Đó là trận chiến giữa giáo và khiên.

Vô số tia sét đã tập hợp lại với nhau để trở thành một ngọn giáo lớn.

"... Thưa ngài."

"Im lặng."

Pháp sư đã ở với Mèo im lặng sau khi nghe lệnh của White Star.

Có một tấm khiên xung quanh họ.

Tuy nhiên, chúng nằm ngoài tầm bắn của tia sét, tấm khiên được tạo ra ở đó đề phòng có cuộc tấn công bất ngờ xảy ra.

White Star lau máu trên miệng.

Hắn đã làm quá sức.

Đó không phải là vì tấm khiên của ba con Rồng.

Hắn không sợ những tấm khiên của những con Rồng đó.

"Hì."

Một nụ cười rạng rỡ hiện trên khuôn mặt hắn.

"Ugh!"

"Ugh!"

Các thành viên của Arm và những thú nhân bên trong tấm khiên đã che mắt lại. Một số người trong số họ đã che tai của họ.

Một số người trong số họ thậm chí còn cúi xuống sát mặt đất.

Họ đang cố gắng bảo vệ mình khỏi những tia sét tỏa sáng đến nỗi ánh đèn chiếu trực tiếp có thể làm họ mù mắt, những tiếng nổ quá lớn và mặt đất dao động dữ dội.

White Star sau đó có thể nhìn thấy mọi thứ.

"...Nó đó."

Bàaaaaaaaaang!

Ngọn giáo tia sét màu trắng xuyên qua tấm khiên đầu tiên của Cale.

Bức tường lửa vàng hồng bao quanh mái vòm bắt đầu gợn sóng.

Đôi mắt của White Star mở to.

"Cậu ấy có tất cả chúng... từng cái một."

Mái vòm lớn được làm bằng cả năm thuộc tính tự nhiên.

Nhìn thấy điều đó khiến White Star không khỏi cảm thấy đau đớn bên trong cơ thể.

Hắn có bầu trời.

Hắn có tất cả mọi thứ trên trái đất.

Bây giờ thứ duy nhất còn lại là đất.

Miễn là hắn có một trong những thuộc tính  đất!

Một khi điều đó đã xảy ra-!

"Keke, kahahahaha!"

White Star bắt đầu cười.

"Tôi rất tò mò!"

Tôi vô cùng tò mò!

Cale Henituse, cậu vẫn chưa hấp thụ hết sức mạnh cổ đại. Tuy nhiên, cậu lại có sự cân bằng mà tôi thiếu.

White Star đã tự làm mình căng thẳng hơn dự định ban đầu sau khi chứng kiến ​​Cale sử dụng tất cả sức mạnh của mình.

Hắn cần biết.

Hắn cần biết sức mạnh của tấm khiên của Cale Henituse.

White Star liếm môi.

"...Một lần nữa. Ta chỉ cần một cái nữa thôi."

Nội dung của cuốn sách lướt qua tâm trí của White Star.

Hắn đã đọc nó hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn lần để ghi nhớ nội dung.

Hắn đã lặp đi lặp lại nội dung của cuốn sách trong suốt 1.000 năm qua.

Cuốn sách đó đã nói chỉ có hai người có sức mạnh cổ đại thuộc tính đất.

Hai người này, một là White Star thực sự, người đã suýt trở thành một vị thần trong trận chiến cuối cùng và người còn lại là người đã chết cuối cùng.

Đó là một sức mạnh mà chỉ có hai người họ sở hữu.

White Star hiện tại không hề cảm thấy đau đớn và mệt mỏi như đã phải chịu đựng trong suốt 1.000 năm qua.

Kết thúc đã gần kề.

Ta gần như hoàn thành.

Hắn cười và bắt đầu hét lên.


"Tôi rất tò mò! Cậu sẽ có thể duy trì được những thứ này trong bao lâu?! Hahahaha!"

Bàaaaaaaaaang!

Những tia sét trắng đã nuốt chửng tất cả ánh sáng từ gần đó.

