Ông ta còn vờ vịt đốt một điều xì gà, hít một hơi, nhả ra một vòng khói, thảnh thơi nói: “Tên nhóc, không có tiền không khó coi, nhưng mà không có tiền còn giả vờ có tiền thì rất khó coi, mua một hai căn thì một hai căn, còn nói thành 92 căn, bịa cũng không bịa cho giống một chút.”
Rất rõ ràng, người ở nơi này, không tin Trần Ninh là một ông chủ lớn mua cả tòa nhà.

“A? Nếu như tôi thật sự có 92 căn thì sao?”
Trần Ninh liếc nhìn ông chủ Triệu này, ông ta nâng cái bụng bia như phụ nữ có thai lên, tây trang cũng không cài vào được, đỉnh đầu có mấy sợ tóc, là ông chú trung niên đầy mỡ điển hình, dáng vẻ có chút buồn cười.

“Nếu như thật sự có 92 căn, tôi sẽ ăn luôn cả chứng nhận bất động sản, nếu như không có thì sao?” Ông chủ Triệu khiêu khích nói.

“Nếu như không có, tôi cũng sẽ ăn 92 bản.”
Trần Ninh đúng là rất hứng thú, đột nhiên muốn xem một người ăn 92 bản chứng nhận bất động sản thế nào, chấp nhận lần đánh cược này, anh vứt cho Từ Châu một cái chìa khóa xe, bảo cô nàng giúp mình lấy thùng giấy ở trên xe đến.


Từ Châu rất nghe lời Trần Ninh, nhanh chân chạy đi, không quá một lúc đã cố sức ôm một thùng giấy đến, có chút nặng.

“Cậu muốn làm gì?” Quản lý Tôn lạnh mặt với Trần Ninh: “Muốn làm loạn, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.”
Trần Ninh đặt thùng giấy lên bàn, lập tức mở ra, lộ ra một đống giấy tờ màu đỏ xếp chỉnh tề bên trong, nói với ông chủ Triệu: “Mời thong thả, còn cần lấy cho ông một chút giấm và nước tương không?”
“Cái gì?”
Ông chủ Triệu kinh hãi, đứng lên rút mấy tờ từ trong hộp giấy ra, thấy đều là chứng nhận bất động sản, mở ra nhìn kỹ, phát hiện số phòng đều là liên tục, 1501, 1503, 1504, 1601 v.v., đều là căn hộ ở tòa số 5 hoa viên Phỉ Thúy.

“Giả dối, nhất định là giả dối! Quản lý Tôn, cậu kiểm tra đi!”
Ông chủ Triệu tìm người chuyên nghiệp đến kiểm tra thật giả của những bất động sản này.

Quản lý Tôn cũng có chút mơ màng, vội vàng lấy những chứng nhận bất động sản kia đến xem, mặc dù trong lòng anh ta không tin, nhưng những cái này đều là chứng nhận thật, bên trên còn có đánh số từng cái, còn có tin tức của công ty bọn họ.

“Chuyện này sao có thể? Tòa nhà số 5 bán đi toàn bộ lúc nào?”
Quản lý Tôn chính là quản lý bộ phận kinh doanh, chuyện bán cả tòa lớn như vậy không có khả năng anh ta không biết, muốn chứng minh chuyện này, anh ta vội vàng kiểm chứng với bên tài vụ, kết quả tài vụ phản hồi nhận được khoản tiền mua tòa nhà số 5, thời gian gửi tiền là sáng hôm nay, hơn nữa còn là giao dịch toàn bộ một lần, hơn 300 tỷ tiền mặt vào tài khoản công ty bọn họ.

“Không thể nào? Người trẻ tuổi này, chẳng lẽ một phú nhị đại siêu cấp, thần tiên mua một tòa nhà mà như uống nước lạnh?” Quản lý Tôn khiếp sợ tại chỗ.

