Phó Diễm quyết định chờ đến buổi tối, đem hỏi thử cha mình một chút xem, núi Bình Phục Sơn là ở chỗ nào. Có phải dãy núi bên cạnh thôn hay không.

Từ trong không gian đi ra, nàng mới biết được sáng nay tiểu thúc lại tới, còn đưa cho nàng một cái túi sách. Phó Diễm nhìn cái túi sách màu trắng thêu hoa kia trong lòng thở dài, nàng tình nguyện dùng túi sách màu nâu đất như Phó Sâm còn hơn.

Phó Miểu thấy muội muội không vui thì cũng hơi trầm ngâm một lát, ngay sau đó đem túi sách của mình đổi cho Phó Diễm. Vì thế Phó Miểu có túi sách thêu hoa mới tinh, còn Phó Diễm tiếp tục dùng túi màu lục sắc của tỷ tỷ. Cũng chính vì vậy, ai có thể biết ngày sau vì một cái túi sách như vậy lại để cho nàng gặp phải một loạt thị phi.

Ăn cơm chiều xong, Phó Diễm thấy cả nhà từng người đều đã trở về phòng của mình, liền đi sang phòng Vương Thục Mai ở nhà chính để nói chuyện.

"Cha! Hôm nay ta tình cờ kiếm được thứ này. Ngươi nhìn thử xem, bên trên đó viết cái gì vậy?". 

Phó Diễm lấy tấm bản đồ ra đưa cho Phó Đại Dũng nhìn thử.

"Cha! Ngài biết núi Bình Phục Sơn nằm ở chỗ nào không?". 

Hiện tại, Phó Diễm rất tò mò, muốn biết thứ này được giấu kín như vậy, liệu có phải là tàng bảo đồ hay không. Phó Đại Dũng nhìn vị trí của dấu hiệu bên trên một chút, thấy hình dáng nhìn thế nào cũng giống y như ngọn núi ở ngay phía sau thôn nhà mình.

"Ta nhìn ở đây có hai đỉnh núi, đây hình như là dãy núi sau thôn chúng ta, Bình Phục Sơn, Bình Phục Sơn...". 

Phó Đại Dũng cảm thấy chín mươi phần trăm chính là ngọn núi này rồi.

"Cha bọn nhỏ! Bình Phục Sơn không phải chính là ngọn núi nằm bên cạnh thôn, cách chỗ chúng ta hay đi một đoạn hay sao? Không phải người ta vẫn thường nói ở chỗ đó hay có nhiều chuyện ma quái xảy ra, thỉnh thoảng còn có cả chó Sói nữa, không ai dám đi đến đó đâu." 

Vương Thục Mai đang loay hoay làm quần áo dưới bóng đèn bên cạnh, nghe thấy Phó Đại Dũng băn khoăn thở dài thì liền quay sang lên tiếng.

"Đúng rồi! Chính là ngọn núi kia. Nghe nói vài năm trước còn có người gặp cả quỷ, trên đó rất nhiều chuyện ma quái, không ai dám đi. Trên núi kia, lúc ta đi qua nhìn sang cũng thấy nhiều cây cối rậm rạp lắm." 

Phó Đại Dũng nghĩ thông, gật đầu xác nhận.

"Chính là đã qua nhiều năm như vậy, không ai dám đi, cũng không người nhắc đến, trong nhất thời ta mới không nhớ ra được."

Phó Diễm trong lòng phỏng đoán, nói không chừng chỗ này có khi thực sự còn cất giấu bảo bối đấy. Nhưng là để tìm tòi việc bí mật việc này xem có đúng hay không thì cũng phải cần nghiên cứu thêm một chút nữa. 

Nếu nói có chuyện ma quái thì nàng khẳng định không có khả năng, cho dù có cũng chắc chắn là do người làm. Nếu đã dám truyền ra lời này, thì hẳn là phải có đồ vật gì đó cần che dấu. Tốn khí lực lớn như vậy, truyền ra nhàn thoại kiểu này, thì đồ vật cất giấu bên trong chắc hẳn cũng có giá trị không thấp.

"Cha! Cái này ngươi cứ đưa cho ta, để ta giấu đi. Thời điểm này chúng ta không thể gây ra động tĩnh gì được, ta có thể tình cờ nhặt được từ chỗ bán đồ cũ, nói không chừng cũng là do có người cố ý để nó ở đó."

Phó Diễm có chút nghĩ mà sợ, thứ này đúng là củ khoai lang nóng phỏng tay mà.

"Chỉ sợ không phải cố tình nhằm vào ngươi, mà là để ở nơi đó chờ người khác đến lấy. Trùng hợp đúng lúc bị ngươi nhặt được. Về sau ngươi không cần đến chợ đồ cũ làm gì nữa! Nghe hiểu ý của ta không?".

