“Chuyện gì thế này Sao tôi phải so xe với kẻ ngốc đó?” Trần Ninh cạn lời.

“Còn không phải là muốn thể hiện cho đầu bếp xinh đẹp nhất, tài giỏi nhất của anh sao?”
Hạ Tĩnh lại gần, cười híp mắt ôm cánh tay Trần Ninh, còn dùng vốn liếng hùng hậu nhất của mình cọ tới cọ lui cánh tay anh.

Cảm giác không cần phải nói, cực kỳ tuyệt vời.

“Khụ khụ, anh ta đi rồi, cô làm việc đi.

” Trần Ninh rút tay khỏi sự kìm hãm của Hạ Tĩnh, anh là ông chủ đương nhiên phải chú ý đến hình tượng.

“Nhưng lát nữa anh ta lại tới, ông chủ có thể phải chuẩn bị sẵn sàng cho thử thách đấy, tôi tin anh sẽ thắng!” Hạ Tĩnh làm động tác cố lên chọc cười Trần Ninh.

Xem ra anh đã định sẽ phải ra mặt giúp đầu bếp xinh đẹp này của mình, lúc trước anh không muốn so với Âu Dương Hải vì không muốn bắt nạt người khác, nhưng nếu anh ta đã chủ động cầu xin ngược đãi thì anh sẽ cho anh ta biết tay.

Anh lập tức gọi cho Từ Châu bảo cô ấy tìm cho mình vài người lái hết xe ở nhà tới để lát nữa đấu với Âu Dương Hải.

“Vâng, tôi sẽ đến ngay!”

Từ Châu đồng ý, không lâu sau cô ấy đã đưa người lái xe Rolls Royce và Ferrari tới, xếp thành một hàng trước cửa nhà hàng, nhìn rất hùng tráng, có thể gọi là triển lãm xe sang, ở đây không có chiếc xe nào có giá thấp hơn 12 tỷ.

Đối phương kinh doanh xe hơi nên có lẽ sẽ có rất nhiều xe sang, nhưng chỉ riêng chiếc Rolls-Royce 135 tỷ của anh đã có thể đè bẹp vài chiếc xe hạng sang rồi, nếu không đủ thì anh sẽ đặt mua trong ứng dụng thêm.

Khoảng nửa tiếng sau, một đoàn xe sang chạy tới bên ngoài nhà hàng, Trần Ninh nhìn qua, có rất nhiều thương hiệu, bao gồm Mercedes-Benz, Audi, Maserati, Aston Martin, Bentley, Lamborghini, Bugatti Veyron, Porsche, v.

v.

khoảng mười hai chiếc xe đều đỗ bên ngoài nhà hàng.

Dẫn đầu đoàn xe là chiếc Bugatti Vessel màu bạc, cửa kéo cắt tự động mở ra, Âu Dương Hải đắc ý bước xuống, chỉ về phía sau: “Thế nào? Đây là bộ sưu tập của tao, sợ rồi chứ?”
Sau đó anh ta nói với Hạ Tĩnh: “Tĩnh Tĩnh, đi với anh đi, sau này chúng ta kết hôn, những chiếc xe này đều là của em.


Hiện tại Trần Ninh có bốn chiếc xe, nếu tính tổng giá trị thì mười hai chiếc siêu xe kia đã nhiều hơn anh, nhưng xe không dựa vào giá cả để quyết định thắng bại, đạo lý này Âu Dương Hải vẫn chưa hiểu.

“Xuỳ, không phải cứ nhiều xe hơn là ngầu, còn phải xét về mặt giá trị nữa.

Chắc chắn ông chủ tôi lợi hại hơn anh, có phải không ông chủ?” Hạ Tĩnh rất tự tin về Trần Ninh.

“Đó là đương nhiên.

” Trần Ninh gật đầu.

