Editor: Nguyên Mạc
Bầu không khí hôm nay không giống ngày thường.
Trong giờ tự học, Bắc Hòe nhìn thấy vài học sinh bí mật viết thiệp chúc mừng, còn có vài học sinh đang xếp táo vào hộp.
Tất cả các dấu hiệu cho thấy, đêm nay là Giáng sinh.
Mặc dù trước đây Bắc Hòe không thèm quan tâm đến ngày lễ này, nhưng tốt xấu chưa ăn thịt heo cũng nhìn thấy heo chạy.
Cô ấy biết tặng táo vào đêm Giáng sinh, là lời bày tỏ đặc biệt vào ngày lễ này.
Sáng sớm, Bắc Hòe đã đi chợ, cẩn thận lựa chọn hai quả táo rồi đến một cửa hàng chuyên cung cấp.

Loay hoay một hồi, cô ấy được ông chủ đề cử mua giấy gói quà mà con gái bây giờ thích nhất.
Khi Sầm Kim đến, liền nhìn thấy nữ sinh luôn thờ ơ, tay chân vụng về gấp chiếc hộp.

Gấp thôi mà cũng không kiên nhẫn, nên một lúc sau liền vò tờ giấy rồi vứt đi, lại cắt miếng khác gấp tiếp.
Cô nhìn thấy thiếu chút nữa cong eo cười ngoặt nghẽo.
"Có cần phải phiền phức như vậy không? Bên ngoài trường học có một đống táo gói sẵn, trong căng tin cũng có.

Chỉ cần mua một cái không phải được rồi à." Dưới cái ánh mắt như nhìn người chết của Bắc Hòe, Sầm Kim dần dần nhịn cười, ho khan hỏi.
"Cậu thì biết cái gì?" Bắc Hòe hừ lạnh một tiếng, mặc kệ cô, tiếp tục tự mình gấp.
Sầm Kim bĩu môi, âm dương quái khí nói: "Đúng vậy, là tớ không hiểu."
"Một mình cậu từ từ mân mê đi." Cô vỗ vai Bắc Hòe rồi xoay người đi.
Sau khi Bắc Hòe làm xong, cô ấy mang theo hộp trở lại lớp học, nhưng khi vừa đến cửa phòng học, cô ấy đã nhìn thấy một đống thiệp chúc mừng nhỏ trên bàn của cô gái.
Còn Giang Vãn thì đang nhìn từng cái một cách chuyên chú, thỉnh thoảng lại nở nụ cười trên môi, trông cô rất vui vẻ, giữa hai hàng lông mày còn có một chút thẹn thùng của một cô gái nhỏ.
Tâm Bắc Hòe chùng xuống, vô thức giấu quả táo sau lưng, rồi bước tới giả vờ không quan tâm.
Khi cô ấy đi ngang qua Giang Vãn, khóe mắt cô ấy để ý thấy cô gái nhỏ hốt hoảng đóng thiệp chúc mừng lại, đặt hết những tấm thiệp khác xuống hộc bàn.
Như thế nào, là gì mà cô ấy không thể nhìn thấy?
Trong lòng Bắc Hòe cảm thấy khó chịu, hai mắt âm trầm, giữa hai hàng lông mày càng lạnh.

Cô ấy ngồi trên ghế không nói lời nào, hơi quay người sang một bên, dễ dàng nhìn thấy đống đồ trong ngăn bàn của Giang Vãn.
Bên trong có vài hộp quà, không chỉ táo, còn có cả chocolate, được đóng gói đẹp mắt, trông cao cấp hơn nhiều so với tay nghề vụng về kém cỏi của cô ấy.
Nhìn xuống chiếc hộp trong tay, Bắc Hòe mím môi, vẻ mặt lạnh nhạt ném xuống ngăn bàn.
Đúng vậy, người được chào đón như Giang Vãn, làm sao có thể thiếu quà, chỉ sợ cầm không hết được.
"Oa, Giang Vãn, đây là thư tình đi, nhiều như vậy, thật hâm mộ cậu." Bắc Hòe nghe thấy bạn cùng bàn của Giang Vãn kêu lên.
"Không phải, chỉ là lời chúc phúc của mọi người." Cô gái nhẹ nhàng nói, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
"Nhân tiện, cái này là cho cậu.