Nhưng dù là thế nào, tòa nhà của bọn họ cũng đã bán đi rồi, đây đối với anh ta cũng là chuyện vui lớn, công trạng này cũng có thể để anh ta vét được một số, mà người ban công trạng này cho anh ta, chính là thiếu niên đẹp trai trước mặt.

“Anh là ông chủ Trần sao, vừa rồi có chút chậm trễ, xin bỏ qua cho!”

Quay đầu lại anh ta đã gào rú lên với những đồng nghiệp khác: “Nhanh, nhanh! Nhanh sắp xếp chỗ ngồi cho ông chủ Trần, dâng trà, trà tốt nhất, lấy bình Bích Loa Xuân cao cấp nhất trong phòng làm việc của tôi ra.”
Phòng kinh doanh ở khu giao dịch bận rộn như ong mật, bắt đầu hành động, có chuyển sofa, có pha trà, có lấy đồ ăn vặt hoa quả, còn có người cầm quạt hỏi Trần Ninh có nóng không, hoàn toàn xem Trần Ninh như là hoàng đế mà cúc cung.

Nhà giàu một phát mua cả tòa nhà, chính là thần tài của phòng kinh doanh bọn họ! Vĩnh viễn là thần.

“Mấy người trước chờ một chút.” Trần Ninh ngăn lại đám nhân viên công ty bất động sản nịnh nọt: “Bây giờ tôi càng muốn thưởng thức quá trình phấn khích khi nhân loại nhấm nháp chứng nhận bất động sản.”
Nếu như đã nghiệm chứng chứng nhận bất động sản là thật hay giả, như vậy Trần Ninh đánh cược thắng ông chủ Triệu, theo như giao hẹn, ông chủ Triệu phải ăn hết toàn bộ chứng nhận bất động sản.

Trần Ninh ném một chồng chứng nhận bất động sản qua, làm một thế mời, sau đó thích ý dựa vào ghế sofa, chờ ông ta biểu diễn.

Ông chủ Triệu lập tức lúng túng, dập tắt xì gà, cười khan nói: “Cái này không tốt lắm, chứng nhận bất động sản quan trọng như vậy, ăn sẽ ảnh hưởng đến chuyện lớn.”
“Không sao.” Trần Ninh ngồi xuống sofa, không sao cả nói: “Tôi sẽ làm bổ sung, không cần ông quan tâm.”
“Ha ha ha, cái đó, tôi còn có việc, đi trước.” Ông chủ Triệu thật sự là không chịu nổi nữa, đứng lên chuồn đi.


Quản lý Tôn bên kia cố gắng giữ lại: “Ông chủ Triệu, vậy mười căn của ông?”
“Tài chính của tôi xảy ra vấn đề, hôm nào lại đến.” Ông chủ Triệu giống như là chạy nạn, thật sự không còn mặt mũi ở lại đây.

Chủ yếu là loại nhà giàu mua một lúc cả tòa nhà như Trần Ninh quá mức chói mắt, mười căn kia quá ảm đạm, nếu như đến chỗ giao dịch khác sẽ được xem thành đại gia, mà ở đây ngay cả cháu chắt cũng không bằng, còn không chuồn thì đợi đến bao giờ.

Trần Ninh cũng không phải thật sự ép người khác ăn chứng nhận bất động sản, chỉ là nhìn không quen hành vi có chút tiền đã ra vẻ của ông chủ Triệu, ông ta sợ hãi mà chạy, chuyện ăn chứng nhận bất động sản này thì cũng thôi đi.

Sau đó, Trần Ninh gọi một nhân viên kinh doanh nam đưa thùng chứng nhận bất động sản quay về xe, rồi anh quay lại phòng khách.

Quản lý Tôn và một đám nhân viên kinh doanh của công ty bất động sản đi theo sau Trần Ninh, vẫn giữ vẻ cung kính, không biết, còn tưởng là bọn họ nghênh đón lãnh đạo thị sát..