*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thư

Mặt Tần Tiêu Nhiên đỏ đến mức sắp nổ tung, trước nhiều máy quay như vậy…

Bé con trong ngực cậu cười vô tội hết lần này đến lần khác, còn ngây thơ chớp chớp mắt.

Tần Hoài Dữ mềm lòng, sợ cậu em hướng nội nhà mình không chịu được trước thế tấn công dồn dập của Miên Miên.

Anh không nhịn được, tiến đến đón Miên Miên từ trong ngực Tần Tiêu Nhiên, cười cười, nhéo mũi cô bé: “Miên Miên đừng trêu anh ba nữa, nhìn thằng bé ngượng ngùng chưa kìa!”

Tần Hoài Dữ không ngờ em gái bốn tuổi lại có thể… làm như vậy!

Tần Tiêu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cố gắng lấy lại bình tĩnh, cũng may có khẩu trang nên không đến nỗi quá xấu hổ.

Miên Miên nghĩ đây là thời điểm thích hợp để rèn sắt khi còn nóng.

Anh hai thường hay nói anh ba có tính cách kỳ lạ, Miên Miên thấy chẳng qua là do anh ấy quen giấu mình thôi, đến bây giờ anh ba vẫn chưa thử thả lòng, mở rộng lòng mình.

Miên Miên hy vọng sau này anh ba lớn lên có thể làm một người vô tư hạnh phúc như anh hai.

Dù hơi ngốc một chút nhưng không sao cả.

Miên Miên nói: “Em biết anh Tiêu Nhiên mới thơm trộm em, sau này anh phải thơm Miên Miên nhiều hơn nữa nhé.”

Lỗ tai Tần Tiêu Nhiên đỏ bừng, ánh mắt né tránh.

Cậu thấy em gái giống một chiếc bánh bao nhân trứng sữa, ngọt đến mức có thể giết người.

Nhưng… cũng thật ấm áp.

Một độ ấm cậu chưa từng trải qua.

Có lẽ bởi vì cô bé còn nhỏ, không biết nản lòng khi đối mặt với thái độ lạnh nhạt, chỉ biết chủ động mở rộng vòng tay nhỏ, hết lần này đến lần khác dùng sự nhiệt tình của mình sưởi ấm cho cậu.

Nhưng đại đa số các bạn cùng tuổi với cô bé… không làm được như vậy.

Tần Tiêu Nhiên đóng chặt cửa lòng theo thói quen, dùng sự lạnh lùng làm lá chắn che giấu bản thân. Người ngoài nhận ra sự kháng cự của cậu nên dừng bước không tiến thêm nữa, cũng không cố gắng thêm nữa.



Sau khi các bạn nhỏ ăn bánh sinh nhật xong, tiếp tục quay lại chơi đồ chơi.

Hứng thú làm thí nghiệm vật lý đã đi qua, cả nhóm bàn bạc chuyển sang một trò truyền thống và lâu đời —— trò chơi gia đình.

Tần Mục Dã nghe vậy, cười to: “Thật đấy à? Đến năm nay còn ai chơi trò gia đình cơ chứ? Mới vừa rồi mấy đứa còn chơi mấy thứ công nghệ cao lắm cơ mà?”

Ngoại trừ Miên Miên, không banh nhỏ nào hiểu lời nói đâm chọc của Tần Mục Dã. 

Linh mập còn chủ động mời cậu: “Anh Mục Dã cũng muốn chơi ạ?”

Miên Miên bĩu môi nói: “Linh Linh, chị không thấy anh hai đang chọc quê mình à? Không cho anh ấy chơi đâu! Chị muốn làm ai, chị gái ạ?”

Miên Miên và Lục Linh đã chơi trò gia đình từ trước, lúc nào Lục Linh cũng muốn làm chị gái của cô bé.

Linh mập vừa định gật đầu.

Thẳng nam Thao Thao lên tiếng: “Trò ba mẹ chị em gái chán lắm, hay chúng ta chơi cái gì sáng tạo hơn đi?”

Linh mập chun mũi một cái: “Còn trò gia đình kiểu khác sao?”

Tống Bối Ny nói nhỏ: “Ở trường… chị với các bạn chơi kiểu trong cung, người làm hoàng hậu, người làm quý phi, người làm thái tử, chơi vui lắm.”

Nhóm Lục Linh, Đại Lỵ biết Tống Bối Ny đã lên tiểu học, đối với cả bọn, chị ấy là đối tượng để sùng bái.

