Trình Cảnh Thiên tắm xong, mặc kệ tóc ướt nằm ngửa trên sofa chơi điện thoại.

Trình Mộ Tranh đã đi Bắc Kinh công tác, vậy nên từ hôm nay lại chỉ có mình anh ở nhà.

Giờ giấc sinh hoạt của người trẻ thường khá lộn xộn, Trình Cảnh Thiên cũng vậy.

Giống như bây giờ, Trình Mộ Tranh vừa đi, anh lập tức quay về lối sống trước đây.

Thức khuya, hay hút thuốc, ăn uống thất thường.

Trình Cảnh Thiên lướt app đặt đồ ăn một hồi vẫn không cảm thấy đói bụng nên quyết định bỏ bữa tối, dù sao anh cũng không đói lắm.

Như thường lệ, anh vừa định vào xem Wechat của Lạc Yên thì bất ngờ có cuộc gọi đến.

Trình Cảnh Thiên nhíu mi, là số lạ.

“Alo, xin hỏi ai đấy ạ?”
Người bên kia nhanh chóng trả lời.

Biểu cảm trên mặt Trình Cảnh Thiên thay đổi, đầu lông mày giãn ra.


Lạc Yên đưa chén trong tay qua cho Trần Thước rồi rửa sạch xà bông trên tay.

Mặt cô không cảm xúc: “Còn không phải do cậu à? Đã nói qua rồi sẽ đưa Tiểu Vũ đi học bơi mà cuối cùng lại lăn ra ngủ quên trời quên đất.”
Lần đầu tiên, Lạc Yên quyết định giữ bí mật với Trần Thước.

Cô không nói với hắn về chuyện của Trình Cảnh Thiên.

Trần Thước ngẩn ra, chớp mắt mấy cái: “Cậu vì chuyện này mà nghẹn cả chiều nay?”
Cô liếc hắn: “Chứ sao nữa.”
Trần Thước không nghi ngờ, thật sự nghĩ đó là sự thật.


Hai người rửa sạch chén đũa, sau đó Trần Thước lên phòng Lạc Yên thu dọn đồ đạc, qua trêu chọc Lạc Vũ mấy câu rồi mới đi xuống chuẩn bị về nhà.

Cứ thế, hắn kết thúc một ngày làm phiền Lạc gia.

Lạc Yên mở cổng cho Trần Thước, nhìn hắn lần lượt đội nón bảo hiểm và đeo bao tay.

Lúc này cô mới giật mình nhận ra gu ăn mặc của Trần Thước và Trình Cảnh Thiên khá giống nhau, đều thích quần áo tối màu và đơn giản.

Chỉ có điều vóc dáng Trần Thước gầy hơn Trình Cảnh Thiên một chút.
Trần Thước đã mặc đồ xong.

Kính bảo hiểm làm hắn không nhìn thấy vẻ thẫn thờ trên mặt Lạc Yên, hất hất cằm bảo cô: “Về đây.”
Cô giật mình, vội vàng đáp lại: “Lái xe cẩn thận.”
Hắn gật đầu, vặn tay lái.
Xe moto phóng vút đi, mùi xăng thoang thoảng trong không khí cùng tiếng động cơ vọng lại.
Lạc Yên không bị chuyện của Trình Cảnh Thiên ảnh hưởng quá lâu.

Cô đi tắm rửa, lúc trở ra thì tâm trạng đã trở lại bình thường.

Cô ngồi trên giường sấy tóc, thấy sách vở bị bày bừa lúc nãy được xếp ngay ngắn đâu ra đấy, có lẽ Trần Thước đã đụng tay vào.

Bận rộn cả một buổi chiều, Lạc Yên vẫn chưa hoàn thành một nửa số bài tập được giao.
Ngày mai là chủ nhật rồi.

Lạc Yên không phải mọt sách nhưng đến lúc cần, cô sẽ dành ra đủ thời gian và công sức cho bài vở để thu về kết quả như mình mong muốn.

Tóc đã khô, cô chải qua một lượt rồi đi đến bàn học, bật đèn lên.

Đêm khuya thanh vắng, phòng tối như mực, chỉ có ngọn đèn trên bàn phát ra ánh sáng.

Một chân Lạc Yên gập lại, cằm tựa lên đầu gối, bút trong tay không ngừng chuyển động.

Kim đồng hồ kêu tíc tắc.

Không biết đã qua bao lâu, khi Lạc Yên ngẩng lên đã là hai giờ sáng.

Lạc Yên xoay xoay cần cổ mỏi nhừ.

Cô lật xem mấy trang vở dày đặc chữ, vì bị đầu bút đè nặng lúc viết xuống nên khi sờ vào có cảm giác cộm tay.

Ba giờ sáng, Lạc Yên bò vào ổ chăn, rất nhanh đã chìm vào giấc.

Có người ngủ rất ngon, cũng có người mộng mị.


Ban đêm trời rất lạnh, màn sương bao phủ cả thành phố.
Gió thổi vù vù trên hành lang dài vắng lặng, xung quanh không có bóng người nào.

Bên trong một lớp học không bật đèn, ánh trăng thanh lạnh lờ mờ soi sáng.

