Tối thứ sáu không có công việc gì cần phải hoàn thành gấp, đến tầm sáu giờ, Hoài Hâm thu dọn đồ đạc xong xuôi, đánh một vòng từ khu thực tập sinh sang khu vực nhân viên chính thức, rồi lại đi vòng sang chỗ thang máy.

Đứng chờ chưa đầy một lát, bên cạnh liền vang lên tiếng bước chân vững vàng, ngay sau đó mùi hương gỗ tuyết tùng tươi mát lan đến. Hoài Hâm hơi nhếch môi, lẳng lặng nhích lại gần một bước nhỏ, tuy nhiên cô vẫn đứng thẳng người không chớp mắt lấy một cái.

Hai người vào vai người xa lạ vô cùng mượt mà, lần lượt theo sát nhau đi vào thang máy, không ai nói với ai câu nào.

"Sao thế?"

Úc Thừa liếc nhìn cô, tiện thể nhoài người sang cài dây an toàn cho cô.

"Không có gì, em chỉ thấy hai ta thế này..." Hoài Hâm nhìn anh không chớp mắt, đôi mắt sáng long lanh cực kỳ quyến rũ, "Giống như đang vụng trộm vậy."

Cô không hề ngại ngùng mà thốt lên hai chữ này, Úc Thừa nhìn cô đăm đắm bằng ánh mắt sâu xa, hờ hững rướn môi hỏi, "Trông em có kinh nghiệm lắm nhỉ?"

"Đâu có." Hoài Hâm yêu kiều đáp lại, "Nhưng trong quyển tiểu thuyết mà em từng viết trước đây có tình tiết này."

Úc Thừa cười tủm tỉm, giọng nói trầm ấm đầy mê hoặc, "Nếu vậy có thể mời quý cô tác giả đây dạy anh được không, anh không rành chuyện này cho lắm."

Trong xe không mở đèn, ánh đèn từ tầng hầm đỗ xe ở bên ngoài len lỏi vào trong, phác họa rõ ràng từng đường nét trên gương mặt tuấn tú của anh, đặc biệt là đường cong từ viền cằm trượt xuống cần cổ, thấp thoáng nét gợi cảm.

"Thật sao?" Hoài Hâm nhướng mày, âm cuối hơi nâng cao, "Em lại thấy anh đây rành lắm ấy chứ."

Úc Thừa cười tủm tỉm nhìn cô, đôi mắt hoa đào sâu hun hút cực kỳ quyến rũ, tựa như có thứ gì đó đang giằng co trong bóng tối, dây cung đã kéo căng. Hoài Hâm tỉnh bơ tựa vào lưng ghế, một lát sau người đàn ông cũng lùi lại, khởi động xe.

Bọn họ không thiếu chút thời gian này, tán tỉnh, mập mờ đều là gia vị phục vụ cho trò chơi.

Bữa tối đã được đặt bàn vào lúc sáu giờ rưỡi, là một nhà hàng Tây được đánh giá hai sao Michelin cách công ty không xa. Hai người thưởng thức bữa ăn trong tiếng đàn Cello réo rắt du dương, sau đó lái xe về nhà.

Hai người quyết định sang nhà Hoài Hâm xem phim.

Úc Thừa về nhà cất đồ, Hoài Hâm cong môi căn dặn, "Chờ em gửi tin thì anh hẵng sang nhé."

"Ừm, tuân lệnh." Anh cười.

Hoài Hâm đóng cửa, bắt đầu bày biện không gian theo ý của mình. Một lát sau, cô nhắn tin cho anh, [Xong rồi, anh sang đi.]

Chưa đến một phút, tiếng gõ cửa đã vang lên.

Hoài Hâm chạy lò dò ra mở cửa, xuyên qua lớp cửa kính, cô chạm phải đôi mắt sâu đầy cuốn hút của Úc Thừa.

Anh vừa vào cửa đã bắt đầu hôn cô say đắm, Úc Thừa siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hoài Hâm đẩy cô đi vào trong nhà, để mặc cánh cửa sau lưng nặng nề khép lại.

Tựa như một trò chơi đuổi bắt, lướt dọc theo hàng nến đã được sắp xếp theo lề lối, Hoài Hâm vừa nhón chân hôn Úc Thừa vừa đưa tay cởi áo khoác của anh.

Áo vest và cả áo gile đều được cởi ra vắt trên một chiếc ghế chân cao, Úc Thừa bế cô ngồi lên đảo bếp, nâng cằm tiếp tục quấn quýt môi lưỡi cùng cô.

Hơi thở ấm áp quấn bện lấy nhau, Hoài Hâm híp mắt lại đầy hưởng thụ, trộm nghĩ, cô thật sự rất thích anh thân mật với mình như thế này.

Úc Thừa rất biết cách dỗ cô vui vẻ, hơi thở từ anh, những cái đụng chạm, hương gỗ tuyết tùng mát lạnh ở trên người anh, tất cả đều khiến cô say đắm không cách nào cưỡng lại được.

