Chiêu Nhạc ngộ ra, “Hóa ra sư phụ đã có chuẩn bị từ trước rồi sao? Không hổ là sư phụ, là con lo lắng quá rồi.”

Thấy tiểu đồ đệ an tâm tin tưởng mình như thế, Thập Nhị Nương nuốt lại câu sắp nói. Nàng đang định nói là “Cho dù ra không được thì ở lại đây mấy năm cũng có sao, được ăn ngon ngủ yên, còn thanh tịnh nữa.”

Thập Nhị Nương nghĩ như vậy thật, sống ở đây tốt biết mấy, không cần làm việc kiếm tiền, chỉ việc nằm ăn là xong, ngoài chuyện không gian hoạt động hơi nhỏ hẹp ra thì những thứ khác không thành vấn đề. Tuy nhiên, bên cạnh đó nàng cũng hiểu rằng mình không thể ở lại đây quá lâu.

Đầu tiên, theo như Tắc Dung nói, hắn muốn bọn họ trú tạm ở đây hai năm, vậy thì rất có khả năng sắp tới sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến cả giới tu tiên. Đến lúc đó nàng còn có thể an nhiên sống qua ngày ư? Chắc chắn không thể, chuyện đó chắc chắn sẽ có dính líu tới nàng.

Thập Nhị Nương đoán có người đang tìm mình, nếu không với tính cách của Tắc Dung, hắn sẽ không gấp gáp nhốt nàng lại thế này, bởi vì đây là một cách rất khó khăn và bất đắc dĩ.

Còn về việc Chấp Đình và Tắc Dung đang mưu tính chuyện gì, Thập Nhị Nương cũng đoán được chút ít, nhưng không rõ cụ thể bọn họ muốn làm như thế nào. Năm mươi năm trước nàng sống lại, sau đó lựa chọn bỏ đi vì không muốn nhúng tay vào chuyện của bọn họ, cho đến hiện tại, suy nghĩ đó vẫn không hề thay đổi. Nếu không có Chiêu Nhạc, có lẽ nàng vẫn đang ở Hàng Ngạc thành.

Trong trạng thái yên bình hiện tại mà có thể khiến Tắc Dung như lâm trận chống địch chủ động tới tìm nàng. Vậy thì rõ ràng rồi, chỉ có một lý do, so với chuyện nàng chủ động chạy tới phá hoại, Tắc Dung càng sợ nàng bị người ta lợi dụng để can thiệp vào chuyện của bọn họ.

Để nàng ở đây nhằm né tránh “người kia”.

Tắc Dung không chịu nói người đó là ai nhưng tự Thập Nhị Nương cũng đoán ra. Người có khả năng nhất chắc là Lâm Tị thượng tiên của Đại Dư tiên sơn, cũng là vị hôn phu quyết liệt với nàng một trận năm mươi năm trước.

Cảm giác của Thập Nhị Nương đối với Thương Lâm Tị cũng phức tạp không kém Chấp Đình. Huống chi, so với Chấp Đình, nàng càng không muốn nhớ lại Thương Lâm Tị, mỗi lần nhớ lại người từng thân thiết với mình như huynh trưởng nàng lại thấy sởn gai ốc.

——

“Biểu ca? Sao huynh tới đây?” Diêu Cố ngạc nhiên nhìn Thương Lâm Tị đang ngồi trong nhà thủy tạ.

Người đó quay đầu, gương mặt trắng bệch khó che giấu. Trông hắn có vẻ rất vô hại, đôi mắt mang nét sầu muộn, còn chưa nói tiếng nào đã nhíu mày ho khan như đang bệnh.

Nhưng Diêu Cố không hề dám xem thường hắn ta. Người có thể trở thành sơn chủ Đại Dư tiên sơn, tư chất bình thường nhưng lại thăng cấp lên Hóa Tiên cảnh một cách nhanh chóng, tuyệt đối không đơn giản. Dù bề ngoài hắn vô hại thân thiện cỡ nào, Diêu Cố cũng không dám lơ là vị biểu ca này.

Diêu Cố dè dặt đứng một bên, Thương Lâm Tị mỉm cười với hắn: “Biểu đệ không cần câu nệ vậy đâu, ta chỉ thỉnh thoảng ghé qua, nổi hứng muốn đến thăm đệ thôi.”