Vì vậy các cô bé đều rất đồng ý với Bối Ny.

Khương Khương thường xuyên xem phim trên TV, đề nghị: “Chơi kiểu cung đấu lỗi thời rồi! Hay là chúng ta chơi kiểu tiên hiệp đi, giống 《 Truyện tiên giới 》 ấy!”

“Nghe hay đấy! Vậy em sẽ là nữ thần!” Lục Linh giành nói trước.

《 Truyện tiên giới 》 là một bộ phim truyền hình nổi tiếng trong kỳ nghỉ đông, các bạn nhỏ ít nhiều đã xem qua ở nhà trong dịp nghỉ lễ, hình ảnh trong phim rất đẹp, tạo hình trang phục cũng rất tinh tế.

Miên Miên đã xem bộ phim này, nữ thần là vai chính, nhưng hình như trong phim nhân vật nữ thần không có em gái…

Điều này khiến người luôn đóng vai em gái Lục Linh trong những trò chơi gia đình, Miên Miên hơi buồn, “Linh Linh, em làm gì?”

Lục Linh nhìn Miên Miên xinh đẹp trong bộ hán phục màu tím, thốt ra: “Em làm nữ đế! Chính là nữ đế quân đấy! Thần tiên lợi hại nhất!”

Khương Khương luôn đứng về phe nữ thần nhỏ của mình: “Đúng, hôm nay Miên Miên là chủ nhân bữa tiệc, em ấy phải là nữ đế!”

Các bạn nhỏ ríu ra ríu rít phân vai nhân vật.

Cuối cùng, chỉ còn Phó Trạch Ngôn và Lục Thanh Hành chưa có thân phận.

Ti Mệnh nhìn các bé người phàm đóng vai thần tiên, cảm thấy rất thú vị. Anh khoanh tay, lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát, thậm chí còn định sắp xếp nhân vật cho Phó Trạch Ngôn: “Các bạn đều chọn vị thần mình thích rồi, em không thích ai à?”

Bé Phó nhát cáy thành thật trả lời: “Em không xem phim này.”

Ti Mệnh suy nghĩ một chút: “Vậy em có ước mơ gì không, sau này lớn lên muốn làm người như thế nào?”

Bé Phó cố gắng suy nghĩ.

Dựa theo tình tiết trong tương lai, hình như cậu bé sẽ cố gắng đóng phim và trở thành ảnh đế.

Nhưng điều kiện tiên quyết cho sự cố gắng đó là công ty điện ảnh và truyền hình ba cậu đầu tư phá sản…

Nếu trong nhà cậu có tiền, không gặp cảnh nợ nần, chưa chắc cậu đã đi đóng phim đâu nhỉ?

Bé Phó suy nghĩ một lúc lâu, nghiêm túc nói: “Mơ ước của em là sau này trở thành người có nhiều tiền, không bị phá sản.”

Ti Mệnh có chút trầm tư: “Thế là vận làm giàu rồi, em làm thần tài đi, thần tài là vị thần cai quản sự giàu có.”

Bé Phó cảm thấy chức vụ này rất tốt.

Như vậy chỉ còn một mình Lục Thanh Hành. Cậu bé Lục Thanh Hành mười tuổi không xem phim bao giờ.

Nhưng các bạn nhỏ đều cảm thấy anh trai này và Miên Miên có cảm giác CP.

Linh mập ngây thơ nói: “Anh hai, anh làm vị hôn phu của Miên Miên đi!”

Thẳng nam Thao Thao chỉ xem mấy tập đầu, không hiểu: “Nữ đế quân có vị hôn phu à?”

Khương Khương là fan trung thành của bộ phim《 Truyện tiên giới 》, đã cày lại hai lần: “Có đấy, vị hôn phu của nữ đế quân là người mạnh nhất từ khi khai thiên lập địa, gọi là… chiến thần gì đấy, siêu siêu mạnh luôn!”

Thao Thao nửa tin nửa không: “Có nhân vật này thật chứ?”

Lục Linh với kinh nghiệm diễn xuất đầy mình, gật đầu nói như thật: “Có, vị hôn phu của nữ đế quân xuất hiện ở cuối, nó gọi là chốt hạ!”

Ti Mệnh vốn ôm tâm tình hóng hớt, không ngờ chơi chơi thế nào… lại khiến mình căng thẳng hẳn lên.

