Phó tổng giám đốc Nhậm cũng không rõ cảm giác nhiệt huyết sôi trào sâu trong nội tâm mình từ đâu mà đến.
Anh chỉ biết: Nghe lời Khương Tự chuẩn không sai.
Phó tổng giám đốc Nhậm chà xát tay: “Khương tổng muốn gặp nhà thiết kế của chúng ta một lần không? Nếu cô có yêu cầu về ngoại hình của linh vật thì có thể nói với cậu ta.”
Khương Tự ngẩn ra, nhà thiết kế ở đâu ra?
Cô suýt quên, lúc trước khi sáng lập công ty điện ảnh Vọng Quỳ, vì dùng nhiều tiền nên có mời một đống lớn nhân viên công tác rải rác.
Nhưng bọn họ chỉ để trưng chứ không có dùng.
Hiện tại phó tổng giám đốc Nhậm có thể tìm được nhà thiết kế từ trong công ty thì chẳng có gì lạ.
Vì đảm bảo kế hoạch lỗ tiền của cô thuận lợi tiến hành, Khương Tự đặc biệt hỏi thêm.
“Trước kia cậu ta từng thiết kế gì?”
Phó tổng giám đốc Nhậm trầm ngâm một lúc.
“Công ty của chúng ta mới được thành lập cho nên không tìm được nhà thiết kế có kinh nghiệm lâu năm, cậu ta xem như là một người mới trong ngành.”
Nói cách khác, người nọ không có bất cứ tác phẩm nổi tiếng nào.
Khương Tự chính là muốn tay mới như thế, cô không hề có ý trách cứ phó tổng giám đốc Nhậm mà còn gật đầu khen ngợi anh.
Khương Tự vung tay nhỏ lên, mềm mại nói.
“Vậy không thành vấn đề, gọi người vào đi.”
Phó tổng giám đốc gọi điện cho bộ phận thiết kế ngay trước mặt Khương Tự.
5 phút sau, cửa phòng bị gõ vang.
Khương Tự nâng mắt nhìn, cô hài lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Người bước vào là chàng trai hơn 20 tuổi, trên mặt vẫn còn vẻ ngây ngô mới ra ngoài xã hội, cả người cũng có vẻ hơi rụt rè.
Khương Tự thu mắt, cô quét bàn làm việc một vòng, ngay cả giấy còn không tìm được một tờ.
Cô dứt khoát rút tờ giấy ăn trải trên mặt bàn.
Dù sao cô tới đây để làm lãnh đạo lầm lỡ chứ không phải họa sĩ thực thụ.
“Tôi vẽ phác họa linh vật cho cậu nhé.”
Vẽ phác họa như thế nào, Khương Tự có biết không?
Đương nhiên Khương Tự không biết rồi.
Nhưng cô không cần biết.
Cô biết phần lớn linh vật đều nổi tiếng vì vẻ đáng yêu của nó, điều này có nghĩa ngoài đáng yêu, những phong cách khác hoàn toàn không cần thiết.
Được, vậy cô sẽ làm ngược lại.
Cái đầu tròn tròn to to sẽ dễ được thêm điểm cộng, vậy thì cô sẽ loại cái đầu to tròn đi.
“Đầu to vừa phải.”
Khương Tự tùy tiện vẽ vòng tròn trên giấy, tượng trưng cho đầu linh vật.
“Lần này quần áo không đi theo phong cách đáng yêu.”
Khương Tự muốn chọn cái loại thiết kế tốn tiền nhất, chắc chắn bộ quần áo nhiều chi tiết rườm rà sẽ phí tiền.
Khương Tự thêm hai cái nét thẳng đứng làm quần áo.
“Dù sao quần áo của linh vật càng rườm rà càng tốt, tốt nhất là chưa từng xuất hiện trên thị trường, sáng tạo cái mới.”
