“Thích ly thì ly.

” Cố Kiến Thành đá cửa đi ra ngoài.

Trương Xuân Đào ngồi trên giường gào khóc, tiếng khóc truyền đến phòng của Cố Học Cường và Cố Học Bân.

Cố Học Cường đã sớm quen lắm rồi nên nằm trên giường trùm chăn coi như không nghe thấy gì hết.

Trong mắt Cố Học Bân thì lại rơm rớm lệ, thật ra nó rất ngưỡng mộ Cố Tam Tĩnh và Tiểu Tứ.

Tuy rằng bà nội không cho bọn họ đồ ăn ngon nhưng bác cả và bác gái không cãi nhau bao giờ, trông nhà bọn họ ngày nào cũng rất vui vẻ.


Không giống nhà nó, tan học vừa về nhà, việc đầu tiên mà nó phải làm chính là nhìn sắc mặt của mẹ nó, nếu như sắc mặt của mẹ nó không tốt thì nó cũng chỉ dám hít thở nhẹ tiếng.

…Ngày hôm sau, Cố Tư Tinh bị tiếng đập cửa ầm ầm và cái cổ họng to của bà nội Ngô Đại Ni đánh thức.

“Kiến Quốc, Kiến Quốc, đã là lúc nào rồi mà cả nhà chúng mày vẫn còn chưa dậy hả? Mau dậy đi, em trai mày sắp bị người ta đánh chết rồi kia kìa.

”Sau đó chính là giọng của cha: “Sao vậy mẹ? Hôm qua thu hoạch lạc hết cả một ngày, hôm nay bọn con phải nghỉ ngơi.

”“Kiến Thành lại bị chủ nợ đánh rồi, mày mau đi xem đi.

”Cố Tư Tinh nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa, cô lăn một cái ở trên giường, suýt chút nữa thì chèn Cố Tam Tĩnh rớt xuống khỏi giường, nhưng cho dù là như vậy thì cô ấy vẫn ngủ ngáy khò khò.

“Thím hai lại bắt đầu gây chuyện với chú hai rồi.

” Cố Nhất Mẫn ngồi dậy mặc quần áo, miệng thì nói: “Cũng không biết ngày nào cũng ầm ĩ có gì hay.

”“Là chướng mắt người khác được sống tốt đi chị.

” Cố Tư Tinh than thở.


Thím hai chẳng qua chỉ cảm thấy cùng là con dâu được gả đến nhà họ Cố, khởi điểm đều giống nhau nhưng cô ta đã đẻ được con trai còn mẹ cô chỉ sinh được bốn cô con gái, vậy mẹ cô chắc hẳn phải sống tệ hơn cô ta, ngày nào cũng bị cha cô chửi thậm chí là ăn đập mỗi ngày mới đúng.

Nhưng sự việc cứ cố tình hoàn toàn trái ngược, cha đối xử với mẹ rất tốt, hai người làm việc gì cũng đều bàn bạc với nhau, gần như chưa từng to tiếng với nhau bao giờ.

Mà bản thân cô ta thì lại sống trong cảnh gà bay chó sủa, thậm chí chú hai còn không ít lần ra tay đánh cô ta.

Loại tương phản này khiến cho trong lòng Trương Xuân Đào mất cân bằng nghiêm trọng, thời gian dài rồi, chỉ cần nhà bọn họ sống tốt hơn một chút là cô ta lại cảm thấy khó ở ngay.

Kiếp trước cô vẫn luôn nghi ngờ, nhà bọn họ với nhà thím hai không thù không oán mà sao cô ta lại có thù hận lớn như vậy với nhà bọn họ chứ?Vẫn là do có một lần, Đổng Kiến An và cô phân tích và so sánh về hoạt động tâm lý của con người, lúc ấy cô mới biết thím hai đang mất cân bằng và đố kỵ nhà bọn họ cực độ.

Là đố kỵ đó!Loại tâm lý này thật ra thì người nào cũng có, chẳng qua là có vài người có thể khống chế nó rất tốt mà có vài người thì lại không thể khống chế được, hoặc là không muốn khống chế, cuối cùng khiến cho nhân tính càng ngày càng vặn vẹo.

Chị cả với chị hai đã rời giường cả rồi, Cố Tư Tinh duỗi người một cái rồi cũng dậy mặc quần áo.

Hôm qua muốn ăn lạc luộc nên hôm nay nhất định phải luộc ăn.


Mặc xong quần áo và rời giường thì Cố Tam Tĩnh vẫn còn ngủ, Cố Tư Tinh không gọi cô ấy dậy, Tam Tĩnh mới là trẻ con chân chính, trẻ con suy nghĩ đơn thuần, ngủ cũng rất ngon.

Bước ra khỏi phòng, cô quay đầu nhìn sang sân nhà chú hai, chỉ thấy trong sân trống huơ trống hoác, có mình Cố Học Bân đang ngồi xổm chơi bùn dưới đất, sống trong một nhà mẹ đẻ giống như vậy, thật ra Cố Học Bân cũng rất đáng thương, nhưng cô cũng không thấy thương cảm cho nó một chút nào hết.

Cô rất hiếm khi hận ai, nhưng Cố Học Bân của kiếp trước đã trở thành người duy nhất mà cô hận.

Bây giờ Cố Học Bân vẫn còn là một đứa trẻ nên cô không so đo với nó, nhưng nếu như nó vẫn giống như kiếp trước, dùng loại lý do nực cười kia để quấy rối nhà bọn họ vậy thì đừng trách cô không khách sáo.

.