Người phụ nữ này đúng là Châu Mỹ Mỹ không sai, Trần Ninh kinh thán về mỹ mạo của cô ta, còn đẹp hơn trên TV nhiều nữa.
Làn da mướt mượt, lông mày cong như lá liễu, môi đỏ, răng trắng, nét mặt đầy anh khí, trang điểm nhẹ nhàng càng giống như một tiên nữ được khắc họa trong thư pháp và tranh vẽ, mang theo khí chất ưu nhã xuất chúng, đẹp đẽ không địch thủ, chỉ là con người có chút lạnh, đôi mày tú khẽ nhíu, bộ dạng không thích nói cười.
Châu Mỹ Mỹ cũng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Trần Ninh, khi nghe thấy người bán nhân sâm tới, trong tiềm thức cô ta nghĩ sẽ là thương nhân buôn bán hay nông dân lương thiện nào đó, nhưng không ngờ lại là một anh chàng đẹp trai ăn mặc lịch sự, bộ dạng Trần Ninh mà đi làm streamer thì còn đáng tin, vậy mà lại đến bán nhân sâm, có chút không phù hợp với vẻ ngoài.

“Tôi là Châu Mỹ Mỹ, anh có nhân sâm trăm năm sao?” Cô ta tò mò nhìn Trần Ninh, phát hiện người thanh niên trước mặt rất đẹp trai, một thân mặc thương hiệu nổi tiếng, hẳn là con nhà giàu, Châu Mỹ Mỹ đoán chắc là một phú nhị đại kinh doanh các sản phẩm miền núi nào đó rồi.
“Đúng vậy, tôi có một ít nhân sâm.” Trần Ninh nói rồi đặt chiếc hộp gỗ mang đến đặt trước mặt Châu Mỹ Mỹ.
Khi Châu Mỹ Mỹ mở hộp gỗ ra, thì phát hiện một cây nhân sâm có bộ rễ phát triển vô cùng tốt, nó rất giống với cây nhân sâm hoang dã mà cô ta nhìn thấy trong ảnh, nhưng rõ ràng là lớn hơn và nặng hơn.
Châu Mỹ Mỹ không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, nhưng cô ta có quen biết một lão trung y, là chuyên gia chữa bệnh cho mẹ cô, vì vậy cô ta đã yêu cầu ông ta đến kiểm định.
Nửa giờ sau, một ông già râu tóc bạc phơ bước vào, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi nhân sâm độc nhất vô nhị, liền khịt mũi vài cái.
"Nhân sâm tốt!"

Lão già tấm tắc khen ngợi một tiếng, thân là người trong giới y học mấy chục năm, chất lượng dược liệu chỉ cần ngửi qua là có thể biết được.
Trần Ninh có chút ngạc nhiên nhìn ông lão, biết ông là một chuyên gia.
“Bác Hồ, bác kiểm định nhân sâm này một chút xem, coi coi có thể đạt tiêu chuẩn làm thuốc không.” Châu Mỹ Mỹ cung kính nói.
Bác Hồ cầm lấy hộp gỗ, vừa nhìn thấy liền kêu lên "Ơ" một tiếng, có chút kinh ngạc.
Ông ta quan sát gần, giống như đang khám bệnh Trung y vậy, vừa xem vừa hỏi, không chỉ ngửi mùi mà còn dùng tay véo một chút rễ ở cuối đuôi rồi cho vào miệng nhai.
"Nhân sâm tốt, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn.

Đây là một củ đủ 150 năm tuổi.

Lúc tôi còn nhỏ chỉ mới thấy xuất hiện một nhân sâm tốt như vậy thôi.

Không ngờ bây giờ lại có thể nhìn thấy!"
Bác Hồ cảm khái nói.
“Tốt quá rồi!” Châu Mỹ Mỹ rất vui mừng, lập tức cho người cất chiếc hộp đi.