Chúc đêm Giáng sinh vui vẻ!" Cô lấy ra một quả táo từ ngăn bàn rồi đưa cho Mễ Thư Vân.
Mễ Thư Vân rất vui vẻ: "Cảm ơn, đêm Giáng sinh vui vẻ!"
Bắc Hòe nhìn thấy cảnh này, chờ rồi lại chờ, sau khi đưa quả táo chỉ thấy cô gái bắt đầu làm đề, không có ý định quay đầu lại.
Ánh sáng trong mắt cô ấy dần ảm đạm, như thể bị một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống, dập tắt ngọn lửa cuối cùng trong lòng cô ấy.
Đổi lại trước đây, cô ấy sẽ không quan tâm có ai tặng quà cho mình hay không.
Nhưng Giang Vãn thì khác, cô...!sao có thể bỏ qua cô ấy được?
Không phải Giang Vãn đã nói họ là bạn sao? Ngay cả Mễ Thư Vân cũng có, tại sao cô ấy lại không có.
Kẻ lừa đảo, thực sự là một kẻ lừa đảo.
Lòng đầy mất mát, chua xót, thậm chí còn có chút ủy khuất ép cô ấy không thở nổi, không phát tiết ra được, ở đâu cũng thấy khó chịu.
Muốn hỏi, nhưng cô ấy lại sợ nhận được một câu trả lời không thể chấp nhận được.

Muốn có được, nhưng lại không thể tiến thêm một bước, muốn từ bỏ, nhưng lại lưu luyến đến mức không muốn rời xa.

Cô ấy chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình lại lo được lo mất như vậy, chỉ vì một món quà nhỏ mà cô ấy lại khổ sở như vậy.
Cô ấy càng ngày càng cảm thấy không là chính mình, rồi lại vui vẻ chịu đựng điều đó.
***
Lúc sau hai người cũng không nói chuyện, cho đến khi kết thúc tự học buổi tối, Giang Vãn ngăn Bắc Hòe đang chuẩn bị rời đi, vẻ mặt khó hiểu: "Hôm nay cậu không về với tôi sao?"
Không biết từ lúc nào, cả hai liền có thói quen cùng nhau về nhà vào buổi tối.
Chẳng qua Giang Vãn không biết là Bắc Hòe phải bắt một chiếc taxi khác sau khi đưa cô về nhà.
Bắc Hòe quay đầu nhìn cô gái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thanh chocolate trên tay, ánh mắt có chút lạnh lùng.
"Không."
Nói xong, mặc kệ phản ứng của cô gái, cô ấy trực tiếp rời khỏi phòng học.
Cô ấy đi bộ một mình trong khuôn viên trường, xung quanh đều là những người có đôi có cặp đi cùng nhau, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.

Chỉ có cô ấy là xụ mặt, bộ dáng rầu rĩ không vui.
Không hòa hợp với môi trường xung quanh.
Chocolate có ngon như vậy không? Quả táo cũng không mang, chỉ mang chocolate.
Rốt cuộc là thích ăn chocolate, hay thích người tặng chocolate?
Còn những tấm thiệp chúc mừng đó, những lời ngon tiếng ngọt được viết trên đó, đọc lâu như vậy? Tất cả đều cất vào cặp, đây là định mang về từ từ thưởng thức?
Bắc Hòe đang suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng thấy tâm trạng trở nên tồi tệ.
Đưa tay sờ túi, muốn hút một điếu thuốc để kìm nén cơn bực bội kỉnh, nhưng lại chỉ sờ được mấy viên kẹo, là kẹo chanh mà Giang Vãn yêu thích.
Cô ấy nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, sững người một lúc rồi đặt đút vào.
Không biết từ bao giờ, cô ấy đã ý thức chọn cách bỏ thuốc lá, không còn mang theo thuốc lá trong túi nữa, chỉ vì có người nói với cô ấy rằng hút thuốc lá không tốt cho sức khỏe.
Rõ ràng đã lâu như vậy, cô ấy vẫn có thể nhớ rõ sự chân thành trên khuôn mặt cô gái khi nói lời này.
Đơn giản thôi cũng đủ khiến trái tim cô ấy loạn nhịp.
Sau khi ra khỏi cổng trường, Bắc Hòe định đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua một bao thuốc, nhưng dường như cô ấy nghĩ đến điều gì đó rồi đột nhiên dừng lại.
Cô ấy đá thật mạnh vào cây cột ven đường, phát tiết sự cáu kỉnh trong lòng.
Sự tức giận hiện rõ giữa hai hàng lông mày.
Đúng lúc này điện thoại reo lên.
Bắc Hòe mặt lạnh, cũng không thèm nhìn liền cúp máy.
Nhưng sau vài giây, điện thoại lại rung lên.
Cô ấy cau mày, không kiên nhẫn nghe máy.
"Đừng làm phiền tôi." Giọng điệu hung dữ.
Người ở đầu dây bên kia rõ ràng là ngốc một chút.
Đồng Bạch Phong và Khúc Đào nhìn nhau, đều không hiểu sao.
Không đúng, phản ứng của Hòe tỷ rất không thích hợp, chẳng lẽ kế hoạch không thành công, hoặc nó bị rối tung lên?
Cảm nhận được người bên kia muốn cúp máy, Đồng Bạch Phong vội vàng gọi: "Hòe tỷ, chờ đã! Có phải hiểu lầm chị dâu nhỏ chuyện gì đó không? Là những tấm thiệp chúc mừng đó là gửi nhầm người à?"
Vừa muốn ấn xuống nút màu đỏ, Bắc Hòe nheo mắt lại, giọng điệu nguy hiểm: "Thiệp chúc mừng?"
Nghe xong giọng điệu này, mấy người liền biết Bắc Hòe đang thực sự tức giận, phản ứng nhanh mà giải thích một hồi, không do dự trực tiếp bán đứng Đồng Bạch Phong, thái độ rất tốt thừa nhận sai lầm của mình.