Khương Tự lại cho thêm một câu với mục đích tăng thêm phí tổn: “Quần áo trên người không cần giới hạn số bộ, khoác thêm vài món cũng không thành vấn đề.”
Từng khái niệm thiết kế bất thường được đưa ra, phó tổng giám đốc Nhậm ở bên cạnh nghe mà sửng sốt.
Là do anh quá ngu ngốc nên ngay cả tốc độ não của Khương tổng cũng không theo kịp sao?
Khương Tự dùng bút máy vẽ lên giấy ăn, cô càng vẽ càng bực bội.
Sao giấy này dễ nhăn thế!
Sao bút này không vẽ được?
Khương Tự không có kiên nhẫn, tùy ý dùng bút máy quẹt quẹt vài nét, suýt thì làm thủng giấy.
Hình người nguyên bản đã bắt đầu dần lệch khỏi quỹ đạo chủ đề.
Khương Tự thấy không có chỗ nào để vẽ phác họa linh vật nữa bèn hợp tình hợp lý đẩy giấy ăn về phía nhà thiết kế.
“Tạm thời như này đã.”
Nhà thiết kế trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào sơ thảo “Hổ Đôn Đôn”, híp mắt cẩn thận phân biệt.
Dường như trong từng đường cong đơn giản mà trừu tượng kia ẩn chứa tầng tầng lớp lớp hàm nghĩa.
Không vội, để anh ngẫm lại.
Hình như anh hiểu cấp trên muốn gì rồi.
Những nhà thiết kế mới có ưu điểm, đó là suy nghĩ của bọn họ không bị giới hạn, không bị đóng khung trong một hình ảnh nào đó mà càng có tính linh hoạt hơn.
Vô tình, nhà thiết kế thoáng nhìn Khương Tự mặc sườn xám kèm khoác áo choàng, bỗng nhiên trong đầu anh nảy sinh một linh cảm.
Vì sao mình không thiết kế linh vật này dựa theo hình tượng Khương tổng?
Cái này hoàn toàn phù hợp với yêu cầu Khương tổng đề ra.
Nhà thiết kế trẻ kính cẩn hỏi lại một lần.
“Vậy là thiết kế Hổ Đôn Đôn dựa theo yêu cầu trên tờ giấy này sao?”
Khương Tự rũ mắt, tầm nhìn dừng vài giây vào hình ảnh đã hoàn toàn thay đổi trên tờ giấy ăn, ngay cả bản thân cô cũng không biết mình vừa vẽ gì.
Nếu những người khác có thể hiểu mới là gặp quỷ.
Khương Tự gật đầu không chút do dự: “Cứ làm theo cái này.”
Nhà thiết kế: “Vâng, tôi đã hiểu, tôi sẽ cố gắng thử xem.”
Khương Tự hài lòng cười cười, quả nhiên là người mới bước ra ngoài xã hội, cấp trên đề ra nhiều yêu cầu khó khăn như vậy mà cũng không dám hỏi tiếp.
Khương Tự cực kỳ lương thiện để lại đường lui cho nhà thiết kế.
“Không sao, cứ thiết kế dựa theo ý hiểu của mình. Bất kể kết quả có ra sao thì một mình tôi sẽ gánh vác hết, đừng cảm thấy áp lực.”
Nhà thiết kế tuổi còn trẻ, được Khương Tự cổ vũ như vậy thì lòng nhiệt huyết lập tức trỗi dậy.
“Chắc chắn tôi sẽ không làm Khương tổng thất vọng.”
Khương Tự dặn dò xong, vẫy vẫy tay: “Đi đi.”
Phó tổng giám đốc Nhậm giả vờ trầm mặt, mãi đến khi đưa người đến cửa, anh mới không khỏi khó hiểu hỏi: “Cậu thực sự xem hiểu bức vẽ kia à?”
Nhà thiết kế tràn đầy tin tưởng: “Linh cảm của em đang cuồn cuộn không ngừng đây này.”
Phó tổng giám đốc ngộ ra.
