Bởi vì đêm qua ngủ ngon nên hôm sau Lạc Yên dậy khá sớm.

Cửa sổ đóng chặt mờ hơi sương, ban công bị phủ thêm một lớp tuyết dày.

Một tay cô thò ra khỏi chăn lần mò tìm điện thoại, thấy thông báo Wechat tận 9+ thì bị doạ giật mình, lần lượt xem từng cái.

Đa số đều là thông báo hôm qua, khi tài khoản Wechat của Lạc Yên được rất nhiều người tag vào bài đăng vạch trần quan hệ giữa cô và Trình Cảnh Thiên trên diễn đàn trường Thành An.
Nhưng vì bài đó đã bị Cố Hành Nguyên đã xoá rồi nên Lạc Yên nhấp vào cái nào cũng đều hiển thị lỗi không xem được.

Lạc Yên chu môi lăn lộn trên giường.

Cô cũng muốn xem phản ứng của mọi người thế nào.

Tối qua Trình Cảnh Thiên đã cho Lạc Yên xem qua một lần, nhưng cô chỉ mới nhìn lướt qua mấy tấm ảnh, còn chưa đọc được caption là gì thì đã bị anh lấy điện thoại về.


Lạc Yên nhấp nhổm trong lòng Trình Cảnh Thiên, nóng nảy nói: “Trình Cảnh Thiên, em muốn xem!”
Một tay Trình Cảnh Thiên giơ điện thoại lên cao, tay kia giữ eo Lạc Yên ép cô ngồi xuống.
Anh cười một tiếng, ngang ngược đưa ra thoả thuận: “Đồng ý làm bạn gái anh trước đi.”
Cô trừng mắt nhìn anh với vẻ không thể tin nổi.

Người này có thể vô liêm sỉ hơn nữa không vậy.

Lạc Yên không chịu thua: “Anh không cho thì thôi, em tự xem.”
Cô giãy giụa muốn đứng dậy tìm điện thoại của mình nhưng sức lực quá nhỏ, còn không đủ gãi ngứa anh.

Trình Cảnh Thiên bị Lạc Yên cọ qua cọ lại đến mức nóng máu.

Thái dương giật giật mấy cái, anh vứt điện thoại sang một bên rồi dứt khoát ôm chặt Lạc Yên.

Một bên vai Lạc Yên trĩu nặng, cô thấy Trình Cảnh Thiên đang nặng nề tựa đầu xuống, hơi thở nóng rực phả vào cổ cô.


Không khí hai người trở nên ám muội.

Lạc Yên chậm chạp không nhận ra phản ứng kỳ lạ của Trình Cảnh Thiên.

Cô đơn thuần nghĩ anh còn sốt nên đưa tay đỡ mặt anh, lo lắng hỏi: “Anh sao rồi, lại mệt hả?”
Trình Cảnh Thiên ủ rũ, một tiếng ừm rất khẽ được bật ra từ cổ họng.

Cô chính là căn bệnh của anh.

Cũng là thuốc chữa duy nhất.

Hai tay Lạc Yên ôm mặt Trình Cảnh Thiên quan sát: “Em xem một chút.” Cô vén tóc mái anh ra, phát hiện trên trán nổi một cục mụn nhỏ.
Bọng mắt anh hơi sưng, còn có cả quầng thâm.

Hẳn là mấy ngày nay đều không nghỉ ngơi tử tế.

Trình Cảnh Thiên không thích bị người khác sờ lên mặt, nhưng lúc này anh lại giống như con mèo lớn nằm yên để Lạc Yên vuốt v e.

Cô thấy sắc mặt anh giãn ra thì cười: “Thoải mái hả?”
“Ừm.” Trình Cảnh Thiên lười biếng nhắm mắt, rất muốn khảm Lạc Yên vào cơ thể để anh và cô hoà làm một.

“Sau này em vuốt nhiều hơn chút.”
Lạc Yên cười, nhéo nhéo tai anh.

Hai người trêu ghẹo một lúc, tự nhiên Lạc Yên cũng quên béng bài đăng trên diễn đàn kia.
Trần Thước gọi tới, nói rằng hắn đã đến.

Lạc Yên ngồi trước thềm cửa mang giày, Trình Cảnh Thiên đã mặc sẵn áo khoác đứng sau lưng cô, mặt xụ một đống tỏ vẻ không vui.

Anh muốn tiễn cô xuống nhưng cô kiên quyết không cho nên mới xảy ra cơ sự này.

Cô đứng dậy, xoay người nhìn anh: “Không được là không được, anh ngoan ngoãn ở nhà đi.”
Không nghĩ đến việc Trình Thiên đột nhiên bước lên, từng bước ép Lạc Yên đến sát cửa.

Tư thế này…
Cô hoảng hốt muốn bỏ chạy, anh lập tức duỗi tay chặn cô lại, gáy hạ xuống nhìn cô.

Hình ảnh Lạc Yên lấp đầy đôi mắt Trình Cảnh Thiên, tình cảm nồng nhiệt dâng trào.

Anh cười nhẹ, nhìn bộ dạng sốt ruột của cô: “Em sợ cái gì?”
Lạc Yên né tránh ánh mắt Trình Cảnh Thiên, lẩm bẩm mắng: “Sợ cái đầu anh.”
Anh cười, nhìn cô giận dỗi chu môi như đang khiêu khích d*c vọng của anh.

Con mẹ nó, muốn hôn môi với cô quá.