Cô ta cần 100 năm trở nên, cái 150 năm này đã vượt quá nhiệm vụ của mình, có tác dụng tăng cường hiệu quả của thuốc, là trung dược rất hiếm.
"Cao thủ!"
Trần Ninh thực sự kinh ngạc, lão trung y này quả nhiên có tay nghề, chỉ nhìn một cái, liền đoán được niên đại cụ thể, cũng không cần xem giấy kiểm định bên trong đó.
Bác Hồ đột nhiên hỏi: "Không biết là ai tìm được nhân sâm này vậy? Hình dạng tốt như vậy, bộ rễ hoàn chỉnh, người khai phá nhân sâm chính là một cao thủ."

“Cái này do anh Trần Ninh đây mang tới đó.” Châu Mỹ Mỹ giới thiệu.
"Xin chào, bác Hồ!"
Trần Ninh vẫn khá tôn trọng người già, cũng xưng hô theo Châu Mỹ Mỹ.
Bác Hồ có nhiều kinh nghiệm sống, vừa nhìn vào đôi tay của Trần Ninh, liền biết anh không phải là một người đào nhân sâm, chắc chỉ là một người bác thuốc thôi.
“Cậu kinh doanh dược liệu à?” Bác Hồ hỏi, vuốt chòm râu dài dưới quai hàm.
"Cũng gần vậy, thực ra tôi bán tạp hoá, cái gì cũng có, bác Hồ nếu như có cần dược liệu quý hiếm nào, có thể tìm tôi."
Bác Hồ này là một lão Trung y, chắc sẽ là một khách hàng tốt, như vậy anh có thể bán lại hàng dược liệu mua được từ trong App.
"Ồ? Vậy có Long Diên Hương nào không, ít nhất cũng phải 100 gram trở lên." Bác Hồ hứng thú hỏi.
"Chờ chút, tôi xem bảng kiểm kê ở nhà đã."
Trần Ninh lấy điện thoại di động ra, bấm vào App tìm kiếm, tìm trong trang dược liệu, quả nhiên tìm được Long Diên Hương.
Trần Ninh vốn dĩ không biết Long Diên Hương này là cái gì, nhìn như một cục rắn màu trắng không đều nhau, không biết hình dạng như thế nào, nhưng giá cả vô cùng không nhỏ.
Long Diên Hương (thiên nhiên) có giá 39 triệu 999 nghìn/ g, sau trợ giá là 3 nghìn đồng/ gam.
Sau khi đọc phần giới thiệu trên trang, Trần Ninh mới biết, hoá ra Long Diên Hương là dịch tiết từ đường ruột của cá nhà táng.
Long Diên Hương do cá nhà táng thải ra biển lúc đầu có màu đen nhạt, sau dần chuyển sang màu xám rồi xám nhạt dưới tác động của nước biển, cuối cùng trở thành màu trắng.

Trong đó, Long Diên Hương màu trắng có chất lượng tốt nhất, phải ngâm trong nước biển hơn 100 năm để tẩy hết tạp chất thì Long Diên Hương mới trở thành thượng phẩm.

Long Diên Hương lấy từ ruột của con cá nhà táng mà bị đánh chết thì không có giá trị gì, nó phải thả nổi và ngâm nước biển hàng chục năm mới là thượng phẩm, vì vậy Long Diên Hương tự nhiên là dược liệu cao cấp quý giá và cũng được sử dụng làm hương liệu
“Có.” Trần Ninh nói, App trợ giá 30 nghìn tỷ là bí mật của anh, nên không tiện đưa cho bác Hồ xem.
"Thật không? Vậy thì hay quá, nhóc con, bây giờ tôi phải đích thân đi nấu thuốc cho mẹ Tiểu Chu, cậu lưu số điện thoại đi, sau này tôi tìm cậu mua Long Diên Hương!"
Bác Hồ rất vui mừng, vui vẻ trao đổi số điện thoại di động của mình với Trần Ninh, sau đó vui vẻ rời đi, Châu Mỹ Mỹ cầm hộp nhân sâm đi theo phía sau.
“Châu Mỹ Mỹ, có phải cô quên cái gì rồi không, còn chưa nói giá cả nhân sâm nữa.” Trần Ninh nhắc nhở.
"Trợ lý của tôi sẽ nói chuyện với anh!"
Châu Mỹ Mỹ lo lắng về tình trạng của mẹ mình, không thể chờ đợi được, nói xong thì trực tiếp rời văn phòng..