“Ngồi đi.”

Diêu Cố nghe lời ngồi xuống bên phải hắn.

Hai người hàn huyên vài câu, Thương Lâm Tị bỗng hỏi: “Nghe nói dạo trước biểu đệ có đi Chướng Âm Sơn?”

Quả nhiên! Trái tim Diêu Cố nảy lên một nhịp, da đầu hắn căng ra, nói: “Đúng là có đi ạ, nhưng trên Chướng Âm Sơn không có Vi Hành sống lại gì cả.”

“Không có Vi Hành sống lại à.” Thương Lâm Tị cười cười, “Vậy có gì khác không?”

Diêu Cố hiểu ý hắn, không dám chần chừ, vội đáp: “Tìm được thi thể của Hề Vi thượng tiên nhưng sau đó rơi vào tay Lạc Dương của Âm Dương Nhai, nghe nói là giả rồi bị ả ta hủy luôn rồi.”

“Hóa ra là thế, chẳng trách ta nghe nói mấy hôm nay Lạc Dương gây sự khắp nơi.” Thương Lâm Tị cười, “Nói ta nghe xem, ngoài bọn họ ra còn những ai đi nữa? Ta nghe nói náo nhiệt lắm.”

Diêu Cố kể ra từng người từng người một mình đã gặp. Thương Lâm Tị lắng nghe, sau đó chầm chậm khép mắt lại. Nghe Diêu Cố nói xong, hắn hỏi: “Giữa chừng rơi vào trận dịch chuyển đó có mấy người? Bọn họ đi đâu rồi?”

“Cái này… đệ cũng không biết, chắc là bị đưa đến nơi nguy hiểm nào khác, đệ cũng không rõ là mấy người.” Không nghe Thương Lâm Tị nói gì một hồi lâu, Diêu Cố không nhịn được gọi: “Biểu ca?”

Thương Lâm Tị mở mắt ra, vịn chiếc ghế phía trước đứng lên, “Ta hơi mệt, đệ cũng mới về, ta không làm phiền đệ nữa.”

Hắn ta bước ra khỏi nhà thủy tạ, bên ngoài chờ sẵn một chiếc xe mây. Tiễn hắn lên xe rồi nhìn chiếc xe bay đi mất, Diêu Cố mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Thương Lâm Tị ngồi trong xe mây đón lấy tách trà tì nữ đưa tới, vuốt ve vành tách, lẩm bẩm một mình: “Quả nhiên nàng ấy trở lại rồi. Chấp Đình, Tắc Dung, ha ha, đề phòng ta chặt chẽ thật. Đáng tiếc, giấu kín thế nào cũng vô dụng, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm ra.”

“Lần trước bị các ngươi giành trước một bước, lần này không có chuyện đó nữa đâu.”

——

Doanh Châu tiên sơn, Trạc Vân Phong.

Trong Nguyệt Phường của Tắc Dung, mấy đệ tử ngự kiếm bay vòng vòng trên bầu trời, phía trước bọn họ là mười mấy con chim Bạch Linh trắng như tuyết đang đập cánh điên cuồng, hoảng sợ chạy trốn.

Đám chim Bạch Linh này là Tắc Dung nuôi, vốn dĩ bọn chúng sống ở Nguyệt Phường rất tự do tự tại, ai dè tự nhiên gặp nạn, chủ nhân Nguyệt Phường nói muốn ăn thịt chim Bạch Linh. Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà đám chim Bạch Linh này đã bị bắt hết mười mấy con.

Thật ra mấy năm trước chim Bạch Linh chỉ có mấy con thôi, nhưng do vài năm trở lại đây trên Nguyệt Phường không có thiên địch, cũng chẳng ai dám dòm ngó tới chúng nó, còn có người cho ăn nên đám chim này sinh sôi ngày một nhiều, cũng càng nuôi càng mập. Bắt đầu từ mấy hôm trước, các đệ tử trên Nguyệt Phường nhận được mệnh lệnh của Tắc Dung đi bắt chim Bạch Linh, đám chim ngu xi đó chả có tí phòng bị, thế là bị bắt.