Đồng Bạch Phong: "..."
Hóa ra, mấy người được Đồng Bạch Phong "xúi giục" viết thiệp chúc mừng đặt lên bàn của Giang Vãn.
Nội dung của tấm thiệp đều là những lời hay ý đẹp về Bắc Hòe.
Tay đang cầm điện thoại của Bắc Hòe siết chặt, nghiến răng: "Một lũ ngốc!"
Ai bảo các người nhiều chuyện!
Biết cô ấy hiểu lầm, Bắc Hòe không biết phải đối mặt với Giang Vãn như thế nào, vừa rồi cô ấy còn có thái độ lạnh nhạt như vậy.
Nghĩ lại liền hối hận muốn chết.
"Tiểu Bắc?" Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Bắc Hòe giật mình, vô tình dùng ngón tay cắt đứt điện thoại.


Cô ấy đột nhiên quay người lại, chỉ thấy cô gái được bọc trong chiếc áo khoác bông lớn, khuôn mặt đỏ bừng, đầu ngón tay trắng bệch vì lạnh, cứ cầm chocolate trong tay không chịu buông ra.
"Tôi tưởng cậu đi rồi." Cô gái bước từng bước nhỏ đến chỗ Bắc Hòe, giọng điệu chậm rãi, nhưng ánh mắt lại sáng ngời.
Bắc Hòe nghiêng đầu, có chút không tự nhiên sờ lên dái tai.
"Cái này cho cậu." Không để ý đến người đối diện đang rối rắm, Giang Vãn đưa thanh chocolate trong tay ra.
"Đây là...!cho tôi?" Bắc Hòe hoàn toàn sững sờ.
"Ừ, chuyện tặng táo vào đêm Giáng sinh quá phổ biến, nên tôi muốn tặng một thứ khác." Cô gái cười ngọt ngào, cô dựa gần Bắc Hòe nói nhỏ.

"Ngay cả Quan Quan tôi cũng tặng táo, chỉ có cậu là không giống, nhưng đừng để cô ấy biết.

