Cùng lúc đó, Tô Mạn cũng có một chút “tiền tiết kiệm” rồi.Mấy ngày này, cô không chỉ được ăn no, mà còn dư lại một chút xíu.

Điều này càng khiến cô tràn đầy niềm tin vào tương lai không xa, cô sẽ không vì ba bữa cơm no, mà ép bản thân phải làm việc tốt như trước nữa.Hiện tại, vấn đề no ấm đã giải quyết xong, đồng thời trong mắt của người khác cũng xem Tô Mạn là người thích làm việc tốt.

Bây giờ, cho dù cô đi giúp đỡ hai gia đình kia cũng sẽ không bị coi là có mục đích riêng gì.Thời cơ đến rồi!Buổi chiều ngày hôm sau, lúc tan tầm, Tô Mạn cố ý quan tâm đến thím Ngưu.


Cô thả chậm bước chân, đi theo bà ấy.Thấy thím Ngưu xách rất nhiều đồ, cô không nói một lời, vội vàng chạy đến chia ra xách cho thím Ngưu một phần.Vẻ mặt của thím Ngưu lập tức hiện lên vẻ cảm kích.Tuy những người trong thôn không thể nói là không thân với bà ấy, nhưng họ lại rất vô ý.

Họ không nghĩ, xách nhiều đồ là việc cực nhọc gì.Không nghĩ đến con bé này rất tinh tế thấy được mình cầm không hết.“Nhóc Mạn này, đã sớm biết bây giờ cháu thích giúp đỡ người khác! Hiện tại mấy đứa trẻ tốt như cháu không còn nhiều lắm, sau này nếu cháu có cái gì cần thím giúp thì cứ mở miệng nói.”Tô Mạn mỉm cười: “Cháu chỉ muốn làm nhiều chuyện tốt một chút, chứ không nghĩ đến việc báo đáp gì đâu!”Cô luôn rất lạnh nhạt với người xung quanh mình, ngay cả việc giả bộ nói dối, cô cũng rất lười.

Thế nhưng trong công việc, khi cô đối mặt với khách hàng thì cô cũng sẽ giả bộ.Lúc này, cô xem những người này như khách hàng của mình mà đối đãi.

Vậy nên, cô cũng sẽ đối xử nhiệt tình với họ như trong công việc.Giả vờ nhiệt tình để đi lên.Với điệu cười tươi tiêu chuẩn càng làm thím Ngưu rất hài lòng về cô, khiến vầng sáng đen tối mang tên nhà họ Tô trên đỉnh đầu Tô Mạn càng ngày càng ảm đạm đi.Mấy ngày sau đó, Tô Mạn lại tạo một chút cơ hội để tiếp xúc với thím Ngưu, đứng ở bên cạnh bà ấy giúp tưới nước hoặc cùng nhau đi xách thùng nước.

Quan hệ hai người càng ngày càng thân thiết hơn.Chẳng qua ngày thường cô cũng hay phụ giúp những người khác một tay, cộng với trong nhà thím Ngưu không có cái gì đặc biệt hơn với người khác, nên cũng chẳng ai nghĩ khác.Nhưng ngược lại, đám người nhà họ Tô lại không vui.Thường ngày, ngoại trừ chính bản thân mình thì Tô Mạn chưa bao giờ giúp đỡ người khác, cả bát đũa cô cũng chỉ rửa cho mỗi mình mình.Thế mà, cô lại chạy ra ngoài đi giúp người khác!Mặc dù trong lòng Lý Xuân Hoa cũng biết ý định của con gái, nhưng dù vậy vẫn có chút giấm chua trong lòng.

Nhưng bà nghĩ nói ra sẽ khiến con gái khó xử, vì thế bà cũng không nhiều lời.Chẳng qua con trai và con dâu của bà lại có chút ý kiến.


Mấy đứa đó cảm thấy em gái đang ăn cây táo, rào cây sung.Là người nhà họ Tô sao có thể làm chuyện ngu xuẩn này chứ?Vì vậy, đợi Tô Mạn trở về nhà, những người này lại bắt đầu oanh tạc cô.Chị dâu cả Lâm Tuyết Cúc nói: “Em gái này, không phải chị nói em đâu.

Em ở bên ngoài làm việc khí thế ngất trời như vậy, sao ở trong nhà lại không đưa tay ra giúp đỡ gì thế?”Tô Mạn liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Sao nào? Em ở bên ngoài làm chút việc tốt, tạo thanh danh tốt cho nhà chúng ta, thế là sai à?”“Em gái, lời của em nói thật khó nghe.

Thanh danh của chúng ta làm sao lại không tốt?” Tô Nhị Trụ là người nóng tính, lập tức bật lại.Tô Mạn đáp: “Em cũng đâu nói là không tốt, chỉ muốn nó càng tốt lên thôi.


Không được à? Sao nào, bây giờ trong nhà này, một chút quyền lợi đó của em cũng không có à?” Cô nhìn sang Lý Xuân Hoa: “Mẹ nói xem, bây giờ con đang ở nhà mẹ đẻ, nhưng mà ngay cả chút địa vị đấy cũng không có sao?”Lý Xuân Hoa ăn giấm thì ăn giấm, nhưng bà phải luôn che chở con gái của mình, vì thế lập tức nghiêm mặt nói: “Ai nói thế? Mẹ với cha con vẫn còn sống sờ sờ ra đây này!”Tô Mạn trả lời: “Nghe thấy chưa, cha mẹ em vẫn còn đấy.

Hiện tại còn chưa đến lượt người khác quản em!”Tuy cô muốn xây dựng gia đình này trở nên hài hòa, nhưng cô cũng không có ý định dùng chính sách lôi kéo, dù sao lôi kéo quả thật không hợp với những người này.Lâm Tuyết Cúc bị cho ăn cục tức, trong lòng cô ta rất khó chịu.Cô ta quyết định liên kết với người vô dụng nhất nhà chính là cô con dâu thứ hai - Tống Ngọc Hoa, để cùng giáo huấn em chồng một chút.

Chỉ chút chuyện đó mà các cô không giải quyết được, hiện tại em chồng đã lên mặt như thế, sau này thì còn thế nào nữa?Giữa trưa lúc thu dọn nhà bếp, Lâm Tuyết Cúc lôi kéo Tống Ngọc Hoa thì thầm..