Ti Mệnh lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn sắc mặt Lục Thanh Hành theo bản năng.

Vẫn ổn vẫn ổn, không thấy lão đại có gì kỳ lạ.

Lúc này, Lục Thanh Hành đứng dậy, dịu dàng nhìn Miên Miên, bình tĩnh nói: “Được, vậy anh sẽ là chiến thần.”

Miên Miên vui vẻ mím môi.

Ngay từ khi sinh ra, cô bé đã biết mình không giống với các thần tiên khác, như thể tiên cốt khác nhau.

Nếu như cô bé có thể thuận lợi lên chức thượng thần, cô bé sẽ phải nhận trách nhiệm lớn trong tương lai.

Từ khi còn rất nhỏ, Miên Miên đã nghe mình có một vị hôn phu, người này cũng là chiến thần lợi hại, được các thần tiên trên tiên giới ca tụng rất nhiều.

Nhưng trong tám trăm năm Miên Miên sống, cô bé chưa bao giờ gặp người này, có vẻ vị chiến thần này đã đi lánh đời, không hiện thân trong mấy trăm nghìn năm.

Hơn nữa, phần lớn thần tiên cũng chưa gặp người ấy, chỉ nghe qua truyền miệng thôi.

Miên Miên cảm thấy vị hôn phu này của mình có vẻ cũng chỉ là nhân vật truyền thuyết xa xưa mà thôi.

Nhưng, nếu vị chiến thần này … giống anh Thanh Hành, cô bé có thể tạm chấp nhận.

Ti Mệnh gặp ảo giác về không gian và thời gian.

Anh nhìn lão đại đời này đầu thai thành người phàm đang chơi trò gia đình rất ngây thơ cùng những đứa trẻ người thường.

Anh không nhìn nổi…

Ti Mệnh vuốt trán, im lặng rời đi.

Tần Mục Dã hào hứng xem, lần đầu tiên cậu thấy bản đóng vai tiên hiệp tấu hài như thế này, càng xem càng thấy vui nên rục rịch muốn tham gia.

Cậu liên tục đưa đề nghị với nữ đế quân Miên Miên: “Anh cũng muốn chơi, cho anh một nhân vật được không? Anh diễn tốt lắm.”

Sau nhiều lần bị anh hai cắt ngang, Miên Miên không chịu nổi nữa.

Cô bé chống tay vào hông, bất đắc dĩ nói: “Anh hai, anh với anh Lục chơi game không được à? Đừng quấy rầy bọn em chơi trò gia đình nữa được không, anh phải cho các bạn nhỏ không gian riêng tư chứ, ok?”

Tần Mục Dã: “????? Em nói gì cơ Tần Miên Miên!!!!”

Tần Mục Dã giận đến tái mặt, bị Lục Kha Thừa cưỡng ép kéo đi.

Lục Kha Thừa cười an ủi cậu: “Được rồi được rồi, đừng ngây thơ thế, các bạn nhỏ đang chơi trò gia đình, đứa nhỏ nhất bốn tuổi, lớn nhất mới mười tuổi, cậu già quá rồi!”

Tần Mục Dã ngồi xuống ghế sô pha, gãi đầu sồn sột: “Không phải thế, con bé mới bao lớn mà nói tôi đừng quấy rầy con bé, phải cho con bé không gian riêng tư cơ chứ?? Tôi không muốn nghe điều này sớm như vậy!!!”

Lục Kha Thừa không ngờ em trai luôn cao ngạo một mình lại hợp chơi với đám lít nhít này như vậy.

Anh nhìn em trai cười dịu dàng chơi cùng Miên Miên, đóng vai thành viên trong gia đình.

Anh bật cười: “Đúng là… hơi sớm, nhưng đáng yêu mà.”



Các bạn nhỏ chơi trò gia đình, nhóm người lớn cũng tự tìm trò giải trí.

Tần Mục Dã và Lục Kha Thừa lập đội chơi Vương Giả, Ti Mệnh và Tần Tiêu Nhiên thấy vậy cũng có chút ngứa tay muốn tham gia.

Nhưng lập đội ba người thì được, bốn người không được, trừ khi có thêm người nữa đánh bảng năm.

Phó Trạch Ngôn vẫn luôn chú ý idol của mình, thấy nhóm Tần Mục Dã thiếu một chân, lập tức bỏ hội, chủ động xin gia nhập.