Nhưng trải qua mấy ngày, đám chim này biết những ngày yên bình của mình đã chấm hết nên hễ gặp ai tới bắt chim là chúng nó chuồn mau lẹ. Trong quá trình chạy thục mạng, cuối cùng chúng nó cũng nhớ ra mình là chim Bạch Linh có tốc độ bay khiến người ta kinh ngạc. Nhưng mà bây giờ chúng nó mập như trái bóng rồi, bay nhanh gì nổi nữa. Ôm theo nỗi bi ai đó, chúng nó lượn hơn nửa vòng Trạc Vân Phong, sau đó vẫn có vài con bị tóm.

“Chít chít…!”

Mấy con bị bắt phát ra những tiếng kêu thảm thiết trước khi chết làm đám chim Bạch Linh còn lại cũng ríu rít kêu theo. Nhất thời, trên dưới Trạc Vân Phong toàn là tiếng kêu liên miên của đám chim Bạch Linh.

Tiếng kêu làm kinh động đến Tinh Phường phía dưới Nguyệt Phường. Chủ nhân của Tinh Phường là đệ đệ song sinh của Tắc Dung Tắc Tồn. Tòa Tinh Phường từng rất náo nhiệt nay đã cô tịch quạnh quẽ hơn năm mươi năm, chủ nhân nơi này cũng đã năm mươi năm không bước chân ra khỏi Tinh Phường.

Xung quanh Tinh Phường là Trạc Vân hồ, lúc này, tiếng kêu của đám chim Bạch Linh truyền tới từ bờ hồ bên kia. Nam nhân đang nằm trên đài trôi lơ lửng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

“Mấy hôm nay đám chim Bạch Linh đó ầm ĩ cái gì vậy.” Tắc Tồn ngồi dậy, nhặt cần câu bên cạnh lên, xỏ mồi câu vào.

Đệ tử theo hầu bên cạnh đáp: “Mấy hôm nay nghe nói hình như Nguyệt Phường đang bắt chim Bạch Linh, vì Tắc Dung thượng nhân muốn ăn.”

Động tác xỏ mồi của Tắc Tồn khựng lại, biểu cảm đầy bất ngờ, “Huynh ấy, ăn chim Bạch Linh? Bị ấm đầu rồi à?”

Đệ tử nọ không dám trả lời, lời này của Tắc Tồn thượng nhân, loại tiểu đệ tử như gã làm sao dám đáp lại.

Xỏ mồi vào móc câu rời ném cần câu xuống hồ xong, Tắc Tồn lại nằm xuống, cũng không hỏi thêm chuyện của chim Bạch Linh nữa, dường như chỉ cần là chuyện có liên quan đến Tắc Dung thì y chẳng hề có hứng thú.

Người bắt chim đi rồi, Tinh Phường và Nguyệt Phường yên tĩnh trở lại. Cùng lúc đó, Đan Các của Thẩm Trinh Hòa nghênh đón một vị khách. Vị khách này là cháu trai của Thẩm Trinh Hòa Thẩm Thanh Kha. Hắn phong trần mệt mỏi chạy đến, nét mặt đầy âu lo.

“Thúc thúc, con muốn cầu xin thúc một chuyện.” Thẩm Thanh Kha vừa thấy Thẩm Trinh Hòa liền nói: “Chiêu Nhạc mất tích trong Chướng Âm Sơn rồi, con muốn vào Chướng Âm Sơn tìm nàng ấy nhưng ở đó khóa lại mất rồi, con không vào được. Thúc thúc, thúc có thể để con vào Chướng Âm Sơn không?” Thẩm Thanh Kha lo lắng miết ngón tay mình, “Đã mấy ngày rồi không có tin tức gì của Chiêu Nhạc, nhất định nàng ấy gặp chuyện gì đó rồi.”

Thẩm Trinh Hòa sầu não nhìn cháu trai.

Ông ấy biết Chiêu Nhạc đang ở đâu, ông ấy vừa mới qua đó đưa thuốc đây này, còn gặp được người luôn rồi, nhưng ông ấy có thể nói với cháu trai không? Nếu nói, thằng cháu này chắc chắn sẽ bất chấp tất cả đi cứu người, nếu để Tắc Dung thượng nhân biết thì thằng cháu này phải bị lột da mất.