Phó Đại Dũng nghĩ qua, cũng cảm thấy không ổn. Thứ này nếu bí ẩn như vậy, vì sao lại cố tình bị Phó Diễm thấy được. Hơn nữa địa điểm ghi trên tàng bảo đồ rõ ràng lại trùng khớp với ngọn núi đằng sau An Bình thôn.

"Cha! Ngươi yên tâm! Việc này ta không nói cho người nào khác cả. Ngài bình thường chú ý một chút, nếu muốn lên núi chặt cây thì phải kêu thêm Nhị Khuê thúc đi cùng." 

Phó Diễm lo lắng, hiện tại nhà mình gần đây giao lưu khá nhiều, sợ bị người có tâm theo dõi.

"Ngươi yên tâm, ngày mai còn phải đi đến trường. Về ngủ sớm một chút đi, nhanh không lại đến sáng bây giờ."

Phó Diễm gật đầu, sau đó liền trở về phòng đi ngủ. Phó Đại Dũng cùng Vương Thục Mai trong lòng lại trằn trọc, lo lắng không ngủ được.

"Cha bọn nhỏ! Ngươi nói thử xem, liệu có phải là chiêu số gì đó của lão cha bên kia hay không?".

Vương Thục Mai thời gian gần đây, lo lắng nhất là bên nhà cũ, sợ bên đó lại có âm mưu gì.

"Không phải đâu! Ta phỏng chừng chính là do Tiểu Hỏa đánh bậy đánh bạ. Nhưng là chỉ sợ có người hữu tâm, nếu điều tra được đến trên đầu Tiểu Hỏa thì rắc rối to." 

Phó Đại Dũng thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng.

"Vậy phải làm sao đây? Gần đây chúng ta thu được đồ vật xác thực không ít, nếu không ngày mai để ta thu thập hết số vàng còn lại, đều đưa cho Tiểu Hỏa bảo quản. Chỗ kia của nàng là an toàn nhất." 

Vương Thục Mai lo lắng cồn cào, muốn đem toàn bộ vàng thỏi đưa cho Phó Diễm.

"Được! Sáng mai lại nói, mau ngủ đi thôi! Nhà Nhị Khuê mới sinh hạ thêm một tiểu nhóc con, chờ khi hắn trăng tròn, ta mang hai chỉ vàng đến tặng cho hắn." 

Phó Đại Dũng đã quyết định xong, gia đình nhà mình cần một kế hoạch thật an toàn trong thời điểm hiện tại, hắn dự định sẽ đưa ít tiền cho Nhị Khuê, nhờ hắn bớt chút thời gian để hỗ trợ quan sát vòng ngoài, chẳng may có động tĩnh gì cũng sẽ kịp thời phản ứng, Nhị Khuê là người thật thà, dùng được.

"Ân!".

Vương Thục Mai cũng đã mệt mỏi, nằm xuống liền ngủ luôn. Sáng sớm hôm sau, Phó Diễm mới sáu giờ đã thức dậy, sau khi ăn xong điểm tâm liền đi theo Phó Sâm cùng Phó Miểu đến trường.

"Tiểu Hỏa! Lúc nào ngươi học xong phải nhớ đứng ở cửa chờ bọn ta nha, bọn ta về muộn hơn so  với các ngươi khoảng tầm mười phút, chính mình đừng có chạy lung tung như hôm qua đấy!".

Phó Sâm cùng Phó Miểu dặn đi dặn lại Phó Diễm tận mấy lần, ngày hôm qua lúc hai người bọn họ trở về một mình, bị Vương Thục Mai cùng Phó Đại Ny đồng thời giáo huấn một lúc lâu.

"Biết rồi, Nhị ca! Ta sẽ đứng chờ các ngươi ở cổng trường học. Yên tâm!". 

Phó Diễm gật đầu cam đoan. Đúng lúc này có một người phía trước đi tới, gọi tên Phó Sâm.

"Phó Sâm! Chờ ta một chút! Chậm một chút."

Ba người đồng thời quay đầu lại, Phó Diễm lập tức hướng tỷ tỷ mình nhìn lại. Cừ thật, là Tống Quân An!.

"Di! Tiểu Tống Tử! Ngươi không ở lại nhà cô cô ngươi nữa sao?". 

Quãng thời gian nghỉ hè này, Phó Sâm cùng Tống Quân An đã trở nên rất quen thuộc, nói chuyện cũng càng thêm tùy ý.

"Cô cô ta mang thai, ta suy nghĩ qua, nếu tiêp tục ở lại sẽ phiền toái thêm cho nàng, nên đã chuyển về nhà, từ mai đi học hay đi về các ngươi đợi ta đi cùng với nhé!". 

Vẻ mặt Tống Quân An thực hưng phấn, có thể cùng Phó Miểu học cùng lớp, sau đó lại cùng đi cùng về với nàng, trong lòng hắn càng hừng hực.

