“Tuyết Cầm, vội vàng gọi anh tới vậy chẳng nhẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Lý Bân mặc bộ vest màu trắng, trông sáng sủa gọn gàng, dịu dàng nhìn Hạ Tuyết Cầm hỏi.
“Lần trước không phải anh nói bảo bố anh đánh tiếng với bên ngân hàng Kim Kỳ sao? Sao đến lúc em tới vay tiền, nhắc đến tên anh bọn họ lại tỏ ra không quen biết vậy”.
Hạ Tuyết Cầm nghi hoặc hỏi.
Lý Bân ngây người ra: “Khi đó em tìm ai?”
Hạ Tuyết Cầm nói: “Trưởng phòng phòng tín dụng, khi đó em nhắc tới tên anh, tuy nhiên ông ấy lại tỏ ra không hề quen biết”.
Lý Bân lập tức bật cười ha ha: “Cô bé ngốc này, em tới tìm loại nhân viên quản lý cấp thấp như vậy đương nhiên là không biết rồi”.
“Bố anh có quen biết với chủ tịch ngân hàng bên đó đấy!”
Một tia vui mừng lóe lên trong mắt Hạ Chí Tài: “Nếu đã như vậy thì phiền cậu Lý gọi điện cho ông thông gia một cuộc, nhờ ông ấy nói với bên đó mau chóng cho chúng tôi vay tiền”.
Lý Bân lúng túng lắc đầu: “Việc này e rằng hơi khó, chủ tịch gần đây mới tiếp quản ngân hàng, có rất nhiều việc phải giải quyết, cho dù bố cháu và chủ tịch là anh em đi chăng nữa thì khoảng thời gian này cũng không thể liên lạc được”.
Hạ Chí Tài trở nên lo lắng: “Như vậy đi, cậu Lý Bân, hay là cậu cho chúng tôi vay trước ba mươi triệu, đợi đấu thầu xong tôi nhất định sẽ trả cả tiền lãi cho cậu”.
Hạ Tuyết Cầm cũng nói theo: “Đúng vậy, Lý Bân, đối với anh số tiền nhỏ này chắc không phải là vấn đề đâu đúng không”.
Lý Bân thở dài một hơi, vẻ mặt khó xử: “Ba mươi triệu với anh mà nói đúng là chuyện cỏn con, tùy ý mua một chiếc xe cũng nhiều hơn số đó”.
“Tuy nhiên gần đây anh có xích mích một trận với bố, ông ấy muốn anh quay về thừa kế sản nghiệp hàng chục tỷ của gia đình, nhưng anh không chịu, bây giờ ông ấy tức giận nên đã đóng băng hết tài khoản ngân hàng của anh, bây giờ một đồng tiền anh cũng không có”.
Người nhà họ Hạ sau khi nghe thấy con số hàng chục tỷ thì hai mắt sáng rực lên.
“Vậy thì cậu Lý mau đồng ý đi”.
Hạ Chí Tài kích động nói: “Đợi khi Hạ Tuyết Cầm gả cho nhà họ Lý cậu, chúng tôi cũng không cần quá nhiều sính lễ đâu, chỉ cần một tỷ tiền thành ý là được rồi”.
Lý Bân cười khổ, thở dài: "Lúc đó cháu nhất thời xúc động nên mới nói với bố những lời khó nghe như vậy".
"Tính tình của bố, cháu còn lạ gì.
Bây giờ mà gọi điện thì chỉ có nước ăn chửi thôi, phải đợi ông ấy nguôi giận mới nói chuyện tiếp được.
Nhưng cũng không lo, ông ấy chỉ có mình cháu là con trai.
Sớm muộn gì, công việc kinh doanh của gia đình sẽ là của cháu cả thôi".
Nói xong, anh ta giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ và nói: "Nguy rồi, hôm nay có mấy người anh em làm bên khai thác dầu ở Trung Đông tới tìm.
Cháu phải đi gấp.
Mọi người cứ tiếp tục nhé, cháu đi trước đây!"
Lý Bân nói xong liền vội vàng bước ra ngoài.
Đi được nửa đường, đột nhiên quay người chạy nhanh về phía Hạ Tuyết Cầm: "Tuyết Cầm, em chuyển cho anh hai trăm nghìn tệ trước đi.
Anh phải mời mấy anh em một bữa.
Tài khoản của anh bị đóng băng hết rồi.
Khi nào tài khoản được mở lại anh sẽ chuyển trả em".
"Hai trăm nghìn..."
Hạ Tuyết Cầm do dự: "Một bữa ăn có cần nhiều tiền như vậy không..."
"Họ là quý tộc, uống một chai rượu vang đỏ cũng phải tốn mấy chục nghìn rồi, nhưng nếu em thấy không tiện thì thôi, anh tìm người khác là được".
Nói xong chuẩn bị rời đi.
"Cậu Lý, xin dừng bước, tiền sẽ chuyển cho cậu.
Đều là người nhà cả mà".
Hạ Chí Tài vội vàng chuyển hai trăm nghìn nhân dân tệ cho Lý Bân, rồi nói: "Sao cậu không dẫn Tuyết Cầm đi cùng, để con bé mở mang tầm mắt".
Hạ Tuyết Cầm cũng cao hứng nói: "Đúng đó, anh dẫn em đi cùng đi, em cũng muốn làm quen thêm nhiều bạn mới"..