“Khốn kiếp, chiếc Bugatti của tao gần 90 tỷ, còn mười một chiếc xe khác tổng giá trị cũng hơn bốn chiếc xe của mày, mày so sánh với tao thế nào?”
“Được rồi, nếu anh muốn chơi thì tôi sẽ chơi với anh đến cùng.


Trần Ninh cũng cảm thấy cần phải xử đẹp đối thủ ngay lập tức, vì thế anh gọi cho người anh em Huỳnh Minh Đạt của mình: “Đừng chơi máy tính nữa, cho người lái hết xe đang đỗ dưới lầu của tôi tới nhà hàng đi.


Huỳnh Minh Đạt thắc mắc: “Xe? Không phải Từ Châu đã lái đi hết rồi sao? Chắc không còn nữa đâu.



“Chắc chắn còn, cậu cứ lái hết đến đây đi.

” Trần Ninh cong môi, vì anh đã mở ứng dụng, bắt đầu đặt hàng rồi.

Koenigsegg CCX có giá 26,7 tỷ, sau khi trợ giá còn 207 nghìn.

McLaren P1 giới hạn 375 chiếc trên toàn thế giới, giá 37,8 tỷ, sau khi trợ giá còn 234 nghìn.

Porsche 918 Spyder được sản xuất giới hạn 918 chiếc trên toàn thế giới, giá 40,2 tỷ, sau khi trợ giá còn 243 nghìn.

Đây đều là những mẫu xe được trợ giá trong ứng dụng, ngoài ra còn có những mẫu xe sang khác nhưng không được trợ giá, vì vậy Trần Ninh đã mua ba chiếc xe được trợ giá này và gửi đến bãi đỗ xe trong khu chung cư nhà mình.

Khi Huỳnh Minh Đạt xuống đến nơi nhìn thấy ba chiếc xe thể thao trông rất ngầu, con ngươi anh ta gần như rơi xuống.

“Mẹ kiếp! Ôi mẹ ơi! Anh Trần sang quá, ba chiếc xe này phải tốn bao nhiêu tiền chứ!”
Huỳnh Minh Đạt như nhìn thấy mỹ nữ, chảy nước miếng vuốt dọc theo chiếc xe, mà anh ta phát hiện chìa khoá xe đã để sẵn trong xe, như thể chỉ chờ anh ta đến.

Huỳnh Minh Đạt không nói nhiều lời, gọi vài nhân viên quản lý chưng cư tới giúp mình lái ba chiếc xe tới nhà hàng.

Kết quả sau khi tìm được người, bọn họ cũng nhìn những chiếc xe thể thao này với vẻ hâm mộ, nhưng nghe nói phải lái xe thì ai cũng lắc đầu, chủ yếu là vì sợ lái xe rồi bị va quệt, chút tiền lương ít ỏi của họ không đủ đền.


“Yên tâm đi, anh Trần nói rồi, xe đều có bảo hiểm, các anh cứ lái đi, con đường rất gần thôi.


Sau khi nghe Huỳnh Minh Đạt nói thế, cuối cùng cũng có hai người đồng ý lái xe sang cùng Huỳnh Minh Đạt đến nhà hàng.

Khi ba chiếc xe thể thao sành điệu đỗ bên cạnh Trần Ninh, cửa cánh mòng biển mở ra, Huỳnh Minh Đạt đeo kính râm bước xuống khiến cho một tên trạch nam bình thường như anh ta trông đẹp trai và ngầu khác thường.

“Anh Trần, xe tới rồi.


Huỳnh Minh Đạt bước tới báo cáo với Trần Ninh, sau đó liếc nhìn xe của Âu Dương Hải rồi cười chế nhạo: “Chỉ thế này thôi sao? Một hàng xe vài tỷ mà cũng lái tới so với anh Trần? Một chiếc xe của chúng tôi đã bằng bốn năm chiếc của anh rồi.


Trần Ninh mỉm cười nhìn Âu Dương Hải nhưng không nói gì, bởi vì sự thật đã bày ngay trước mắt.

.