“Em có thể chơi được! Nhưng em chơi gà lắm…”

Lục Kha Thừa tự tin: “Không sao, Trạch Ngôn, em chơi vị trí nào?”

Phó Trạch Ngôn sáu tuổi đã chơi Vương Giả Vinh Diệu một thời gian, nhiều học sinh tiểu học cũng đã chơi, cậu bé chơi vị trí nào cũng được, nhưng chỉ chơi bừa thôi, phù hợp chơi pháp sư Angela* hoặc Đát Kỷ**.

*Tướng Angela



** Tướng Đát Kỷ



Cậu bé suy nghĩ một chút: “Em… chơi pháp sư được không ạ?”

Tần Tiêu Nhiên tính toán: “Vậy được, em đi rừng, anh Lục chơi xạ thủ, anh hai support, Ti… anh họ đường đối kháng, Trạch Ngôn đi đường giữa.”

Trận 5v5 cứ thế bắt đầu.

Tần Tiêu Nhiên lơ là cầm điện thiện, vì không có kinh nghiệm tham gia show giải trí nên cậu nghĩ ống kính sẽ tập trung về phía nhân vật chính Miên Miên, bọn họ chỉ là những người bên lề nhỏ bé thôi.

Nhưng không ngờ, camera không bỏ qua bọn họ…

Fan của Lục Kha Thừa kích động ——

[Lâu rồi không thấy Thừa tổng chơi game!]

[Cái gì cơ? Anh ba của Miên Miên muốn đi rừng à? Không biết Thừa Thừa của chúng tôi là dã vương hạng vàng cấp tỉnh hả?]

[Không sao, Thừa tổng chơi ADC càng ngày càng hay!]

[Thừa tổng đúng là dã vương nhưng có vẻ anh trai này chơi cũng không tệ đâu?]

[Cậu em này là học sinh trung học cơ sở, mặc dù tôi rất thích khí chất lạnh lùng đẹp trai nhưng nói thật, tôi ở hẻm núi mà gặp học sinh trung học chơi gà là tôi vẫn chửi như thường…]

[+1 cho lầu trên, học sinh trung học cơ sở có khi còn tạ hơn cả tiểu học ấy chứ, mấy đứa này gà lắm]

[Hahaha Tần đỉnh lưu lại chọn tướng ruột Yao đúng không?]

Dưới sự mong đợi của khán giả, cả nhóm lập đội thành công, tiếp theo đến khoản chọn tướng.

Tần Mục Dã ở tầng hai, nhờ luôn Lục Kha Thừa ở tầng một lấy tướng Yao cho mình.

Lục Kha Thừa chọn giúp cậu rồi đi lên tầng hai, khách khí nói: “Mọi người chọn trước đi, anh chơi xạ thủ nào cũng được.”

Vì vậy Lục Kha Thừa lại giúp bé Phó chọn Angela.

Ti Mệnh ở tầng ba, tuy không giỏi kỹ thuật nhưng suy nghĩ đã bị Tần Tiêu Nhiên ảnh hưởng nên không quá tệ, anh thấy support là Yao nên tự giác chọn tướng Liêm Pha để chơi đường đối kháng.

Tần Tiêu Nhiên ở tầng bốn chọn Kính chơi đi rừng, cuối cùng Lục Kha Thừa chọn Marco Polo.

Mở đầu nhẹ nhàng bình thường, Tần Tiêu Nhiên không quan tâm đến camera nữa, hoàn toàn thả lỏng chơi giải trí.

Hơn nữa, cậu chỉ chơi nick nhỏ hơn tám mươi sao nên không gặp đối thủ quá mạnh.

Lục Kha Thừa đánh rất nghiêm túc, bởi vì vừa nãy kết bạn, anh đã phát hiện ra Tần Tiêu Nhiên có hơn tám mươi sao, như vậy trong đội có hai người rank cao, cộng thêm đây là chơi 5v5 nên thực lực của đối thủ không kém.

Đúng như dự đoán, chiến đội đối thủ đứng thứ ba cấp tỉnh.

Kỹ năng của Lục Kha Thừa khá ổn, từng tỏa sáng trong đội đánh tranh giải, nhưng khi chơi giải trí, anh ít khi ghép với team mạnh, đặc biệt trong đội có Tần Mục Dã và Phó Trạch Ngôn nên anh thấy hơi áp lực.

Tần Tiêu Nhiên bình thản như thường, mở đầu đã chơi phản rừng.

