Chương 1149
Diệp Vĩnh Khang nhìn vào ánh mắt của đối phương mấy giây, phát hiện ra mặc dù ánh mắt của đối phương vẫn sắc bén như cũ nhưng khác biệt với ban nãy là trong ánh mắt của ông ấy rõ ràng đã có thêm mấy phần khinh thường và lạnh nhạt.
“Ha ha ha ha, đùa ông chút thôi!”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên phá lên cười, tiến lên trước hai bước, giơ tay ra vỗ lên bả vai đối phương: “Nếu như hôm nay tôi tới mà nhìn thấy hoa tươi, thảm đỏ và cả nghi trượng đông đủ xếp hàng đứng đón tiếp thì ông biết việc đầu tiên tôi cần làm là gì không?”
“Là sẽ loại bỏ người tổng chỉ huy như ông ngay lập tức, bởi vì ông không xứng!”
“Thế nào là chiến sĩ, chức trách của chiến sĩ chính là giết địch, là đánh trận, là tàn sát!”
“Chiến sĩ không phải là diễn viên, không cần phải làm mấy thứ vô nghĩa thoạt nhìn bề ngoài đẹp đẽ thế nhưng lại chẳng có tác dụng gì!”
“Nếu như thật sự bùng nổ chiến tranh, lẽ nào định dùng hoa tươi thảm đỏ đi đánh trận hay sao?”
“Vậy nên, tôi rất hài lòng với ông, tôi càng thêm chờ mong xem có một người chỉ huy như ông thì rốt cuộc cả chiến khu Thiên Hải sẽ có dáng vẻ như thế nào!”
Đây đều là những lời thật tâm của Diệp Vĩnh Khang.
Thật ra từ lần đầu tiên anh nhìn thấy cánh cổng lớn của chiến khu Thiên Hải và một mình Nhậm Thiên Nguyên mặc quần áo huấn luyện đứng trước cổng đợi anh thì anh đã có thể nhận định chiến khu Thiên Hải là một trong số những chiến khu trọng điểm nhất của Long Hạ tuyệt đối là danh xứng với thực.
Người thông minh đeo đuổi bản chất của sự vật, người ngu dốt thì chỉ mải mê chạy theo vẻ bề ngoài.
Ý nghĩa tồn tại của chiến sĩ chính là đánh trận và giết địch.
“Cảm ơn sự công nhận của quân hầu, mời quân hầu vào trong!”
Nhậm Thiên Nguyên làm động tác tay tỏ ý mời vào với Diệp Vĩnh Khang, giọng điệu đúng mực, vừa có sự tôn trọng với cấp trên nhưng cũng không hề có ý nịnh nọt.
“Quân hầu, tôi đã bảo nhà bếp chuẩn bị rồi, có thể phải mất thêm một lúc nữa, quân hầu tới phòng làm việc của tôi uống tách trà trước đã…”
“Không cần đâu”.
Diệp Vĩnh Khanh giơ tay nói: “Tôi đã ăn cơm rồi, đưa tôi đến nơi tôi cần đến”.
Nhậm Thiên Nguyên ngơ ngác, chỉ về một phía: “Sân huấn luyện chiến đấu ở bên kia, đi theo con đường này qua đó vừa hay cũng có thể nhìn thấy một số nơi khác nữa”.
Diệp Vĩnh Khang hài lòng gật đầu, sau đó đi men một con đường được cắt tỉa gọn gàng, theo Nhậm Thiên Nguyên tiến về phía trước.
Cả chiến khu Thiên Hải có diện tích rất lớn, thế nhưng kiến trúc bên trong lại vô cùng đơn giản, đa phần kiến trúc thoạt nhìn đều khá lâu đời.
Nếu như chỉ bàn về độ xa hoa của kiến trúc thì chiến khu Thiên Hải nhất định là một trong những chiến khu xếp cuối bảng trong số các chiến khu lớn của Long Hạ.
Thế nhưng nơi này lại được quét dọn rất sạch sẽ và gọn gàng, trên đường đi ngay cả một mẩu giấy vụn cũng không hề có.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“Chiến khu Thiên Hải là một trong số những chiến khu trọng điểm của Long Hạ, theo lý mà nói chắc hẳn không thiếu kinh phí nhỉ?”.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu liếc nhìn một căn nhà cũ kỹ đã được xây dựng lâu năm ở phía xa, rồi nói.