"
"Tiểu Bắc, tôi hy vọng năm nào cậu cũng bình an và hạnh phúc." Cô chắp tay trước ngực, cười hạnh phúc.
Đôi mắt của cô gái vừa trong vừa sáng, nhưng lại giống như ngọn lửa, bao bọc lấy Bắc Hòe.
Giờ phút này, cô ấy hoàn toàn không cảm nhận được cái lạnh giá của mùa đông, mà chỉ thấy trái tim mình ấm áp căng phồng, thoải mái như ngâm mình trong suối nước nóng.
Cô ấy mấp máy môi, như nghĩ ra điều gì, sắc mặt thay đổi, chỉ kịp vội vàng buông xuống "Chờ tôi" rồi quay người chạy về trường.
Giang Vãn nhìn bóng lưng nữ sinh dần khuất trong bóng đêm, nụ cười trên khóe miệng cũng dần phai nhạt.
Nghiêm túc mà nói, khi nhìn thấy một xấp thiệp nhỏ trên bàn, cô còn hoảng sợ.
Nhưng sau khi nhìn thấy nội dung trên tấm thiệp, cô vừa thích thú vừa ngại ngùng.
——Xin chào chị dâu (gạch bỏ), chào Giang tỷ, Hòe tỷ của chúng ta ở đâu cũng tốt nhưng chỉ miệng trái với lòng, ăn nói không khéo, mong chị bao dung hơn.
——Đừng nhìn vẻ ngoài của Bắc Hòe lạnh lùng hung dữ, nhưng chỉ cần hiểu sâu hơn thì sẽ khám phá ra vẻ đẹp bên trong của Bắc Hòe!
——Nhìn thấy Hòe tỷ đã bắt đầu học nghiêm túc, em liền biết chị rất giỏi, mong chị hãy đối xử tốt với Hòe tỷ của chúng ta, có được không? Đừng bắt em phải quỳ xuống cầu xin chị.
...
Cô không biết Bắc Hòe đã nói với mấy tiểu đệ của mình như thế nào, nhưng chỉ sợ những tiểu đệ đó đã hiểu lầm.
Chị dâu nhỏ cái gì, cô và Bắc Hòe chỉ là bạn tốt của nhau.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng sau khi đọc những lời như vậy, trong lòng cô vẫn sẽ cảm thấy phức tạp, nên khi nhìn thấy Bắc Hòe bước vào, cô không khỏi hoảng sợ.
Theo bản năng cô dấu những tấm thiệp đó vào ngăn bàn.
Chắc là...!chưa nhìn thấy đâu nhỉ?
Giang Vãn không biết cô đang lo lắng cái gì, nhưng cô cảm thấy Bắc Hòe có thể không biết chuyện này.

Nếu để cô ấy biết nội dung thiệp chúc mừng thì hai người cũng thật xấu hổ.
Cho nên cô vẫn không nói chuyện với Bắc Hòe từ đó, nhưng kỳ lạ là Bắc Hòe cũng không hề có động tĩnh.
Là tức giận?
Nhưng tại sao?
Giang Vãn không hiểu được, bị Bắc Hòe bỏ lại, trong lòng cô cảm thấy vô cùng mất mát, rốt cuộc quà cô còn chưa đưa.
Đây là chocolate cô và mẹ cô cùng nhau làm, sau khi thử nhiều lần, ngay cả đóng gói hộp cũng tốn rất nhiều công sức.
Hôm qua, mẹ cô còn hỏi cô rằng tại sao cô lại chuẩn bị món quà Giáng sinh cẩn thận như vậy.
Cô nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc trả lời: "Bởi vì con muốn tặng nó cho một người bạn rất đặc biệt."
"Nó đặc biệt như thế nào?" Mẹ nói đùa trêu gheọ.
"Đặc biệt đến mức lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, con đã muốn kết bạn với cô ấy."
Sau đó, càng tiếp xúc với Bắc Hòe, lại càng thích cô ấy.
Lâu dần, nhiều hơn là đau lòng.
Thật ra, tình cảm yêu thích giữa người bạn này bất giác đã thay đổi, nhưng lại bị Giang Vãn cố tình bỏ qua.
Bắc Hòe lấy lại quả táo trong lớp vội vàng quay lại, chưa kịp đến gần đã thấy cô gái nhỏ đứng ở cổng trường.
Có lẽ vì lạnh, hai tay đều co lại vào ống tay áo, khuôn mặt bị đông lạnh đến đỏ bừng, còn vươn cổ nhìn vào trong trường, hai giây sau liền rụt cổ lại.
Dường như có cơn gió lạnh thổi qua, cô gái nhỏ rùng mình vì lạnh, vô thức bắt đầu dậm chân tại chỗ.

Nhìn bộ dáng đáng yêu vô cùng
Khóe miệng Bắc Hòe không khỏi nhếch lên, bước nhanh tới.
"Đây." Cô ấy đưa cho Giang Vãn chiếc hộp đóng gói trong tay.
Ngay khi cô gái định vươn tay ra khỏi ống áo, cánh tay cô ấy lại buông xuống.
"Quên đi."
Giang Vãn sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Bắc Hòe đi vòng qua phía sau, cảm giác khóa cặp sách bị kéo ra, có thứ gì đó được nhét vào.
"Khụ, cái này là hộp tôi tự tay làm." Sau khi bỏ quả táo vào Bắc Hòe quay trở lại, ho nhẹ rồi nhấn mạnh.
"Thật tuyệt! Cảm ơn Tiểu Bắc." Giang Vãn cong cong đôi mắt, không keo kiệt khen ngợi.
Bắc Hòe hơi cụp mắt xuống.
Dưới ánh trăng êm dịu, khuôn mặt cô ấy dường như nhu hòa đi rất nhiều, ngay cả sự tàn khốc giữa hai lông mày cũng biến mất, cô ấy cười nhẹ.
Giọng nói ôn hòa: "Hằng năm bình an."
Sau khi về đến nhà, Giang Vãn liền mở món quà mà Bắc Hòe tặng cho cô.
Đó là một quả táo bình thường, chỉ lớn hơn một chút và đỏ hơn một chút.
Nhưng trong mắt cô, lại thấy dễ thương lạ thường.
Ừm, cũng ngọt hơn bình thường.
Ngoài quả táo, còn có thiệp chúc mừng.
Đó là nét chữ bướng bỉnh quen thuộc của Bắc Hòe.
Nhưng lời nói lại tương phản với nét chữ.
—— Tôi biết tới gần tôi chắc rất mệt, cảm ơn cậu đã vất vả như vậy.