Chắc thế giới của nghệ thuật gia vốn là trừu tượng như thế, cho nên anh mới không xem hiểu.
***
Phòng nghỉ ở hậu trường “Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu”.
Tuy nói chương trình chưa chiếu đã chìm nhưng theo một nguồn tin mật, người đầu tư – nữ sĩ J rất coi trọng chương trình này.
Nghe nói, vì để người tham gia có không gian phát huy nhiều hơn nữa, cô ấy đã đập không ít tiền vào chương trình, ngay cả phòng nghỉ của họ cũng rộng rãi thoải mái.
Từ khi chuẩn bị đến nay, chương trình luôn không được đánh giá cao.
Chương trình hàng xóm “Giương buồm xuất phát” đã chiếu được một tháng, liên tục được lấy ra so sánh với chương trình bị xa lánh này.
Cùng khung giờ, cùng loại hình.
Chỉ khác ngươi và ta.
Người xem nhàn rỗi, thậm chí còn phát hiện điểm sáng duy nhất của chương trình này.
Điểm sáng ấy chính là có nhiều cặp từng có dịp chạm trán với nhau từ lâu.
Hạ Thiên của “Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu” với Đới Uy của “Giương buồm xuất phát”.
Mấy năm trước, hai người này từng tham gia cùng một chương trình tuyển chọn, Hạ Thiên có khả năng cao giành ngôi vị quán quân, nhưng tình cờ lúc phát sóng trực tiếp lại xuất hiện sai lầm vô cùng nghiêm trọng, có thể nói là thất bại đến tận bây giờ.
Đới Uy thì phô bày thực lực giọng hát của mình vô cùng nhuần nhuyễn, một lần đã phất lên.
Đinh Tinh An của chương trình này với Tôn Cần của chương trình cách vách.
Đinh Tinh An xuất thân là diễn viên, trong mấy bộ phim truyền hình, anh đều là vai phụ vạn năm của Tôn Cần.
Mạc Tiêu Dương ở đây x Hoàng Đạc bên kia.
Khi mới ra mắt, hai người cùng được một công ty ký hợp đồng.
Mạc Tiêu Dương nhạt nhòa, dần bị công ty lãng quên. Sức hút fan của Hoàng Đạc thì kinh người, , hợp đồng đại diện, phim ảnh nhận đến mềm tay.
Có lẽ đám flop này vừa khéo có thể ké fame nhà hàng xóm chăng?
Lời này vừa ra, ngay cả bản thân đạo diễn cũng không tin.
Không lâu sau, tổng đạo diễn gõ cửa phòng nghỉ, giọng nói có vẻ hơi kích động.
“Tôi nhận được tin tức, quý cô J muốn tới xem mọi người diễn tập, hiện tại cô ấy đang trên đường rồi!”
Tổng đạo diễn cố hết sức làm tốt chương trình này là vì không muốn cô phụ sự chờ mong của quý cô J. Nếu cô ấy còn cất công trường quay, vậy đã thể hiện cô ấy coi trọng chương trình này rồi.
“Các cậu cần phải biểu hiện thật tốt vào.”
Quý nhân của bọn họ sắp tới?
Các thí sinh lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, gạt sự trầm lắng vừa rồi qua một bên.
***
Khương Tự chuẩn bị đến thăm tổ chương trình “Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu”.
Nhưng cô không định đi một mình mà muốn tìm một người chuyên nghiệp hiểu biết về cái này.
“Quản gia Trịnh, có phải hôm nay Lục Tư Việt sẽ về nhà không?”
Quản gia Trịnh đã báo cáo một năm một mười hành trình của Lục Tư Việt cho Khương Tự.
Khương Tự đúng lúc có thể bắt người đi lính.
Quản gia Trịnh trả lời: “Chắc khoảng 30 phút nữa sẽ về tới nhà.”
Khương Tự nhìn lướt đồng hồ, nhẫn nại chờ.