Tuy nhiên, có một ngọn lửa bên trong nó vẫn chưa mất đi màu sắc.

Chủ nhân của ngọn lửa đó đang đỡ mái vòm đá.

Những nắm đấm của cậu đang cầm cây roi và vương miện đang chạm vào mái vòm.

Ồ! White Star đang cười như hắn đã phát điên!

Tất nhiên là một tên khốn điên khùng cười như một kẻ mất trí. Im đi với những điều vô nghĩa hiển nhiên! Cale Henituse dường như đang gặp khó khăn.

Tôi rất tò mò! Cậu sẽ có thể duy trì được những thứ này trong bao lâu?! Hahahaha! Đó là những gì White Star vừa nói.

Chết tiệt!

Những Tinh linh đáng ghét này!

Cale hiện đang cực kỳ nhạy cảm vì các Tinh linh gió đang lớn tiếng trò chuyện dưới dạng báo cáo tình hình cho cậu.

Cậu cũng đầy hoài nghi.

"Tên khốn điên rồ chết tiệt đó!"

Gì? Ngươi muốn biết ta có thể duy trì được những thứ này trong bao lâu?

Cần phải có người sau lưng đánh hắn! Một ngày nào đó, mình sẽ đánh chết hắn!

Cả hai mắt của Cale đều có thể nhìn thấy lửa.

Tuy nhiên, cánh tay của Cale đang run lên.

Bàaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Cậu có thể cảm nhận được ngọn giáo sét đang cố xuyên qua bức tường lửa.

Rắc.

Một vết nứt khác xuất hiện trên viên ngọc trên vương miện màu trắng.

Nhiều sức mạnh hơn bay vào cơ thể của Cale.

"Cale."

Eruhaben trong vô thức bắt đầu cau mày sau khi cảm nhận được sự chuyển động của lượng sức mạnh lớn đó.

Tuy nhiên, ông không thể dễ dàng đi về phía Cale.

Bàaaaaaaaaang!

Họ nghe thấy một tiếng nổ lớn khác.

Bùm!

Bên trong mái vòm lần đầu tiên rung chuyển mạnh.

"Ugh!"

Vua lính đánh thuê Bud Illis phải lấy lại thăng bằng trước chấn động bất ngờ.

Nó mạnh đến nỗi ngay cả một Swordmaster như Bud cũng suýt mất thăng bằng.

Tuy nhiên, Bud giật mình ngẩng đầu lên thì thấy mái vòm vẫn ổn.

Tuy nhiên, Cale khẽ rên lên.

"Ugh!"

Lớp đầu tiên, ngọn lửa, đã bị phá hủy.

Ngọn lửa vàng hồng biến mất trong không trung vì ngọn giáo sét lớn màu trắng.

Bang! Bang! Bang!

Rồi gió thổi tới giúp ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ hơn.

Ahhhhh! Chúng ta phải kiên trì!

Chúng ta phải kiên trì!

Hãy giúp cậu ấy, giúp đỡ cậu ấy!

Những cơn gió lốc bắt đầu tan ra mỗi khi chạm vào những tia sét.

Những Tinh linh đã làm mọi thứ họ có thể, nhưng Cale có thể cảm thấy rằng họ đã đạt đến giới hạn của mình.

Kế tiếp!

Cale nắm chặt tay hơn nữa.

Bàaaaaaaaaang!

Bức tường thứ ba.

Bức tường nước lúc này đã chống lại những tia sét trắng xóa. Ngọn giáo nhọn lao xuống nước.

Thịch! Thịch! Thịch!

Tim Cale đang đập quay cuồng.


Hai bức tường đã bị phá vỡ.

Hai sức mạnh cổ đại đã bị tiêu diệt cùng một lúc.

Thông thường, Cale sẽ ngã hoặc ngất xỉu vì bị dội ngược lại. Ít nhất thì cậu cũng sẽ cố gắng hết sức để không bị ngất xỉu.