Tôi nghĩ nếu vì cậu, tôi muốn học để trở nên tốt hơn.

Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai.
Giang Vãn sờ sờ nét chữ, đáy mắt có tia sáng nhẹ, cong môi: "Ngày mai gặp lại."
Cô cẩn thận cất tấm thiệp vào ngăn kéo, nơi thu thập đủ loại bảo bối.
Cô nghĩ đêm nay cô sẽ có một giấc mơ đẹp.
***
Mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp hơn.
Bắc Hòe bắt đầu nghiêm túc nghe giảng, tuy rằng có chút khó khăn, như vịt nghe sấm, nửa biết nửa không, nhưng so với trước kia cũng tốt hơn rất nhiều.
Vốn dĩ, Giang Vãn muốn dạy toán cho cô ấy, cho dù môn toán cô học cũng bình thường, nhưng cô nghĩ, dạy Bắc Hòe sẽ không thành vấn đề.
Và rồi...
Sau đó cô liền hối hận.
"Cậu...!Từ lúc lên năm nhất, cái gì cũng không hiểu." Đầu của Giang Vãn có chút đau.
"Đã hiểu." Bắc Hòe sờ cằm.
Vì vậy liền đi quấy rối mấy giáo viên kia, dù sao họ cũng nhàn rỗi.
Vậy là lại có thêm một vị khách quen đến văn phòng.
Là loại không thể đuổi đi.
Nhưng liên tục như vậy, các giáo viên khác trong văn phòng từ lúc bắt đầu ngạc nhiên tò mò, rồi dần không để ý, tập mãi thành thói quen.
Thậm chí, đôi khi còn cho rằng, Bắc Hòe cũng không hư như trong truyền thuyết.
Hôm nay, Bắc Hòe vừa hỏi đề xong bước ra khỏi văn phòng, liền đụng phải hai người.
Nhìn thấy người tới, ánh mắt cô ấy lập tức trở nên lạnh lẽo.
Không định để ý, cô ấy muốn đi vòng bỏ qua.
"Nghe nói con dạo này học hành chăm chỉ, thường xuyên chạy vào văn phòng hỏi bài." Nam nhân lên tiếng trước.
Ông ta nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nữ sinh, cố gắng hết sức dịu giọng: "Nếu con cần, cha có thể tìm một gia sư riêng cho con, điều này sẽ cải thiện hiệu quả điểm số của con nhiều hơn."
"Bắc Hòe, cha em nói không sai, sau này không cần chạy tới chạy lui phiền toái như vậy." Chủ nhiệm Tần ở một bên cũng đỡ lời.
"Không cần." Bắc Hòe phun ra hai chữ, không thèm nhìn người đàn ông, liền bước đi.
"Ai, đứa nhỏ này.

Bắc tiên sinh, anh đừng nóng giận.

Trẻ con tuổi này đều phản nghịch." Chủ nhiệm Tần vội vàng mở miệng hòa giải.
Bắc Vinh nhìn theo bóng lưng nữ sinh, cau mày, giọng điệu không kiên nhẫn nói: "Từ năm nhất đã nổi loạn đến giờ rồi.

Quên đi, tôi không quản được nó nữa, cứ để nó làm theo ý mình đi."