"Cái đó thì có gì khó? Ngươi cao hứng cái gì? Từ thôn chúng ta đến đây đi mất tận hơn bốn mươi phút đấy, ở đó mà cao hứng." 

Phó Sâm không hiểu, nhìn Tống Quân An mà cằn nhằn, Phó Diễm liếc mắt xem thường, Nhị ca ngốc này! Nhìn sang Phó Miểu, cừ thật, biểu tình gì cũng không có, rõ ràng cũng không thông suốt.

"Tiểu Hỏa muội muội! Ngươi sao vậy?". 

Tống Quân An nhìn nhìn biểu tình của Phó Diễm, khóe mắt có chút run rẩy.

"Không có gì, Quân An ca! Ta bị sợi lông mi rụng vào mắt thôi." 

Phó Diễm trôi chảy đánh trống lảng. Có Tống Quân An đi cùng, dọc theo đoạn đường này cũng xem như không quá tịch mịch. Hắn cùng Phó Sâm ngươi một câu ta một câu, hơn bốn mươi phút rất nhanh liền đi tới. 

Tạm biệt huynh tỷ, Phó Diễm tự mình hướng lớp học đi đến. Hôm nay mọi người đều tới rất sớm, không có ai bị trễ. Cho nên thời điểm Phó Diễm đi vào, cả lớp đã an vị, ngồi tại chỗ chờ lão sư.

Phó Diễm cũng nhanh chóng hòa mình vào tiết học buổi sáng, thần thái nghiêm túc hẳn lên. Tiết đầu tiên là môn tiếng Anh, lão sư là một tiên sinh khá nho nhã họ Điền, nghe nói Điền tiên sinh là người ở Thượng Hải, thuộc diện thanh niên trí thức. Trong trường học hiện tại đang thiếu rất nhiều lão sư, cho nên mới tới để hỗ trợ dạy kèm môn tiếng Anh.

Tiếng Anh đối với Phó Diễm mà nói, quả thật chỉ như một bữa ăn sáng, đời trước, thời điểm làm nghiện cứu sinh, một số lớn tài liệu cùng tư liệu báo cáo đều yêu cầu chính nàng tự mình phiên dịch, hơn nữa trước đây nàng còn từng đi du học bên Anh quốc, cho nên có khi nhắc đến đường phố ở LonDon, nàng cũng có thể kể được vài địa điểm.

Hiện tại sách giáo khoa cũng không có, trình tự học thông thường chính là một ít đối thoại đơn giản cùng tự viết vài đoạn văn ngắn. Phát âm của Điền tiên sinh thiên về kiểu Mỹ, cùng phát âm kiểu Anh có chút bất đồng. Nhưng chủ thể đại khái là giống nhau.

"Phó Diễm! Nhanh chỉ cho ta, bài này làm như thế nào? Ta đọc không tốt, lại bị mọi người cười bây giờ!". 

Hết tiết, Chu Thu Lộ thực thương tâm ghé vào trên bàn mà lầm bầm.

"Không sao đâu. Mọi người đều đọc không tốt, ngươi có thể lưu loát đọc hết một lượt là đã không tồi rồi. Điền lão sư sẽ không cười ngươi đâu." 

Phó Diễm vội vàng an ủi bạn tốt.

"Thiết! Đồ nhà quê." 

Trinh Tuệ ngồi phía trước khinh thường, nhìn Chu Thu Lộ lẩm bẩm một câu.

"Trịnh Tuệ! Ngươi nói ai mới là đồ nhà quê? Cả nhà ngươi mới là đồ nhà quê." 

Chu Thu Lộ tức giận phản bác.

"Ai không đọc được bài khoá, thì chính là người đó." 

Trịnh Tuệ vẻ mặt cao ngạo, trong lòng thầm nghĩ, thời điểm ở nhà, Tiểu ca đã sớm dạy cho ta ngươi còn lâu mới bì được.

"Ta không đọc được, ngươi thì đọc được chắc."

"Không tin chúng ta thử so tài một lần xem, đợi đến tiết học lần sau, xem Điền tiên sinh khen ngợi ai đọc tốt hơn." 

Trịnh Tuệ hướng Chu Thu Lộ khởi xướng khiêu chiến.

"So liền so, nếu ngươi thua, liền ngoan ngoãn kêu ta một tiếng Lộ tỷ tỷ, còn nếu ta thua, ta tự nhiên gọi ngươi một tiếng Tuệ tỷ!". 

Chu Thu Lộ không chịu thua nói.

"Một lời đã định!". 

Trịnh Tuệ vẻ mặt khinh thường.

"Một lời đã định!". 

Chu Thu Lộ dứt khoát đáp ứng, sau đó lôi kéo Phó Diễm đi ra bên ngoài.