Đội đối diện chơi tướng đi rừng Bùi Cầm Hổ, giai đoạn đầu rất mạnh.

Lục Kha Thừa thấy vậy, nói với Tần Mục Dã đang đi theo làm người vô hình: “Cậu qua giúp em trai mình đi, nó chơi phản rừng, mới bắt đầu support của bọn kia đã theo tướng Hổ rồi kìa.”

Tần Mục Dã hiểu rõ trình độ của em trai, thờ ơ nói: “Không cần đâu, tôi còn chưa lên cấp bốn, qua giúp nó, nó lẩn nhanh, tôi tèo thì sao.”

Lục Kha Thừa: “…”

Tần Tiêu Nhiên lên tiếng: “Đúng, không cần đâu, anh bám xạ thủ là được rồi.”

Vừa dứt lời, tướng Bùi Cầm Hổ đã bị cậu đánh gục.

Đợi đến khi Tần Tiêu Nhiên chạy tới khu xanh, Ti Mệnh đi đối kháng cũng tới hỗ trợ, khu xanh cũng bị hạ.

Tần Tiêu Nhiên lên cấp bốn, tướng Kính tung chiêu khủng, double kill pháp sư và support của đối thủ, lượng tiền lập tức tăng lên, cậu đóng băng đường đi rừng của đối thủ.

Lục Kha Thừa mang theo quả tạ Tần Mục Dã đi đường dưới, chưa đầy bốn phút đã thấy tháp trung tâm của đối thủ bị phá.

Cảm giác áp lực của Lục Kha Thừa biến mất trong nháy mắt, anh cười khen ngợi: “Trình độ độ của em ấy tốt thật, tôi nằm đây được rồi.”

Quả nhiên tháp cao nguyên thứ ba bị hạ sau sáu phút.

Tần Tiêu Nhiên không cần support, một mình tung hoành, kill tận mười người, tướng của Lục Kha Thừa phải đợi trang bị đầy đủ mới có thể đứng dậy, anh còn chưa kịp phát huy khả năng, đội đối thủ đã nhao nhao đầu hàng.

Angela đi đường giữa lẽo đẽo theo sau Tần Tiêu Nhiên từ sau khi phá tháp trung tâm, tận mắt chứng kiến anh ba Miên Miên mạnh như thế nào.

Phó Trạch Ngôn sáu tuổi khiếp sợ: “A… anh ba lợi hại quá, còn chưa đến bảy phút thì phải?”

Tần Mục Dã không thỏa mãn: “Đội kia phế quá, chưa đánh đã hàng, ván này chẳng thú vị gì cả, nhanh làm thêm hiệp nữa đi.”

Hướng bình luận bắt đầu thay đổi ——

[Trời má, Kính của anh ba quá xuất sắc!]

[Đây là Kính đỉnh nhất mà tôi từng thấy.]

[Trình độ này, tôi không nói quá đâu, chiêu thức kia thực sự có cái gì đó, anh ba của Miên Miên năm nay bao nhiêu tuổi?]

[Hình như mười bốn mười lăm gì đấy, mạnh vl, thảo nào Thừa tổng nhận xạ thủ, đây mới là dã vương thật này.]

[Là một dân gà mờ hay xem đấu giải, tôi thấy anh ba chơi Kính thế này phải có trình độ cấp quốc gia mà 80 sao cũng là cấp cao rồi còn gì?]

[Đỉnh vãi chưởng, tự nhiên hối hận vì không ghi lại màn hình để xem cậu ấy chơi thế nào.]



Cả đội vào trận thứ hai, đúng lúc các bạn nhỏ không chơi trò gia đình nữa.

Miên Miên rất tò mò game anh ba và mọi người thích chơi, chen vào bên cạnh chân của Tần Tiêu Nhiên, yên lặng thò đầu xem trận đánh.

Lần này Tần Tiêu Nhiên chọn Bùi Cầm Hổ, vừa nãy đối thủ chơi tướng này cùi quá, lâu rồi cậu không chơi tướng Hổ nên nổi hứng chọn bừa.

Huyền Sách đi rừng của team kia lập tức bị cho ăn hành.

Phần bình luận cười to o(*≧▽≦) ツ

[Mạnh vl, anh ba này còn độc ác nữa, mới vừa đập Hổ của đội kia, giờ lại chọn Hổ, đúng chuẩn bố đời!]