Nụ hôn kiểu Pháp lãng mạn kéo dài một lúc lâu mới kết thúc, trong mắt Hoài Hâm như được phủ thêm một màn sương mờ, trong quầng sáng loang lổ càng làm nổi bật đôi mắt long lanh ánh nước của cô, lúng liếng đưa tình.

Hai người nhìn nhau vài giây, Hoài Hâm lại nhoài người đến hôn lên môi anh.

Lần này không còn vội vã và gấp gáp như trước đó, trái lại hai người như đang thưởng thức cao lương mỹ vị, chầm chậm dùng dao ăn tách ra từng sợi tơ mỏng và lớp vỏ mỏng tang bên ngoài.

Anh chống tay lên mặt bàn, hạ tầm mắt, hàng mi dài đậm như cánh quạt khẽ động đậy, sống mũi cao thẳng sượt qua gò má của cô, anh nhẹ nhàng mổ từng cái lên môi cô, rồi lại quyến luyến mút mát.

Ánh sáng từ ngọn nến bên cạnh chập chờn lay động, phản chiếu bóng hình hai người đang ôm chặt lấy nhau.

Một lát sau, Úc Thừa mới kéo dãn khoảng cách, tì trán mình lên trán Hoài Hâm.

Bàn tay thon dài rõ khớp xương đưa xuống chạm vào giữa cổ tay cô, chầm chậm dịch xuống luồn vào những kẽ tay, mười ngón tay đan cài. Ánh mắt đen láy cực kỳ quyến rũ.

"Xem phim nhé?" Anh nhỏ giọng thì thầm.

Hoài Hâm liếm khoé môi, "Dạ."

Cô toan nhảy khỏi đảo bếp, không ngờ lại bị anh siết chặt eo bằng một tay. Hoài Hâm xuýt xoa khẽ kêu lên một tiếng, vô thức ôm choàng lấy cổ anh, một giây sau, cả người bị anh bế bổng lên.

Hai chân Hoài Hâm móc lấy eo Úc Thừa phòng hờ bị tuột xuống, ban đầu cô còn không có cảm giác an toàn, nhưng anh vẫn bế cô một cách vững vàng, bước chân trầm ổn đầy mạnh mẽ.


Đến khi đi tới cạnh sofa, anh khom người, nhẹ nhàng đặt Hoài Hâm lên đệm.

Hai vành tai ửng đỏ, cô điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng kéo lại chút sức lực. Cô không kìm được đánh một cái chát lên tay anh, mặt mày cau có -- Cái tên này không nói không rằng lại nhào lên giở trò!

Úc Thừa khẽ bật cười, ngồi xuống sát bên cạnh, đưa tay ôm cô vào lòng.

Hoài Hâm giãy ra, anh lại cười tủm tỉm ôm chặt lấy, "Đừng nhúc nhích."

"..."

"Quả nhiên, chỉ khi ở bên em, anh mới thấy thoải mái nhất." Úc Thừa chôn vào hõm vai cô than thở.

Hoài Hâm ngơ ngác trong thoáng chốc, cô có thể cảm nhận được vẻ mỏi mệt ẩn sâu trong lời nói của anh. Nghĩ đến chuyện anh vừa từ Hong Kong trở về, cô bỗng rơi vào im lặng.

Anh về đó thăm ba mẹ ruột, nhưng dường như quan hệ giữa bọn họ không mấy thân thiết, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Hình như dạo này anh rất bận." Cô vuốt nhẹ lưng anh, dịu dàng hỏi, "Mọi thứ vẫn suôn sẻ hả anh?"

"Ừ." Úc Thừa vẫn duy trì tư thế ban nãy, "Bên Hong Kong có chút chuyện cần phải làm, thế nên anh hơi bận."

Bất kể thế nào, anh cũng đã nói với cô một tiếng, Hoài Hâm nghe vậy cũng nhẹ lòng hơn.

Cô khẽ khàng hít thở, vuốt ve gò má anh, "Mệt không anh?"

"Ừm, một chút." Úc Thừa cười khẽ.

Hoài Hâm dừng lại trong tích tắc, sau đó cô nghiêng người sang.

"Vậy em cho anh mượn chỗ dựa một chút nhé?" Vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc, nhoẻn môi cười, "Chúng ta không quan tâm đến mấy chuyện đó nữa, chỉ tập trung xem phim thôi."

Ánh mắt sâu hun hút của Úc Thừa nhìn cô chăm chú một lúc, rồi anh gật đầu, "Được."

Hoài Hâm mỉm cười, hỏi, "Anh muốn xem gì?"

Chuyên mục điện ảnh trên TV có rất nhiều phim để chọn, Úc Thừa im lặng nhìn cô lướt dần xuống phía dưới, ánh mắt chợt dừng lại một điểm, anh lên tiếng, "Xem cái đó đi."

Hoài Hâm nhìn theo hướng anh nói.