Điên mất thôi

Tuy nhiên, Cale không hề tái nhợt đi.

Đôi mắt đỏ ngầu của cậu nhìn về phía trần của mái vòm.

Thịch! Thịch! Thịch!

Tim cậu đang đập loạn xạ.

Cậu không thể nghe thấy giọng nói của những sức mạnh cổ xưa khác.

Cậu thậm chí không thể nghe thấy giọng nói của các Tinh linh gió, những người đã chạy trốn khỏi tia sét sau khi đạt đến giới hạn của họ.

Cale chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Cậu có thể cảm nhận được sức mạnh mạnh mẽ đang tuôn ra từ trái tim mình.

Đó là sức sống.

Sức mạnh đang cố gắng cứu Cale này bắt đầu đến tay, chân và mọi ngóc ngách trên cơ thể cậu.

Sinh lực Trái tim.

Lần đầu tiên Cale có thể cảm nhận được sự hiện diện của sức mạnh này tốt hơn bất kỳ sức mạnh nào khác.

Sức mạnh này đại diện cho sự sống.

Cale có thể cảm nhận rõ ràng cậu đang sống và đang sống trên thế giới này.

Splaaaaaash!

Bức tường nước va vào những tia sét trắng xóa.

Bàaaaaang!

Tuy nhiên, ngay cả nước đó cũng không thể thoát khỏi những tia sét.

Nước trên trời lần này không thể ăn được bầu trời.

Tuy nhiên, Cale đã mỉm cười.

Bàaaaang!

Ngọn giáo trắng bây giờ lao về phía rễ cây lớn. Cale đã cảm nhận được điều đó ngay khi tia sét truyền đến những tán cây.

... Nó giảm.

Nó đã yếu hơn.

Các tia sét giờ đã yếu hơn.

Tay của Cale run lên.

Sức mạnh mạnh mẽ từ vương miện đã rời khỏi cơ thể cậu, nhưng sức mạnh mới đang chảy vào.

Đó là sức mạnh đến từ vương miện đã hút máu của những con Rồng, những tồn tại mạnh nhất trên thế giới.

Sau đó là sức mạnh của năm thuộc tính nắm giữ sức mạnh của tự nhiên.

So với cơ thể con người thì rất yếu.

Đó là lý do tại sao cả người cậu đều đang run rẩy. Tuy nhiên, nụ cười trên môi chỉ ngày càng tươi hơn.

Bang! Bang! Bang!

Rễ cây lớn lao mình vào tia sét. Tất cả đều bị đốt cháy và biến mất mà không hề để lại tro bụi.

Cuối cùng, tất cả các rễ đều biến mất.

Và cuối cùng.

Ngọn giáo từ trên trời đâm xuống tấm khiên từ mặt đất.

Bàaaaang! Bàaaaang!

Tia sét bắn xuống về phía mái vòm lớn bao quanh lâu đài trắng.

Boooooooom-!

Mái vòm rung chuyển một lần nữa.

Vua lính đánh thuê Bud Illis nhìn lên trần nhà.

Anh ta đang ở bên trong mái vòm tối, nhưng anh có thể thấy Cale đang đỡ trần nhà.

Lác đác. Lác đác.

Anh có thể nhìn thấy những mảnh đá rơi từ trần nhà xuống.

Những tảng đá đang vỡ ra.


Mái vòm đã vỡ.

Rắcc.

Các vết nứt cũng bắt đầu xuất hiện trên mái vòm.

Những tia sét vẫn không ngừng đánh vào mái vòm.

"Ke, kekeke-"

Tuy nhiên, Bud Illis bắt đầu cười.

Những tia sét đánh xuống mái vòm ngày càng yếu đi.

Ngọn giáo lớn trở nên mờ nhạt đi và vỡ ra sau khi xuyên thủng tấm khiên của ba con Rồng, tiếp theo là lửa, gió, nước và cây.

Và cuối cùng...

Lác đác. Lác đác.

Bud Illis bắt đầu cười thành tiếng sau khi cảm thấy bụi rơi trên mặt.