Không thể nói với nó! Làm an lòng nó trước rồi nói sau. Nhưng mà chuyện này không dễ, Thẩm Trinh Hòa dùng hết sức chín trâu hai hổ, nói muốn toát lên một lớp da miệng mới tạm thời khuyên được cháu trai chớ manh động chờ thêm vài ngày. Đợi sắp xếp chỗ cho cháu trai về nghỉ xong, Thẩm Trinh Hòa sờ mũi mình, thật là khổ sở mà. Bởi vì chuyện của cháu trai và Chiêu Nhạc mà lúc ông ấy vào Tử Tịch đưa thuốc, vị sơn chủ… tiền sơn chủ kia đối đãi với ông ấy chẳng khách khí tí nào.

Ngày hôm sau, Thẩm Trinh Hòa nhân lúc đi đưa thuốc tìm Chiêu Nhạc nói chuyện, kể lại chuyện này với nàng ấy.

“Không được nói cho huynh ấy biết ta đang ở đây, nếu không huynh ấy chắc chắn sẽ làm bậy.” Chiêu Nhạc chắc như đinh đóng cột nói.

Thẩm Trinh Hòa cười khổ: “Nhưng mà ta không quản được nó.”

Chiêu Nhạc: “…” Nàng ấy nghĩ nghĩ một lát rồi tìm giấy bút viết cho Thẩm Thanh Kha một lá thư.

Thẩm Trinh Hòa đứng bên nhìn nàng ấy viết, “Thẩm Thanh Kha, ta không sao, bây giờ ta có việc quan trọng cần làm, huynh chớ nóng vội, về Thiên Hoa Bách Thảo điện chờ ta, qua mấy hôm nữa ta sẽ tới tìm huynh.” Thẩm Trinh Hòa quay mặt đi, trong lòng hơi chua xót, thằng cháu này đến cả lời của ông còn không nghe lọt tai, vậy mà lại nghe lời Chiêu Nhạc, đúng thật không hổ là con trai của đại ca, sợ vợ y chang cha nó vậy.

Ông ấy quá đau lòng rồi, vậy mà còn bị tiền sơn chủ ăn không ngồi rồi nhưng lúc nào cũng chực chờ ngóng qua bên này trừng cho một phát.

Thẩm Trinh Hòa: “…” Bị nữ thần trừng mắt kìa, đau lòng ghê.

Thẩm Trinh Hòa đem thư về cho Thẩm Thanh Kha, cứ tưởng hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng sau khi đọc thư xong ngược lại hắn còn lo lắng hơn, lập tức hỏi; “Chiêu Nhạc gặp nguy hiểm gì rồi phải không? Có phải nàng ấy gặp chuyện gì rồi không?”

“… Không sao, con đừng lo, con thấy đó con bé cũng nói thế rồi cơ mà.”

“Chắc chắn nàng ấy xảy ra chuyện rồi.” Thẩm Thanh Kha chắc chắn nói, “Thúc thúc, thúc biết nàng ấy đang ở đâu đúng không? Thúc nói cho con biết đi! Con bảo đảm không làm bậy đâu!”

Mỗi lần hắn bảo đảm đều chả có tác dụng gì cả, đặc biệt là những lúc liên quan đến Chiêu Nhạc. Thẩm Trinh Hòa còn chẳng nhớ bị hắn chơi xỏ mấy lần rồi, ông ấy nghĩ thầm, mình tạo cái nghiệp gì rồi thế này.

Có thương yêu cháu trai cỡ nào đi chăng nữa thì lần này cũng xem như ông ấy chống chọi được rồi, không nói cho hắn biết. Nhưng hôm sau ông ấy lại mang thư của Chiêu Nhạc về.

Thẩm Thanh Kha gấp gáp mở thư ra, nhìn thấy một câu, “Thẩm Thanh Kha, không được làm xằng làm bậy, mau về Thiên Hoa Bách Thảo điện, nếu không ta giận đấy.”

Thẩm Thanh Kha run run, lần trước Chiêu Nhạc giận hắn mà bế quan suốt ba năm.

– Hết chương 037 –