Lục Tư Việt vừa vào cửa đã bị Khương Tự gọi lại.
“Đưa cậu đi xem diễn tập.”
Khương Tự không hiểu các cách dàn dựng thịnh hành gần đây cho lắm, nhưng nhà họ Lục lại có sẵn chong chóng đo hướng gió rồi.
Chỉ cần Lục Tư Việt nhìn sân khấu mà nhíu mày, hoặc biểu lộ bất mãn thì Khương Tự có thể xác định gameshow lần này flop chắc rồi.
Dù sao, bộ phim lần trước có thể hot là do cô không có kinh nghiệm, gameshow hiện tại chắc sẽ hợp lòng cô.
Lục Tư Việt ngẩn ra vài giây: “Diễn tập cái gì? Tôi mới phát hành ca khúc mới không lâu mà.”
Khương Tự nhăn khuôn mặt nhỏ, liếc Lục Tư Việt một cái: “Ai nói đến chỗ cậu? Đưa cậu đến nơi mới.”
Khương Tự ngăn không cho Lục Tư Việt nói tiếp: “Đừng nói nhảm nữa, tới nơi cậu sẽ biết.”
Lục Tư Việt khó hiểu đi lên xe theo Khương Tự.
Đoàn xe chạy về hướng phim trường quay gameshow.
Xe trùng hợp chạy qua phòng làm việc của Lục Phù Sênh, anh còn chưa vào cửa đã thấy chiếc xe quen thuộc lướt qua, cặp mắt xinh đẹp rực rỡ của anh nheo lại.
Sao Lục Tư Việt và Khương Tự lại ở cùng nhau?
Lục Phù Sênh ngồi trên xe, nhìn tài xế: “Đuổi kịp chiếc xe phía trước.”
Tài xế nghi hoặc hỏi: “Cậu hai muốn đi đâu?”
“Tôi à…” Lục Phù Sênh cười đầy ẩn ý, “Đương nhiên là đi xem trò hay vừa ra lò.”
Khương Tự chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ đi cùng Lục Tư Việt, nhất định là cô ta có mục đích nào đó.
Phòng phát sóng.
Khương Tự và Lục Tư Việt đi vào phòng phát sóng, cô vừa ngồi xuống đã nhìn thấy một người có gương mặt đẹp nhưng lạnh lùng đi tới, tên kia rũ mắt, vạn phần lẳng lơ.
Khương Tự phụt cười, cô ngoắc ngoắc một ngón tay trắng nõn tinh tế.
“Người đẹp, lại đây tách hạt dưa cho chị.”
Nghe vậy, Lục Phù Sênh tức nghiến răng.
Anh nhìn Khương Tự, đầu lưỡi đỡ giữa răng, mỉm cười.
“Khương Tự, có ai từng nói với cô rằng lá gan của cô rất lớn chưa?"
Khương Tự không vui nhìn sang.
Lục Phù Sênh nâng cặp mắt lẳng lơ, cười nhạt nói: “Tôi nhắc nhở cô một câu, trong những kẻ trước kia vọng tưởng sai sử tôi, có một tên trật khớp cằm.”
“Còn một tên…” Anh tùy ý nói, “Gãy tay.”
Lục Phù Sênh hứng thú nhìn Khương Tự, cái này chắc cô ta sẽ sợ hãi nhỉ.
Giây tiếp theo, Khương Tự khinh thường liếc Lục Phù Sênh.
“Được rồi, quỷ hẹp hòi.”
Khương Tự nghiêng đầu cười nói: “Cậu giúp tôi tách hạt dưa, tôi không gọi cậu là người đẹp trong vòng 3 ngày, được chưa?”
Lục Phù Sênh định cãi lại.
Nhưng xác thật, việc Khương Tự không gọi anh là người đẹp quá hấp dẫn, anh nói theo bản năng.
“Không được, 10 ngày.”
Khương Tự cò kè mặc cả, yêu kiều nói: “7 ngày.”