"Ahahahahaha!"

Lác đác. Lác đác.

Những mảnh đá tảng nhỏ tiếp tục rơi từ trần nhà xuống.

Nhưng anh đã rất vui.

"... Chúng ta đã sống sót. Chúng ta đã sống sót!"

Anh ấy không nghe thấy bất kỳ tiếng nổ nào nữa.

Anh ấy cũng không cảm thấy run.

Yên lặng đến mức anh có thể nghe thấy những mảnh đá nhỏ này rơi trên vai mình.

Không thể nào Bud không biết ý nghĩa của sự im lặng đó.

Cuối cùng thì tấm khiên vẫn không bị vỡ.

Một ngọn giáo không thể xuyên qua được nhiều tấm khiên.

Sheritt ngẩng đầu lên.

Tối.

Tòa lâu đài được bao phủ bởi kết giới bằng đá tảng tối om. Thế giới trước đây chỉ có màu trắng thì đen tối.

Sau đó cô nghe thấy một giọng nói nhỏ bên cạnh.

"... Nhà của chúng ta không sao ......"

Đó là giọng của Raon.

Sheritt không có đủ tự tin để nhìn xuống Raon. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào trần nhà tối om và chớp mắt vài lần.

Tuy nhiên, cô ấy đã động tay động chân.

Cô có thể cảm nhận được cái đầu tròn trong lòng bàn tay mình.

Cô ấy bắt đầu nói khi tiếp tục nhìn chằm chằm lên trần nhà.

"Con thông minh."

"... Ta đã học được từ con người."

"Đúng. Con đã học rất tốt."

Cô ấy tiến đến giữa trần của mái vòm với Raon vẫn trên tay.

"Hừ! Hức hức. "

Cô có thể thấy Cale đang thở nặng nhọc.

Eruhaben đã hỗ trợ Cale.

"Nhân loại!"

Cale có thể thấy Raon rời khỏi vòng tay của Chúa tể và bay về phía mình.

... Cái bánh táo đó.

Raon lại có một cái bánh táo trên bàn chân của mình.

Hai bàn chân trước chống đỡ mái vòm bằng đá tảng bị bám đầy bụi bẩn, nhưng trong những bàn chân dính đầy bụi bẩn đó có cả một chiếc bánh táo .

"Ha."

Cale thở dài.

Rắc!


Cale cúi đầu.

Cậu có thể thấy một vết nứt khác xuất hiện trên viên ngọc ở tâm của vương miện.

Vết nứt cắt qua khoảng một nửa của viên ngọc.

Viên ngọc có vẻ như đã sẵn sàng để vỡ với một vết nứt nữa như thế.

"Nhân loại!"

"Đồ khốn xui xẻo."

Raon đang hét lên trước mặt cậu, trong khi giọng nói thở dài của Eruhaben phát ra sau lưng và Cale chớp mắt.

"... Hmm?"

Raon tiếp tục nói với vẻ mặt kinh ngạc khi đến gần Cale.

"Nhân loại! Ngươi vẫn ổn! Nhìn ngươi ổn hơn ta nghĩ! Ngươi còn chưa ngất đi!"

Eruhaben cũng thêm vào.

"Lần này ngươi ổn."

Cale nhún vai. Lần này cậu thực sự ổn.


Cậu hơi mệt, nhưng không đủ để làm cậu ngất. Cơ thể cậu đang từ từ trở lại bình thường.

Cale nắm chặt bàn tay đang giữ lấy vương miện.

Tất cả là nhờ vào sức mạnh mà cậu đã nhận được từ vương miện.

Eruhaben đỡ Cale và từ từ đi xuống đất. Chúa tể và Raon theo sau họ.

"Cale-nim!"

"Thiếu gia."

"Nyannn!"

Những người khác nhanh chóng tiếp cận Cale.

"... Tại sao tất cả lại có biểu hiện như vậy?"

Tất cả đều có vẻ bất ngờ.