Trình Cảnh Thiên nằm dài trên bàn học, mắt nhắm nghiền, bộ dạng như đã ngủ say.

Cửa ra vào vẫn luôn đóng chặt bỗng bị đẩy nhẹ, phát ra tiếng động nho nhỏ.

Một đôi chân thon dài trắng như ngọc xuất hiện trong tầm mắt anh.

Trình Cảnh Thiên không cử động nhưng mắt đã mở, muốn xem người kia định làm gì.


Cô gái rón rén đi đến gần anh, bước chân nhẹ như mèo.

Khi chỉ còn cách một bước, Trình Cảnh Thiên bất ngờ duỗi tay ra, dễ dàng túm lấy cô.

Cô gái sợ hãi kêu lên.

Anh khẽ cười.

Sau đó, cơ thể nhỏ bé mềm mại bị chặn giữa bàn học và Trình Cảnh Thiên, muốn chạy cũng không có đường chạy.

Anh đặt cô gái ngồi trên đùi mình, eo cô rất nhỏ, một bàn tay anh đã ôm trọn.

Trình Cảnh Thiên mơn trớn mặt cô gái, từ bên dưới ngậm môi cô, dây dưa triền miên.

Cô gái vòng hai tay ôm cổ anh, ngượng ngùng e thẹn đáp lại, giống như cổ vũ anh, càng khiến anh tăng thêm sức lực.

Nụ hôn của Trình Cảnh Thiên như vũ bão, cô gái nhỏ nhát gan không theo kịp tiết tấu mãnh liệt này, tay nhỏ hoảng hốt vỗ vào bả vai anh.

Hôn đến khi lỗ tai cô đỏ hồng, cặp mắt trong veo trở nên mơ màng, thiếu niên vẫn quyến luyến bờ môi ngọt mềm, đổi thành hôn ngắt quãng.

Toàn bộ phản ứng mê ly của cô gái đều được Trình Cảnh Thiên lưu lại nơi đáy mắt.

Giọng anh khàn khàn: “Đã nhớ ra anh chưa?”
Cô gái chui ra khỏi lòng anh, môi hơi sưng, mắt long lanh như có nước.

Bộ dạng xinh đẹp câu mất hồn phách Trình Cảnh Thiên.

Cô mấp máy nói gì đó, nhưng anh không nghe rõ, một lần nữa kéo cô sát gần mình.
Đến khi Trình Cảnh Thiên tưởng như mình đã sắp nghe được thì ảo ảnh trong phút chốc tan biến như bong bóng xà phòng.

Trình Cảnh Thiên bật dậy giữa đêm khuya.

Chăn trên bụng trượt xuống, nửa thân trên cường tráng rắn chắc, anh chỉ mặc một chiếc quần dài khi ngủ.

Anh hoang mang nhìn xung quanh, trong lòng không tránh khỏi thất vọng và hồi hộp.

Hai người chưa từng thân mật như vậy.

Trình Cảnh Thiên cố gắng bình ổn hơi thở.


Anh xốc chăn xuống giường, vào phòng tắm mở nước lạnh xối lên người.


Thứ hai đầu tuần, Trần Thước lại cần mẫn lái xe qua Lạc gia đón Lạc Yên đi học.

Hừng đông, bầu trời dần sáng, đèn hai bên đường vẫn còn chưa tắt hẳn.

Hai người quyết định ghé vào quán dimsum quen thuộc ăn sáng trước khi vào trường.

Tiệm dimsum gia truyền này đã mở được hơn hai mươi năm, tiếp đón rất nhiều thế hệ học sinh hai trường Trịnh Châu và Thành An.

Trần Thước và Lạc Yên gần như là những người đầu tiên mở hàng.
Lúc hai người đến, bà chủ đang bày dimsum nhỏ nhắn thơm lừng ra đĩa cho khách, mấy chiếc nồi to nghi ngút khói tan vào không khí.

Ngoài họ thì còn có một nhóm nam sinh khác tụ tập trong góc, nói cười khúc khích.

Trình Cảnh Thiên, Lý Ngôn và Lục Tư Thành càng chơi càng thân, từ tối qua đã hẹn nhau ngày mai cùng đến quán dimsum này ăn sáng.

Ba người họ đang đợi đồ ăn lên thì nhìn thấy cặp tiên đồng ngọc nữ Trịnh Châu bước vào.
Vài tia nắng hiếm hoi xuất hiện, không quá ấm áp nhưng đủ sức làm sáng bừng không gian.
Trình Cảnh Thiên không tiếng động nhìn Lạc Yên.

Cô đứng sau lưng Trần Thước, thấy anh cũng không có phản ứng gì lớn, sau một khắc ngạc nhiên thì trong mắt chỉ còn lại vẻ bình tĩnh nhàn nhạt.

Lông mi Trình Cảnh Thiên hơi run lên, không khỏi nhớ đến giấc mơ kia.

Vẫn là hoa hậu thân thiện Lý Ngôn nhiệt tình rủ Trần Thước và Lạc Yên ngồi chung.

Trăm năm có một, làm sao hắn có thể để lỡ cơ hội được ăn sáng với Lạc mỹ nữ.