“Đủ rồi, Khương Tự.” Lục Phù Sênh liếc cô bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo.
Khương Tự nhìn Lục Tư Việt, giọng nói thanh thúy: “Quỷ hẹp hòi này thật sự là anh của cậu sao? Lòng khoan dung của cậu ta đúng là rất khiêm tốn nha, không thì sau này cậu gọi cậu ta là em gái đi.”
Lục Tư Việt cười không kiêng nể, anh nhướng mày với Lục Phù Sênh.
“Chào em, em gái.”
Ai là em gái!!
Lục Phù Sênh tức đến đỏ môi: “7 ngày thì 7 ngày, Khương Tự, cô nói được là phải làm được.”
Khương Tự thấy giá trị số mệnh từ Lục Phù Sênh vào sổ 20 vạn, cô hài lòng cười, cảm xúc của người đẹp miệng độc này dao động lớn thật đó.
Khương Tự liếc hạt dưa, hất cằm với Lục Phù Sênh, nũng nịu nói.
“Nhanh lên, đừng lề mề.”
Lục Phù Sênh: “…”
Anh hít một hơi thật sâu, nặng nề kéo cái đĩa, ngón tay thon dài vân vê một hạt dưa.
Lục Phù Sênh làm việc khá cầu toàn, lúc này đôi tay phục hồi đồ cổ đang tỉ mỉ tách hạt dưa, mỗi hạt dưa đều được tách khá đẹp.
Diễn tập sắp bắt đầu rồi, Hạ Thiên là người đầu tiên lên sân khấu, anh cực kỳ hồi hộp.
Lúc Hạ Thiên mới ra mắt thì có tham gia một cuộc thi hát.
Khi đó anh vốn có thể đoạt giải quán quân, nhưng không ai biết, trước đêm chung kết, Đới Uy hạ thuốc anh khiến anh mất giọng trên sân khấu.
Từ đó về sau, Hạ Khiêm có chứng sợ hãi sân khấu rất nặng. Anh không dám hát và cũng không dám đọc bình luận của cư dân mạng.
Anh sống mơ màng hồ đồ lâu rồi, vất vả lắm mới có cơ hội lên sân khấu lần nữa. Hôm nay, anh muốn phát huy thật tốt trước mặt quý cô J.
Trước khi lên sân khấu, Hạ Thiên đứng ở góc không ai chú ý, đang định tự cổ vũ cho bản thân.
Đúng lúc này, một cơn gió đột nhiên lùa vào, thổi thẳng vào cổ họng anh.
Hạ Thiên ho khan mấy tiếng, không hay rồi, hiện tại giọng anh khàn quá, giống như bị rót mấy cân rượu trắng vào họng vậy.
Nhưng mà, nghỉ ngơi một đêm là có thể khôi phục thôi.
Lên sân khấu, Hạ Thiên điều chỉnh tốt cảm xúc, anh cầm lấy microphone, mở miệng.
Đoạn đầu rất bình thường, nhưng khi anh lên nốt cao thì lập tức vỡ giọng. Giọng hát như muốn đâm thủng tai người nghe vang khắp cả hiện trường.
“Ánh trăng nằm trong hành lang gấp khúc, càng ngày càng…”
Từ “càng” bị vỡ âm nên thanh âm cực kỳ chói tai.
Hạ Thiên trên sân khấu đỏ mặt, nhưng anh muốn chứng minh bản thân, anh muốn hoàn thành nốt cao kia trước mặt quý cô J.
Vì thế, anh tiếp tục khàn giọng hát.
Nhưng mỗi lần anh hát đến chữ “càng” thì đều bị kẹt lại như tắt thở.
Khương Tự nghiêng đầu nhìn Lục Tư Việt, biểu cảm của Lục Tư Việt hơi khó coi. Khương Tự ngộ ra, có vẻ người này biểu diễn rất kém.
Rất tốt, có thể sắp xếp.