Nhân một giây trong lúc Lạc Yên còn đang rối loạn thì bàn tay Trình Cảnh Thiên từ dưới vươn lên đặt trên cổ cô, ngón tay anh đẩy cằm cô lên, phủ môi xuống.
Kiềm chế thất bại.
Môi Lạc Yên rất mềm, căng mọng như thạch hoa quả.

Bị bất ngờ, cả cơ thể cô trở nên cứng ngắc, mở to mắt nhìn gương mặt Trình Cảnh Thiên gần trong gang tấc.

Tim cô đập rộn ràng, trong đầu như có muôn vàn pháo hoa nổ tung rực rỡ.

Ban đầu, Trình Cảnh Thiên nhẹ nhàng m*t môi Lạc Yên.

Anh hé mắt nhìn cô, khẽ cắn cô một cái nhắc nhở: “A Ly, mở miệng.”
Hai lỗ tai và mặt Lạc Yên đỏ bừng.


Cô uốn éo muốn thoát khỏi anh nhưng lại bị anh kéo xích lại để hôn sâu hơn.

Làm gì có chuyện Trình Cảnh Thiên để Lạc Yên đi dễ như vậy.
Tay anh như tấm lưới vây lấy cô.

Chiều cao hai người chênh lệch khá lớn, Lạc Yên bắt buộc phải nhón chân lên, hai tay bấu chặt áo Trình Cảnh Thiên, khó khăn tiếp nhận nụ hôn.

Môi cô vừa mở, đầu lưỡi anh liền chen vào, mạnh mẽ cuốn lấy lưỡi cô.

Tiết tấu dồn dập.

Cảm giác mềm mại và đau đớn đan xen, hơi thở hai người đều hỗn loạn.

Đến khi không chịu nổi nữa, Lạc Yên nhỏ giọng thút thít, muốn đẩy Trình Cảnh Thiên ra.

Anh vừa buông, cả người cô mềm nhũn đổ về phía trước, lại nằm gọn trong vòng tay anh.

Khuôn mặt Lạc Yên nhỏ nhắn đỏ bừng vô lực ngả trên vai Trình Cảnh Thiên, tóc dài hỗn độn dính trên má, môi hồng ướt át hít lấy hít để oxi.

Nụ hôn đầu của cô cứ thế mà bị anh chiếm đoạt mất rồi.
Ánh mắt Trình Cảnh Thiên tối lại, xúc cảm mềm mượt tròn trịa áp sát làm nhiễu loạn lý trí cuối cùng của anh.

Giọng anh trầm thấp: “Hôn cũng hôn rồi, em còn chưa chịu đồng ý?”
Lạc Yên mơ màng nghe cái được cái không.

Anh là đang bức người quá đáng.

Lạc Yên chưa đồng ý với Trình Cảnh Thiên, nhưng cô đã ngầm chấp nhận những hành động thân mật như người yêu rồi.

Cô còn nghĩ anh đã hiểu được.

Hay là người này đầu gỗ quá không nhìn ra tâm tư của cô?

Lạc Yên nhớ đến khúc Trình Cảnh Thiên điên cuồng hôn cô thì mặt lại nóng lên.

Cô xấu hổ vùi mặt vào gối, điện thoại cầm trong tay rung lên.
Lạc Yên sốt sắng nhìn tin nhắn thoại dài ba giây mà Trình Cảnh Thiên vừa gửi.
Cô hít sâu một hơi, còn cẩn thận trùm kín chăn rồi mới nhấn nghe.
Trình Cảnh Thiên: “Dậy rồi à?”

Bên kia Trình Cảnh Thiên vừa tắm xong, chống nạnh gửi tin nhắn cho Lạc Yên.

Trong phòng mở sưởi ấm áp, anh chỉ quấn một chiếc khăn trắng che đi phần bên dưới, nước trên tóc nhỏ giọt, thuận theo các đường cơ bắp chạy dọc xuống.

Đêm qua tâm sự xong với Trần Thước đã là hai giờ sáng, tính từ thời gian Trình Cảnh Thiên bắt đầu ngủ đến khi thức dậy chỉ vỏn vẹn ba tiếng.

Nhưng lạ thay tinh thần anh lại vô cùng tỉnh táo.

Trình Cảnh Thiên vừa dậy đã nhớ Lạc Yên.

Anh muốn gọi cho cô, nhưng nghĩ lại thấy thời gian còn quá sớm nên mới đi tắm trước.

Thanh âm sáng sớm của Trình Cảnh Thiên trầm khàn, còn nhuốm thêm sắc thái lười biếng, như dòng điện làm tê dại thần trí Lạc Yên.

Cô nhìn chằm chằm màn hình, sau đó mới chầm chậm nhắn lại một chữ “ừ.”
Trình Cảnh Thiên thấy Lạc Yên kiệm chữ như vậy thì buồn cười.

Anh ngồi trên giường nhìn khung chat của hai người, nghĩ nghĩ một lúc rồi bấm nút gọi qua.

Cô nghe máy, giọng nhỏ như mèo kêu: “Trình Cảnh Thiên.”
“Ừ.” Trình Cảnh Thiên cười một tiếng.

“Ngủ ngon không?”
Lạc Yên nhẹ đáp: “Có.

Còn anh?”
Anh đi đến cạnh cửa sổ kéo rèm ra.

Trời bắt đầu hừng đông, mây trắng như kẹo bông gòn sò ánh lên sắc đỏ cam, xua tan đi màn đêm ủ dột.

Trình Cảnh Thiên đứng ngắm mặt trời mọc, tiếng hít thở đều đều: “Cũng được, chỉ là hơi nhớ em.”