Tất cả bọn họ cũng không ngờ Cale sẽ ổn như thế này.

Vẻ mặt vui mừng nhưng bối rối, nhẹ nhõm nhưng bối rối trên khuôn mặt của những đứa trẻ trung bình 9 tuổi. Đó là thời điểm đó.

"... Tôi sẽ chỉ đường cho cậu."

Cậu nghe thấy giọng nói bình tĩnh và thu hút của Sheritt.

Lối đi bí mật đến ngôi làng Sát Long Nhân.

Sheritt và Cale nhìn nhau.

"Mau đi đi. Tôi sẽ bảo vệ nơi này. Tên khốn White Star đã quá liều, vì vậy hắn không thể tấn công như thế này trong một thời gian. Tôi có thể xử lý tộc Gấu và tộc Sư tử."

Cale lặng lẽ lắng nghe giọng nói điềm tĩnh của Sheritt

"Tôi không thể đi với cậu, nhưng tôi có thể dẫn cậu đến lối vào hành lang."

Sheritt định nói điều gì khác nhưng bản thân dừng lại sau khi thấy Cale mở miệng.

"Chúa tể."

"Cậu có câu hỏi nào không?"

"Vâng thưa ngài."

"Nó là gì?"

"Chúa tể, ngài bị xích vào lâu đài này sao?"

Sheritt do dự một lúc nhưng cũng đáp lại mà không nhìn về phía Raon.

"Đúng. Tôi bị xích vào lâu đài này. Mọi thứ bên trong những bức tường thành này đều là lãnh thổ của tôi."

"... Vậy thì, ngài bị ràng buộc với lâu đài và các bức tường lâu đài đúng không?"

"Chính xác."

Chúa tể gật đầu đồng ý với Cale, người đã hỏi những câu hỏi tương tự hai lần. Sau đó, cô ấy cố gắng nói lại khi cô ấy lo lắng.

Cô không biết kẻ thù sẽ tung ra đòn tấn công nào tiếp theo.

Cô cần nhanh chóng đẩy họ đi.

Đó là thời điểm đó. Cale nói trước khi cô ấy có thể nói điều gì đó.

"Ngài đã nói bây giờ ai là chủ nhân của lâu đài này?"

"Đó rõ ràng là-"

Sheritt dừng lại một lúc trước khi kết thúc câu trả lời của mình.

"Nó thuộc về con tôi."

Đó là lâu đài của Raon.

Đó là lý do tại sao cổng lâu đài sẽ luôn mở rộng bất cứ khi nào Raon ghé thăm.

Cale gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc và Sheritt lại mở miệng nói.

Tuy nhiên, một lần nữa Cale lại nhanh hơn.

"Raon."

Tuy nhiên, cậu đang nói chuyện với Raon chứ không phải cô ấy.

"Chuyện gì, nhân loại?"

Raon đã bối rối sau khi nghe nói đây là nhà của nó trước khi nhìn trộm Sheritt, người đang không nhìn nó, và sau đó đáp lại Cale.

Sau đó Cale tình cờ hỏi Raon một câu hỏi.

"Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta di chuyển lâu đài này và các bức tường?"

Đôi cánh của Raon vỗ liên tục.

Đôi mắt của Rồng đen mờ mịt. Con Rồng quay đầu lại và nhìn về phía Eruhaben.

Sheritt, vẻ mặt đã thay đổi sau khi nghe câu nói của Cale, và Eruhaben đều bối rối sau khi nhìn thấy ánh mắt rực cháy trong đôi mắt của Rồng con.

Raon không quan tâm khi nó đến gần Eruhaben với đôi mắt lấp lánh và đáp lại Cale.

"...Nhân loại."

Cale thẳng thừng hỏi ngược lại.

"Sao hả?"

"Nhân loại, ngươi là một thiên tài."

Cale chế giễu.

Không có gì đâu.

Đôi mắt của Rồng con rực cháy với một khát vọng mãnh liệt để biến nó thành hiện thực.

---

Chưa check chính tả