Khương Tự nhìn quản gia Trịnh, dặn một câu.
“Chút nữa ông nói với Hạ Thiên: Anh biểu diễn rất khá, về sau khi quay chương trình thì cứ phát huy như thế.”
Quản gia Trịnh cầm quyển sổ nhỏ, thật sự ghi chép lại lời Khương Tự nói.
Hạ Thiên còn đang thử nhưng anh vẫn khiêu chiến thất bại. Vì thế cái chữ “càng” kia cứ quanh quẩn trong phòng phát sóng to rộng.
Lục Phù Sênh chuyển động mắt, cặp mắt phượng hẹp dài liếc Lục Tư Việt, anh đột nhiên lười biếng cười.
“Nghe thấy không, em trai?”
Lục Phù Sênh dù bận vẫn ung dung đá Lục Tư Việt một phát, nửa nhướng mi: “Người ta đang gọi em đấy.”(*)
(*): Từ “Việt” trong tên Lục Tư Việt là 越; từ “càng” trong cụm “càng ngày càng” cũng là 越.
Lục Tư Việt nở nụ cười tà khí, anh đột ngột đứng dậy, đôi mắt sắc bén nhìn Lục Phù Sênh, cứ như giây tiếp theo bọn họ sẽ bắt đầu xung đột vậy.
Khương Tự cảm thấy hai tên cạnh mình thật phiền phức, ồn ào đến mức tai cô phát đau. Tay nhỏ trắng như tuyết của cô ngoắc Lục Tư Việt, giọng điệu vừa mềm vừa ngang ngược.
“Cậu… ngồi xuống cho tôi.”
Lục Tư Việt mím môi, không biết vì sao, hơi thở kiêu ngạo quanh anh dần tan, anh cứng ngắc ngồi xuống.
“Còn cậu…” Khương Tự nhìn Lục Phù Sênh, hung dữ quát, “Dùng miệng tách hạt dưa à?”
Lục Phù Sênh hầm hừ cười.
Nhưng anh nghĩ tới nếu mình tách xong hết hạt dưa thì trong 7 ngày tiếp theo, Khương Tự sẽ không gọi mình là người đẹp nữa.
Lục Phù Sênh cực lực kiềm chế cảm xúc, hơi không tình nguyện mà tiếp tục tách số hạt dưa còn lại.
Hạ Thiên ủ rũ rời sân khấu, người biểu diễn thứ hai là Đinh Tinh An.
Đinh Tinh An làm diễn viên, thành tích trong nghiệp diễn bằng 0.
Làm ca sĩ, ngũ âm của anh không được đầy đủ.
Mọi người chỉ biết anh là một bình hoa di động, nhưng không ai biết từ nhỏ Đinh Tinh An đã bắt đầu luyện street dance, khả năng nhảy street dance của anh gần như hoàn hảo, chẳng qua anh chưa bao giờ thể hiện trước mặt người khác.
Lần này, anh muốn biểu diễn street dance một lần vì vị quý nhân cô J của anh.
Khi Đinh Tinh An đứng trên sân khấu, ánh đèn tối lại. Các đường nét trên gương mặt anh thanh tú, lúc rũ mắt thì cực kỳ đẹp trai.
Khương Tự nhìn Đinh Tinh An, cô nhíu mày.
Gương mặt này, giá trị nhan sắc không tồi.
Xem tư thế này, hình như cũng rất tiêu chuẩn.
Chẳng lẽ Đinh Tinh An là dân chuyên nghiệp?
Khương Tự nghiêm túc nghĩ, nếu lát nữa anh ta biểu hiện ưu tú thì cô phải suy xét một lần nữa.
Tiếng nhạc vang lên, Đinh Tinh An hít một hơi thật sâu, anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Cơ bắp vốn có ký ức, cảnh tượng nhảy múa trong vô số đêm tối cũng một lần nữa tái hiện trong đầu Đinh Tinh An.
