Trịnh Kiến Quốc cũng không tốt tính, khi còn trẻ ông ta là một tay bịp bợm ở thành phố Bạch Hà, làm chết và bị thương rất nhiều người, dựa vào quan hệ mới che lấp đuợc, bây giờ đã lớn tuổi nhưng tính tình vẫn không thay đổi chút nào, nếu không phải chyện liên quan con trai mình, đoán là ông ta đã để đàn em đánh Trần Ninh gần chết rồi lại mang tới.
Bây giờ Trần Ninh từ chối hợp tác, Trịnh Kiến Quốc liền xé bỏ lớp ngụy trang, âm trầm nói: "Được rồi, đừng đánh chết hắn, giữ lại hơi thở."
Nghe được mệnh lệnh, liền có hai tên đàn em xăm trổ lao tới, vung ra nắm đấm một trái một phải.
Ánh mắt Trần Ninh nheo lại, hai tay trái phải thình lình tóm lấy tay của hai tên đàn em, sau đó vặn mạnh, hai tên đàn em xăm trổ khụy xuống đau đớn, cổ tay bị giữ chặt, đau đến mất đi khả năng phản kháng.
Hai tên đàn em còn lại thấy vậy cũng nhào lên hỗ trợ.
Trần Ninh trực tiếp bay ra đá một cước, đạp một tên bay ngược ra ngoài, đập vào tường phát ra tiếng bóp nghẹt, ngất xỉu tại chỗ.

Tên đàn em còn lại thấy Trần Ninh quá dũng mãnh, liền nhặt chai rượu trên bàn đập tới.
Trần Ninh cũng chẳng muốn né tránh, trực tiếp giơ cổ tay của tên đàn em đang bị khống chế bên tay phải lên, để anh ta chặn trước người, kết quả người cầm chai rượu trong tay không kịp thu thế liền đập lên đầu đồng bọn của mình.
"Bốp!"
Bình rượu bị vỡ, mảnh thủy tinh văng tứ tung, hai mắt tên đàn em đó trợn trắng, trên đầu lập tức túa ra rất nhiều máu tươi, bất tỉnh nhân sự.
“Này, chuyện này là do người của các anh gây ra, không liên quan đến tôi đâu đấy.” Trần Ninh thản nhiên nói.
Lần này Trịnh Kiến Quốc cuối cùng nhớ tới những gì con trai đã nói với mình rằng Trần Ninh đặc biệt đánh giỏi, một người đánh cả chục người.


Ban đầu Trịnh Kiến Quốc còn không tin, cho rằng đám trộm cướp con trai mình đã thu nhận quá vô dụng.

Sau cùng có vẻ như ông ta đã sai hoàn toàn, Trần Ninh không phải đánh giỏi mà thực sự đánh giỏi.

Vừa ra tay, đã khiến ba tên đàn em nửa tàn phế, còn người cầm nửa chai rượu thì không biết ra làm sao.
Trần Ninh tiện tay đánh ngất tên đàn em đang giữ ở tay trái, sau đó nói với Trịnh Kiến Quốc: "Tôi nể ông tuổi đã cao mới nói chuyện tử tế với ông, nếu không ông cũng sẽ nằm xuống đó giống như bọn họ.

Nhớ lấy, đừng lại đến làm phiền tôi, nếu không tự gánh lấy hậu quả!"
Trần Ninh nói xong còn để lại một tiếng cười khẩy, rồi xoay người rời đi.
Trịnh Kiến Quốc tức giận lồng ngực phập phồng.

Ông ta tung hoành hơn ba mươi năm ở thành phố, chưa bao giờ phải chịu cảnh uất ức như vậy.

Thế là, ông ta bèn nháy mắt cho tên đàn em khỏe mạnh duy nhất trong phòng "giết chết".

Tên đàn em đó hiểu ý, liền rút con dao găm trên bàn ra, và tấn công lén lút từ phía sau.
Sau khi Trần Ninh uống đan dược, năng lực nhận biết của cơ thể cũng tăng lên, tựa như có đôi mắt ở phía sau, cảm nhận được rõ ràng có người ở phía sau, Trần Ninh đột ngột xoay người lại, dùng dao chém vào cổ tay kẻ tấn công, sức mạnh lớn khiến đối phương bị đau, con dao găm tuột ra khỏi tay.
Không cho đối phương có cơ hội phản ứng, Trần Ninh bất ngờ đá văng ra ngoài, tên đàn em khỏe mạnh duy nhất cũng bay ngược ra ngoài, đập vào bàn cà phê, tất cả vật dụng trên bàn lần lượt rơi xuống, tiếng đổ vỡ thay nhau vang lên, cảnh tượng hỗn độn.
"Tôi đã nói rồi, lời thật thì khó nghe?"
Giọng nói của Trần Ninh rất đanh thép.