Chủ nhiệm Tần ngượng ngùng cười cười, nhưng trong lòng đang lẩm bẩm: Quản không được, cũng chưa thấy ông quản như thế nào, lần đến trường gần nhất, không phải đều đi gặp con trai bảo bối sao?
Về phần Bắc Hòe, ông ta ngẫu nhiên gặp mặt, cũng chỉ giảng đạo vài câu.
Một chủ động, một bị động.
Thiên vị ai, mọi người có thể nhìn thấy rõ.
Cũng chẳng trách nhóc con Bắc Hòe kia luôn oán hận trong lòng.
Đang tâm trạng vui vẻ thì gặp người xui xẻo trên đường, Bắc Hòe quay lại lớp với vẻ mặt ủ rũ.
Mới bước tới cửa, cô ấy đã thấy cô gái nhỏ đang cắn bút, mặt mày nhăn nhó, như đang gặp khó khăn lớn.
Cô đưa tay sờ túi, không, rồi sờ bụng bàn, vẫn không có.
Không thể nào, mang kẹo nhiều như vậy đều bị ăn hết rồi?
Trong trường lại không bán loại kẹo cô thích, muốn mua cũng không mua được.
Vẻ mặt Giang Vãn nhăn nhó, không cam lòng tiếp tục chui đầu vào ngăn bàn tìm.
"Làm gì vậy?" Một giọng nói lạnh lùng từ trên đầu truyền đến.
Vừa nhìn lên, cô đã thấy trên bàn có một viên kẹo.
"!!!" Hai mắt Giang Vãn sáng lên, nhanh chóng bóc ra ăn luôn, sau đó dùng ánh mắt ướt át nhìn Bắc Hòe.
"Còn nữa không?"
"Không còn nữa." Bắc Hòe tức giận trừng mắt nhìn cô.
Ăn nhiều kẹo như vậy cũng không sợ sâu răng.
"Mỗi ngày một viên, nhiều hơn không có đâu."
Tiểu cô nương bẹp miệng, gương mặt tức khắc sụp đổ, giống như cô vợ nhỏ bị bỏ rơi, thấy vậy Bắc Hòe cười thầm trong lòng, ngay cả sự phiền muộn vừa rồi cũng tan biến.
"Còn không phải vì tốt cho cậu." Cô ấy xoa đầu cô gái nhỏ, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy.
Giang Vãn không cảm kích chút nào, đầy cái tay đang "tác quái" trên đầu xuống, hơi nâng cằm lên, kiêu ngạo nói: "Hôm nay cậu phải học thuộc gấp đôi số lượng thơ cổ và từ đơn."
"Ai sợ ai?" Bắc Hòe nhướng mày.
Giang Vãn tức giận, nhưng ngay lập tức lại bật cười.
"Đây là cậu tự nói."
"Buồn cười như vậy?" Cô ấy hỏi, khóe miệng không kèm chế được cong lên.
***
Ngày qua ngày, thời gian thi cuối kì ngày càng đến gần.
Vài ngày trước kỳ thi, Giang Vãn hứa với Bắc Hòe nếu cô ấy có thể tăng 200 bậc, liền sẽ được thưởng một món quà.
Khi đó, cô gái vẫn kiêu ngạo nói: "Hai trăm là cái gì, nhìn tôi tăng 300 bậc cho cậu xem."
"Được, vậy tôi chờ." Giang Vãn cười đáp.
Rất nhanh, ngày thi cuối kỳ chính thức diễn ra.
Giang Vãn và Bắc Hòe được phân vào hai phòng thi cách nhau rất xa.
"Cố lên!" Giang Vãn hét lên với nữ sinh ở phía bên kia đám đông.
Nữ sinh vẫy tay chào rồi bước vào phòng thi.
Trong khoảng thời gian này, sự cố gắng của cô ấy đều được các bạn trong lớp 6 và các thầy cô trong văn phòng nhìn thấy.
Thực ra, Bắc Hòe rất thông minh, ngay cả khi cấp ba không học gì, chỉ cần nắm vững một điểm kiến ​​thức là có thể nhanh chóng từ một suy ra ba.
Giang Vãn hoàn toàn không lo lắng cho cô ấy.
Cô rất tin tưởng Bắc Hòe.
Nhưng khi cô thi xong tất cả các môn học, cô mới biết Bắc Hòe đã bỏ thi.
Vô cớ bỏ thi môn Tiếng Anh.
Bắc Hòe đã đi đâu?
Không ai biết.
***
Tác giả có chuyện muốn nói: Chúc mọi người ngủ ngon!
***
Editor: Hi, mn.

Nếu mn không thấy mình up truyện đúng hạn thì mình có thông báo chỗ hội thoại cá nhân của mình ấy.

Nay mình đang dính F1, không biết có bị không.

Hihi.
Chương này gần 5k chữ nên mình chia nửa nhé.