Anh không muốn bị người ta nói là phế vật nữa.
Đinh Tinh An vừa muốn thực hiện một động tác chống sàn ngầu lòi.
Giây tiếp theo, chân anh bị trật, chân trái vướng chân phải, cả người ngã thẳng xuống sàn.
Mọi người ồ lên: Nhìn có vẻ đau nha.
Bởi vì quý cô J đang nhìn mình dưới sân khấu nên Đinh Tinh An càng thêm căng thẳng.
Rõ ràng ngày thường anh làm động tác này dễ như trở bàn tay, nhưng hiện tại chân anh nặng như đeo chì, hình như đôi chân thật sự có suy nghĩ của nó.
Một hai phải làm trái ngược với đại não.
Kế tiếp, mọi người nhìn thấy một cảnh tượng như thế này:
Đinh Tinh An bò dậy.
Lại ngã.
Lại bò dậy.
Lại ngã.
Lại bò dậy lần nữa.
Quả nhiên, vẫn ngã.
Khương Tự luôn chú ý tới biểu cảm của Lục Tư Việt.
Lần đầu tiên Đinh Tinh An té ngã, khóe mắt Lục Tư Việt có tia sáng phức tạp lóe qua. Nhưng sau khi Đinh Tinh An té ngã rất nhiều lần, Lục Tư Việt quay luôn mặt đi.
Có vẻ không đành lòng xem tiếp.
Lúc này, Lục Phù Sênh khinh miệt nói: “Đúng là ngu muốn chết.”
Khương Tự suy tư, nhìn phản ứng của Lục Tư Việt thì rõ ràng Đinh Tinh An là tay mơ.
Tuy Lục Phù Sênh miệng độc nhưng từ trước tới nay đều có gì nói nấy. Anh nói Đinh Tinh An ngu thì xem ra năng lực của Đinh Tinh An thật sự không bằng mức trung bình.
Người như thế càng phù hợp với yêu cầu của Khương Tự. Thời điểm chương trình này công chiếu thì chắc chắn không ai xem.
Khương Tự gọi quản gia Trịnh tới, mở miệng: “Đợi lát nữa phái người đi cổ vũ Đinh Tinh An chút…”
“Nói là… Té ngã ở đâu thì bò dậy ở đó.”
Quản gia Trịnh kích động nghĩ, ngay cả ông cũng bị cảm động rồi, khi Đinh Tinh An nghe được câu này thì sẽ phấn chấn tới mức nào chứ.
Người biểu diễn thứ ba là Mạc Tiêu Dương, từ lúc anh còn rất trẻ đã bị đóng băng sự nghiệp vì sự tranh đấu giữa các phe phái trong công ty.
Anh còn chẳng được tính là minh tinh nhỏ tuyến 360.
Thực ra Mạc Tiêu Dương tinh thông các loại nhạc cụ, anh còn biết tiếng cá heo.
Nhưng anh không có fan, không có cơ hội biểu diễn, cho nên hoàn toàn không có dịp bộc lộ tài năng của mình.
Lần này, Mạc Tiêu Dương quyết định thêm một đoạn âm cá heo vào trong ca khúc mình thể hiện, giọng anh có thể hát được một lát.
Nhưng biểu diễn tiếng cá heo thì cần nghỉ ngơi dưỡng sức.
Vì có thể phát huy tốt nhất thực lực của mình trong ngày biểu diễn chính thức, Mạc Tiêu Dương quyết định, buổi diễn tập hôm nay anh tạm thời không hát đoạn tiếng cá heo đó.
Mạc Tiêu Dương cầm microphone, bắt đầu ca hát.
Giọng anh trầm thấp nội lực, đúng lúc này, khi giai điệu nhạc đến đoạn cao trào thì…
Mạc Tiêu Dương bỗng đưa microphone hướng ra bên ngoài, hướng thẳng về phía thính phòng.
Anh không hề có ý muốn hát.