Trịnh Kiến Quốc đã già, không biết rằng bây giờ đã là thời đại của lớp người đi sau.
Tất nhiên, dù sao Trịnh Kiến Quốc cũng đã lớn tuổi, anh cũng không muốn đánh với một ông già, vì vậy anh quay người rời khỏi phòng VIP.
Có lẽ là đã nhận được chỉ thị, mấy gã đàn ông cường tráng, xăm trổ canh giữ ngoài cửa nhìn thấy Trần Ninh bước ra, đều hùng hổ xông tới.

Nhưng sau vài cú đấm trời giáng vào thịt và tiếng la hét thảm thiết, trên mặt đất lại xuất hiện thêm mấy người kêu rên.


Trần Ninh lắc lắc cổ tay, ung dung bước qua cơ thể ngã xuống đất của bọn họ mà đi.
Đối với việc đánh một đám phần tử côn đồ, Trần Ninh không có chút gánh nặng tâm lý nào.

Đối phương đang trên đà phạm pháp, trước hết sẽ không chủ động báo cảnh sát.

Còn về chuyện trả thù sau này, Trần Ninh cũng không sợ, sức mạnh của anh vượt xa người thường, đủ để nghiền nát một đám côn đồ.
Côn đồ hống hách, ngang ngược trong thôn chẳng qua dựa vào vũ lực và đàn em đông, sau khi hai điều này không còn tác dụng ở chỗ Trần Ninh thì sẽ không thể làm nên sóng gió.
Trần Ninh vốn cho là chuyện sẽ dừng lại ở đây, nhưng khi đi tới sảnh phòng khách của thành phố giải trí, thì phát hiện có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặc nhãn hiệu nổi tiếng đứng ở cửa, dáng vẻ vênh váo ta đây.
Lúc này, một tên đàn em đã bị Trần Ninh đánh trước đó, đau đớn chạy đến báo cáo với người đàn ông trung niên: "Anh Sâm, chính là hắn đã đả thương Trịnh Đông, còn đánh rất nhiều anh em bị thương."
"Ồ? Nhóc em khá gan dạ, lái chiếc Hummer cho quân đội trên con đường khá hoang vu!" Người đàn ông trung nói trong vẻ mặt trơ tráo.
“Có gì nói thẳng, tôi rất bận, đừng làm lỡ việc của tôi.” Trần Ninh hiểu rõ người đàn ông trung niên này chính là kẻ đứng sau của tất cả mọi người, nếu giải quyết ổn thỏa thì có thể thuận lợi rời đi.
"Tôi là Vương Sâm."
Người đàn ông trung niên báo tên.

Bỗng chốc, mấy tến đàn em bị đánh đều cao ngạo nhìn Trần Ninh, như thể đây là Phật Tổ Như Lai bọn họ thỉnh tới, đủ để nghiền nát mọi thứ.
“Xin lỗi, tôi không quen anh.” Trần Ninh ăn ngay nói thật.


Anh không hòa nhập với xã hội, trước giờ chỉ tiếp xúc với nhóm bạn cùng lớp, không quen biết hạng người như vậy cũng là chuyện bình thường.
"Gì hả? Cả anh Sâm mà mày cũng không biết?" Có tên đàn em bất bình thay đại ca: "Cho mày hay, anh Sâm của chúng tao nói một câu là cả thành phố Bạch Hà sẽ phải chấn động.

Trưởng khu của chúng tao nhậm chức còn phải tới chỗ anh Sâm thăm hỏi, mày biết chưa!"
"Thế sao? Việc đó liên quan gì đến tôi?" Câu hỏi của Trần Ninh đánh thẳng vào tâm trí của đối phương.

Dù anh có ghê gớm cỡ nào đi nữa, tôi cũng không biết anh, nên đừng tưởng rằng mình rất được biết đến.
"Thật thú vị.

Không biết tôi cũng không sao, cậu đánh giỏi như vậy, tôi cũng khâm phục.

Hay là cậu nhập bọn với tôi, làm vệ sĩ cho tôi, mức lương do cậu quyết định."
Anh Sâm rất kiêu ngạo và giảo hoạt, Mã Tử bên cạnh liền mang đến một tấm séc trống, để cho Trần Ninh tùy ý điền vào..