[Trâu như thế bảo sao tôi hay quỳ khi chơi Vương Giả, hóa ra có khả năng tôi đấu với dã vương còn đang đi học trung học cơ sở, chị đây lớn tuổi rồi, tốc độ tay không thể bằng các cậu được.]

[Huyền Sách của team kia khổ thế]

[Hahaha làm sao con chuột có thể là đối thủ của con hổ được!]

[Tướng của Thừa tổng lại không có đất diễn rồi!!!]

[Ôi, anh ba có thiếu bạn gái không? Kết bạn với em đi, yên tâm anh là người duy nhất.]

[Tần đỉnh lưu chơi Yao chẳng tiến bộ chút nào nhỉ, tại sao mới đầu đã nhận trang bị nhiều thế…]

[Hahaha đều tại Thừa tổng chiều quá thôi.]

Miên Miên tò mò ngó nghiêng ngó dọc một hồi, Tần Tiêu Nhiên sợ cô bé đứng lâu mỏi chân nên vòng tay bế bé lên, để bé ngồi trên đùi mình.

Vị trí này cách màn hình rất gần, Miên Miên lại hiểu nhanh nên cô bé không mất nhiều thời gian nắm được trò chơi này như thế nào.

Trận này cần chín phút đã thắng, sau khi kết thúc, Miên Miên giơ tay lên xin: “Em cũng muốn chơi, anh Tiêu Nhiên dạy em được không ạ?”

Tần Tiêu Nhiên ngẩn người, chưa bao giờ cậu nghĩ em gái có thể chơi cái này…

Nhưng dù sao chơi chỉ để giải trí thôi, em gái vui là được.

Với cả cậu gánh cả bốn người không thành vấn đề, ngay cả khi Miên Miên bỏ máy treo ở đấy cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy.

Tần Tiêu Nhiên gật đầu: “Được, anh dạy em đánh một trận.”

Phó Trạch Ngôn thức thời, đưa điện thoại cho Miên Miên: “Miên Miên chơi đi, đấu 5v5, em thay anh thì đủ năm người.”

Ti Mệnh cảm thấy không ổn: “Angela của em vẫn dùng được, để Miên Miên chơi vị trí của Tần Mục Dã tốt hơn đấy.”

Lục Kha Thừa nhiệt huyết bừng bừng, anh đã từng dẫn bạn nữ chơi game nhưng chưa bao giờ dẫn một em gái bốn tuổi.

Anh cười với Miên Miên: “Miên Miên chơi Yao được không, vị tướng này đẹp lắm.”

Miên Miên nhìn một chút: “Đây chính là tướng anh hai mà.”

Lục Kha Thừa cười nói: “Đúng vậy, Miên Miên thật thông minh.”

Tần Mục Dã: “?????” Cậu bị đá ra khỏi đội như thế hả???

Mặc dù ngoài miệng không cam lòng nhưng thật ra Tần Mục Dã cũng muốn xem con bé heo thối bốn tuổi này chơi game như thế nào nên đưa điện thoại cho Miên Miên.



Bắt đầu ghép đội, lần này mất rất nhiều thời gian.

Lục Kha Thừa có kinh nghiệm, nói: “Lần này ghép đội lâu thế này, chắc do mình vừa thắng 2 trận liên tiếp nên lần này gặp đối thủ mạnh đấy.”

Đến phần chọn tướng, Tần Tiêu Nhiên hỏi Miên Miên: “Em muốn anh chơi tướng nào?”

Miên Miên chưa bao giờ thấy mấy vị tướng này, ngón tay múp míp chọn bừa, cô bé thấy skin của Vân Trung Quân rất đẹp nên nói: “Chọn cái này đi ạ, con chim ưng này trông rất mạnh, còn có cánh nữa, giống như biết bay!”

Đôi mắt chứa đầy ý cười của Tiêu Nhiên không giấu nổi vẻ dịu dàng, cậu nghe theo Miên Miên chọn Vân Trung Quân.



Sự thật chứng minh, đúng như dự đoán của Lục Kha Thừa.

Vừa vào trang, phát hiện đội đối thủ là chiến đội cấp quốc gia!

Lục Kha Thừa kinh ngạc, anh có nhiều huy hiệu vàng cấp tỉnh nhưng chưa bao giờ nghĩ đến… cấp quốc gia.

Phần bình luận cũng bất ngờ ——

[Má không thể nào, chiến đội cấp quốc gia cơ á? Làm sao ghép được đội mạnh thế?]