Mà cùng lúc đó, Mạc Tiêu Dương còn nâng một tay khác lên say mê đặt bên tai, anh nửa híp mắt, hình như muốn nghe tiếng hò hét của khán giả.
Tóm lại, toàn thân Mạc Tiêu Dương viết mấy câu:
Đoạn này tôi không hát.
Khán giả, mọi người hát đi.
Tổng đạo diễn:?
Nhân viên công tác:?
Kế tiếp, mỗi lần đến đoạn biểu diễn tiếng cá heo thì Mạc Tiêu Dương đều dời microphone, mà anh cực kỳ tự tin đứng trên sân khấu, thản nhiên đón nhận ánh mắt từ bốn phương tám hướng.
Khương Tự nghĩ thầm, người này quên lời sao?
Vì sao trong lúc biểu diễn lại rất nhiều lần không hát?
Lục Phù Sênh nửa dựa vào ghế, người như không xương, anh sung sướng cười.
“Ngay cả hát cũng không định hát, thật là thú vị.”
Khương Tự suy nghĩ, Mạc Tiêu Dương lên sân khấu mà còn không muốn hát, xem ra người này rất không chuyên nghiệp.
Không chuyên nghiệp mới tốt, chắc chắn mỗi lần lên sân khấu anh ta đều qua loa cho có.
Khương Tự lập tức có hứng thú, gọi quản gia Trịnh: “Bảo anh ta đừng quan tâm cái nhìn của người khác, kiên trì với bản thân mình, đừng bao giờ từ bỏ.”
Lại qua một lúc lâu, kết thúc diễn tập, những người ở hậu trường không hẹn mà cùng nhận được quan tâm từ Khương Tự.
Hạ Thiên, Đinh Tinh An, Mạc Tiêu Dương và những người khác nghe được lời Khương Tự nói thì đáy mắt đều bừng lên giọt nước mắt kích động.
Quý cô J không chỉ đầu tư chương trình này mà còn cố ý phái người tới cổ vũ bọn họ.
Cô ấy là thiên sứ sao?
Bọn họ nhất định phải phát huy thật tốt, tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của quý cô J!
Lục Tư Việt và Lục Phù Sênh rời đi, Khương Tự ngồi trên chiếc xe Bentley màu đen, xe chạy tới biệt thự nhà họ Lục.
Cô rất hài lòng với kết quả khảo sát lần này, mỗi người đều biểu hiện rất kém cỏi, còn kém một cách đặc sắc.
Chương trình này nhất định phải flop cho cô.
Đúng lúc này, xe đột nhiên dừng lại.
Quản gia Trịnh nghiêm nghị nhìn đằng trước: “Cô chủ, phía trước có một đám người ngăn cản chúng ta.”
Khương Tự ngẩng đầu.
Chỉ thấy một đám người vẻ mặt hung ác đứng cách đó không xa, bọn họ nhìn chằm chằm xe của Khương Tự, tư thế như có vẻ sắp xông lên đánh tới nơi.
Trên tay bọn họ hình như còn cầm gì đó, cố gắng giấu sau lưng.
Khương Tự cảnh giác, không phải là lựu đạn chứ?
Giây tiếp theo, nhóm người flop lúc nãy mới biểu diễn xong chạy tới đây, múa may gậy phát sáng trong tay, to tiếng hò hét.
“Quý cô J, cô là ánh sáng trong cuộc đời tôi!”
“Dù ngôi sao có rơi xuống thì quý cô J vĩnh viễn không rơi, quý cô J mãi mãi là thần!”
“Mỗi ngày cầu phúc vì quý cô J một lần, chúc quý cô J bình an hạnh phúc.”
“…”
Thanh âm vang vọng không trung.
Khương Tự mờ mịt suy nghĩ một lúc lâu mới miễn cưỡng tiêu hóa những lời này.
Đó là khách mời của “Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu”.
Chẳng lẽ bọn họ đang hò hét vì cô?