơ mộng, nhất là trái tim khổng lồ cầu kì được thiết kế đầy tinh tế phía dưới, khiến Mễ Ái không kiềm được xúc động mà bật khóc..

Cảnh Tử Phong ôm cô từ phía sau, thỏ thẻ bên tai cô..

- Ái Ái lấy anh nhé...!
Mễ Ái xoay người trên mặt là nước mắt, trên môi lại nở nụ cười hạnh phúc nhất, cô nháy mắt cười khẽ.

- Có phải là khoa trương lắm không?
Cảnh Tử Phong lau nước mắt cho cô, anh hôn lên chớp mũi của thon cao.

- Chỉ cần những gì em thích có khó khăn thế nào anh đều có thể làm được..

Đúng vậy, Mễ Ái từ bé đã rất thích hoa tulip, chỉ một lần buột miệng nói với anh thế là người đàn ông này liền lưu tâm..

Cảnh Tử Phong lấy trong túi ra hộp nhẫn, anh mở hộp cầm trên tay là chiếc nhẫn kim cương cũng được thiết kế hình hoa tulip đầy tinh tế, dưới ánh nắng nhạt chiếc nhẫn như tỏa ra hào quang lấp lánh.

- Ai Ái, có lẽ em không biết ngày anh tìm thấy em sau ngần ấy thời gian anh luôn sống trong sự luẩn quẩn của bản thân, anh đã hạnh phúc đến thế nào đâu! Nhìn vóc dáng nhỏ xinh của em, nụ cười ngây thơ của em, anh thực lòng chỉ muốn vứt bỏ hết mọi thứ mà chạy đến, anh chỉ muốn giữ chặt em bên cạnh, yêu thương che chở cho em, cho anh cơ hội để làm điều đó được không?
Từng chữ,từng câu anh nói như mật ngọt rót vào lòng Mễ Ái lúc này, nước mắt hạnh phúc lặng lẽ rơi..Cô mỉm cười nức nở gật đầu, Cảnh Tử Phong vui mừng anh đeo nhẫn vào cho cô..

- Anh yêu em, Ái Ái..


Anh hạnh phúc kéo lấy Mễ Ái ôm vào lòng, hôn lên tóc cô thì thầm..Mễ Ái vòng tay ôm lấy eo rắn chắc của anh.

- Em vẫn chưa quên chuyện cũ ngày trước anh thường xuyên ức hiếp em đâu, sau này anh phải yêu em thật nhiều,thật nhiều đấy..

Cảnh Tử Phong bật cười hơi đẩy người cô ra, anh cúi đầu ngậm lấy môi cô..

- Anh sẽ mãi yêu em, Nhóc con nhỏ nhen..

Đến một thời điểm nhất định nào đó, bạn sẽ nhận ra rằng hạnh phúc không chỉ đơn thuần là được yêu thương, được an ủi, được ôm hay là những cử chỉ ấm áp nữa.

Mà nó còn mang một ý nghĩa sâu xa khác, như kiểu được hy sinh cho người mình yêu thương, thế là hạnh phúc rồi.

Mễ Ái nhẹ nhắm mắt lại, nhận lấy nụ hôn yêu thương từ anh..

Cô yêu người đàn ông này, cho nên dù là mười năm hạnh phúc trong gian nan, thêm mười năm nữa hạnh phúc trong tiếng cười của trẻ thơ và chắc chắn là sẽ có thêm nhiều cái mười năm hạnh phúc với bao thăng trầm như những gia đình khác nữa, cô vẫn sẽ thật sự cố gắng nâng niu và gìn giữ vì ngay từ đầu cô đã xác định được hạnh phúc của cô là ở anh.

END...