[Tần Mục Dã cấp sao thấp, anh họ cũng chẳng có nhiều sao, chỉ có hai người sao cao thôi mà đấu với đội cấp quốc gia? Hay là anh ba chơi nick phụ?!]

[Có thể lắm! Nick phụ có chỉ số thể hiện rất cao, tỷ lệ thắng cũng cao, hệ thống Tianmei thông minh lắm, nó trace được nick chính nên mới ghép với đội cấp quốc gia đấy.]

Tần Tiêu Nhiên bình thản ôm em gái, kiên nhẫn dạy từng thao tác trên điện thoại.

Miên Miên thông minh, học rất nhanh, cô bé sớm đi dạo ở hẻm núi.

Tần Tiêu Nhiên dẫn bé đi phản rừng, không quên thả chậm bước chân, đi bộ cùng Miên Miên chưa lên cấp bốn.

Tướng đi rừng Ukyo Tachibana của đội bên kia cảm thấy bị khiêu khích, chơi 5v5 nên bắt đầu rối rít gửi lời thách thức.

“Ha, team 5 người mà có ba ông phật, hai gánh ba à?”

Từ lúc trang bị và chọn tướng, họ đã nhìn ra đội Tần Tiêu Nhiên có đến ba người không cùng đẳng cấp, nên cho rằng mấy người này bỏ tiền thuê cao thủ chơi cùng.

Ti Mệnh rất không ưa mấy thể loại vừa bắt đầu đã thích gây sự, đáp trả: “Chúng tôi chơi một gánh bốn, thế nào, sợ à?”

Đối thủ không chịu vào thế yếu, tiếp tục chọc ngoáy: “Mấy ông phật này bị không bình thường à, chơi trận cấp cao mà chọn Yao, đợi ba phút mới ra trang bị lớn, tao cười ỉ*.”

Miên Miên chơi support và Phó Trạch Ngôn chơi pháp sư đều dùng trang bị bình thường, hệ thống mặc định chọn cái nào thì chơi cái ấy, nên rất dễ nhận ra hai đứa này không biết chơi.

Miên Miên không hiểu mấy màn đấu nước bọt này trong game, tò mò hỏi: “Anh ơi, trang bị lớn là gì ạ?”

Từ trước đến nay khi đấu game, Tần Tiêu Nhiên luôn lười nói chuyện, không bao giờ để ý đến mấy lời khiêu khích của đồng đội hay đối thủ.

Nhưng lần này tâm trạng của cậu khác.

Cậu chỉ muốn đưa em gái đi dạo ở hẻm núi, ai ngờ lại gặp mấy thằng thiếu nợ, dám cười cợt Miên Miên!

Tần Tiêu Nhiên lập tức đưa Miên Miên đi ăn tiền, ăn đủ rồi, cậu mua áo giáp hồi sinh cho Miên Miên, mua thêm trang bị Overlord hạng nặng, tự động hồi máu không cần quay về thành, đắp thêm hai bộ quần áo phụ trợ nữa, cậu mới hài lòng gật đầu: “Một bên đỏ, một bên xanh, rất đẹp.”

Vân Trung Quân ngang tàng càn quét khiến đội kia áp lực, quay lại chơi nghiêm túc.

Miên Miên ra chiêu chèo lên người Vân Trung Quân, Tần Tiêu Nhiên đưa bé ra khu rừng của đối thủ chém giết lung tung.

Tần Tiêu Nhiên kill ba mạng, ra đòn phản công máu, giết được bốn tên nhưng mạng của mình cũng không còn.

Lá chắn sống của Miên Miên biến mất, Ukyo Tachibana, người sống sót duy nhất của đội kia thấy cơ hội báo thù ngàn năm có một.

Mặc dù biết rõ không thể chuyển bại thành thắng trong ván này, nhưng cậu ta vẫn muốn kill con Yao này cho bõ tức.

Sau khi chết, màn hình chuyển đen, Tần Tiêu Nhiên lập tức nhắc Lục Kha Thừa: “Anh Lục, em đi rồi, anh qua với em gái em nhanh.”

Lục Kha Thừa chơi Marco nhận tín hiệu, vội vàng nói với Miên Miên: “Miên Miên đừng sợ, anh tới cứu em!”

Lục Kha Thừa quất ngựa chạy đến, đón Miên Miên đang đi rừng lên người, lập tức hạ gục Ukyo Tachibana phe địch đang cố gắng tấn công Miên Miên. 

