“Mà kinh doanh một số thứ, tích được một chút tiền, anh có khả năng khiến cho em và Tiểu Trân có được cuộc sống hạnh phúc nhất trên thế giới”.

“Bao năm qua anh nợ hai mẹ con quá nhiều, chỉ cần em lên tiếng, cho dù là cái gì, anh cũng nhất định sẽ mang về đây cho em”.

“Xem anh kìa!”
Hạ Huyền Trúc hậm hực liếc mắt, nói: “Em muốn sao trên trời, anh cũng lấy xuống đây cho em sao?”
“Còn nữa, cho dù anh có tiền cũng không thể tiêu hoang phí như vậy được, mấy thứ này tốn bao nhiêu là tiền, chỉ cần gia đình chúng ta sống bình yên bên nhau, cuộc đời này của em như vậy là đủ mãn nguyện rồi”.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng: “Được rồi, anh hứa với em, sau này sẽ không tiêu tiền bừa bãi nữa”.

Hạ Huyền Trúc cũng không phải thánh nhân gì, đột nhiên được lái xe sang, ở biệt thự lớn, cô cũng cảm thấy rất vui.


Tuy nhiên, việc này không ảnh hưởng đến sự nỗ lực của cô trong công việc, sau khi hai người đến xem biệt thự, cô bảo Diệp Vĩnh Khang chở mình tới công ty, còn rất nhiều việc phải làm.

Khi đến bãi đậu xe ở tầng dưới của công ty, Diệp Vĩnh Khang ném chìa khóa cho Hạ Huyền Trúc, cười nói: “Sau này chiếc xe này thuộc về em rồi, anh còn phải đưa đón Tiểu Trân tan học, không thể mỗi ngày đưa em đi làm được, em tự lái đi nhé”.

Hạ Huyền Trúc cũng không từ chối, mỉm cười hôn lên má Diệp Vĩnh Khang, sau đó cầm chìa khóa đi vào trong thang máy.

Vừa tới cửa công ty, Hạ Huyền Trúc chợt nhớ ra mình đã để quên một tập tài liệu trên xe, vì vậy nhanh chóng gọi điện thoại cho Diệp Vĩnh Khang nhờ anh mang lên giúp.

Diệp Vĩnh Khang còn có chìa khóa dự phòng trong người, cũng khá thuận tiện.

Khi Hạ Huyền Trúc đi lên lầu, cô nghe thấy trợ lý của mình nói rằng có người đang đợi cô trong văn phòng.

Nghĩ rằng chắc là khách hàng, Hạ Huyền Trúc vội vàng bước vào văn phòng của mình, nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa với tờ tạp chí tài chính trên tay, vừa hay che hết khuôn mặt.


“Xin chào, cho hỏi…”
Hạ Huyền Trúc vừa mới hỏi được nửa câu, đối phương đột nhiên đặt tạp chí xuống, là một người đàng ông trắng trẻo, khôi ngô tuấn tú.

“Huyền Trúc, đã lâu không gặp”.

Người đàn ông mỉm cười chào hỏi Hạ Huyền Trúc.

Sau khi Hạ Huyền Trúc nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, toàn thân cô bất giác run lên.

“Anh… sao anh lại tới đây”.

Nhìn thấy người đàn ông trước mặt, Hạ Huyền Trúc cảm thấy đặc biệt bối rối và đồng thời có chút tội lỗi.

.