Mặc dù Miên Miên không hiểu lắm nhưng bé con vẫn cảm thấy chơi rất vui.

Cô bé không ngại mấy lời khen ngợi của mình, vỗ tay: “Giỏi quá, anh Lục siêu giỏi, anh Tiêu Nhiên cũng siêu đỉnh!”

Tần Mục Dã yên lặng quan sát trận đấu, cả người như muốn nứt ra: “Trời má, cùng chơi Yao, tại sao tôi không có những đãi ngộ này? Đi rừng chết, xạ thủ lập tức qua đón con bé, đây là cục cưng của cả hẻm núi à?”

Cả đội đối thủ chết sạch, Ukyo Tachibana tức điên: “Mấy người làm đến mức đấy thật à? Tôi chỉ nhắm mỗi con Yao kia, tại sao nó chưa chết lần nào vậy???”

Tần Tiêu Nhiên gõ chữ trả lời: “Muốn kill em gái tao hả, mơ đi.”

Lục Kha Thừa cũng đáp lại: “Yao là cục cưng của chúng tôi, người nào dám đụng người đó xác định.”

Cuối cùng phe địch nhận tiếng pha lê vỡ, đội mình vẫn thắng.

Tiết tấu của trận này chậm, đánh hơn hai mươi phút.

Tần Tiêu Nhiên hài lòng nhìn chiến tích 6/0/21 của Miên Miên.

Tần Mục Dã ghen tỵ: “Con bé heo thối này không chết lần nào? Còn được nhận huy chương MVP cơ á?”

Miên Miên ngạc nhiên, vui vẻ chỉ tay vào tấm huy chương vàng sáng loáng: “A, có phải Miên Miên cũng rất giỏi không?”

Tần Tiêu Nhiên nở nụ cười dưới lớp khẩu trang, giơ tay sờ đầu em gái, dịu dàng nói: “Đương nhiên rất giỏi, eml là MVP, là người đứng đầu đấy.”

“Ồ!”

Đằng sau là công lao của Tần Tiêu Nhiên.

Với kinh nghiệm chơi game lâu năm của mình, cậu có thể tính toán trước số liệu, nhường hết đầu người cho Miên Miên, bảo vệ đứa nhỏ không die lần nào, còn mình chịu chết mấy lần, như thế MVP đương nhiên không phải là cậu mà là Miên Miên.

Đùa chứ, dã vương cấp quốc gia mang em gái chơi game mà để con bé chết thì thôi trò này coi như bỏ.

Bé con chỉ muốn thử một chút, chơi một ván lại quay ra ăn bánh kem.

Nhưng phần bình luận nổ điên cuồng ——

[Ôi tôi chua lắm rồi ấy, cùng chơi Yao mà Yao của Miên Miên hạnh phúc quá, các anh không để Miên Miên chết một lần nào!]

[Đẹp trai quá đáng, anh ba chơi Vân Trung Quân mang Miên Miên chém giết lung tung, bùng nổ vẻ đẹp trai!]

[Marco của Thừa tổng chạy kịp tới cứu Miên Miên cũng siêu ngầu nhé.]

[Chắc chắn anh ba là dã vương cấp quốc gia, dựa theo kinh nghiệm xem KPL nhiều năm, tôi tin tưởng vào phán đoán của mình!]

[Chờ đã, tôi đột nhiên cảm thấy, hình như tôi gặp thao tác chơi game của anh ba ở đâu rồi thì phải?]

[Tôi cũng vậy! Nhất là lúc cậu ấy xuất chiêu của Kính, cực giống streamer nào đấy!]

[Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, tôi đã từng xem một streamer không lộ mặt, kĩ thuật cực kỳ đẳng cấp, chắc là dã vương cấp quốc gia, có vẻ còn tham gia thi đấu chuyên nghiệp!]

[Các chị em, hình như tôi tìm ra rồi… Có phải là streamer R thần, livestream không bao giờ lộ mặt, chỉ quay đến cằm không?]

Tần Mục Dã lướt phần bình luận liên tục để không bỏ lỡ thứ gì, thấy vậy, lập tức nhắc nhở Tần Tiêu Nhiên.

Cậu nói nhỏ vào tai em trai: “Thằng ba, em có định… để lộ thân phận không?”

Chuyện này, cậu biết em trai mình chơi game rất giỏi nhưng ai ngờ nó còn làm một streamer giấu mặt có độ hot cao cơ chứ?!