Dị nhân Benjamin, một bộ phim Mỹ được sản xuất vào năm 2008, là một câu chuyện có liên quan đến thời gian.

Cô có xem qua nội dung tóm tắt, bộ phim kể về một cậu bé chào đời trong hình hài của một ông cụ - Benjamin Button, càng sống cậu lại càng trẻ ra, cuối cùng lại trở về hình hài của một đứa trẻ sơ sinh. Anh và cô người yêu Daisy tựa như hai quỹ đạo khẽ giao nhau, để rồi cuộc đời càng lúc càng xa nhau.

Nghe có vẻ hơi ngột ngạt, Hoài Hâm cầm điều khiển, bấm nút chiếu phim.

Đêm xuân không lạnh mấy, nhưng cô vẫn lấy thêm một tấm chăn mỏng, ngồi xuống bên cạnh Úc Thừa rồi đắp cho cả hai.

Benjamin Button sinh ra trong một hình hài kì dị, làn da thì nhăn nheo, cơ thể lại tựa như một ông lão 80 tuổi đau ốm nặng nề, chính vì thế mà người bố ruột của anh đã vứt bỏ anh ngay trước cổng của một viện dưỡng lão.

Một nhân viên người da màu của viện dưỡng lão là Queenie đã phát hiện ra anh, bất chấp sự phản đối của mọi người xung quanh và chồng mình, bà vẫn quyết định nhận nuôi đứa trẻ mắc chứng lão hóa sớm này.

Bác sĩ thông báo rằng tuổi thọ của Benjamin không thể dài như bao người, anh cũng không thể trải nghiệm cuộc sống của một người bình thường, con đường phía trước chắc chắn sẽ rất vất vả.

Nhưng mọi thứ đều không thể ngăn được tình thương yêu của Queenie đối với anh, người phụ nữ hiền lành ấy đã chăm sóc anh cực kỳ cẩn thận, cũng dạy anh đạo lý làm người.

Khi bắt gặp những ánh mắt khác thường từ mọi người xung quanh, bà dùng giọng điệu dịu dàng và kiên định nói với anh rằng, "Con khác với những đứa trẻ khác, nhưng cục cưng của mẹ à, những người ấy không thể nhìn thấy điểm đặc biệt của con."

Giường ngủ của Benjamin được đặt bên cạnh giường của vợ chồng Queenie. Sống trong một nơi như viện dưỡng lão, anh đã tận mắt chứng kiến sự ra đi lần lượt của những người thân xung quanh mình.

Ông cụ dạy anh chơi dương cầm đã nói rằng, "Benjamin à, cuộc sống mỗi người chúng ta đều đã được định sẵn rằng rồi mình sẽ mất đi những người thân yêu nhất, nếu không thì làm sao chúng ta biết được bọn họ quan trọng thế nào trong cuộc đời của mình chứ?"

Vào năm mười hai tuổi, trong hình hài của một ông cụ sáu mươi tám tuổi, anh đã gặp được Daisy sáu tuổi, đôi mắt xanh biêng biếc của cô khiến anh nhớ mãi không quên.

Anh đưa cô lên tàu ngắm nhìn đại dương, gửi tặng bưu thiếp cho cô, mà cô cũng đọc hết những lá thư anh gửi, nói với anh rằng mình sẽ đến New York theo đuổi ước mơ ba lê của mình.

Benjamin xông pha bên ngoài, quen biết rất nhiều người, cũng thu hoạch được vô số kinh nghiệm dày dặn. Sau khi rửa sạch bụi trần và giũ bỏ gió sương, anh quay trở về, sa vào tình yêu với Daisy.

Vào thời gian đẹp nhất, một tình yêu trọn vẹn nhất.

Bọn họ cùng nhau trải qua quãng thời gian lãng mạn nhất, tuyệt vời nhất.

Thế nhưng, cuộc đời bọn họ lại như hai quỹ đạo chỉ có một nút giao thoa ngắn ngủi rồi lại vội tách nhau ra, những người yêu quý bên cạnh Benjamin cũng dần dần rời xa anh.


Phân cảnh cuối phim, Daisy với mái tóc bạc phơ nhớ lại toàn bộ cuộc đời mình, cuối cùng lẳng lặng nhắm mắt xuôi tay.

Bộ phim được tái hiện lại qua lời tự thuật nhẹ nhàng, chậm rãi kể lại câu chuyện liên quan đến thời gian này. Không biết từ lúc nào, đôi mắt Hoài Hâm đã ngân ngấn nước, cô yên lặng rơi lệ, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bả vai Úc Thừa.

"Benjamin, anh đang nghĩ gì thế?" Daisy ôm lấy anh từ phía sau.

"Anh đang nghĩ, vì sao cuộc đời này chẳng có gì là mãi mãi cả? Tiếc thật."

Mái tóc vàng óng mượt mà của cô phủ kín lưng anh, cô khe khẽ cất giọng, "Có vài thứ vẫn được coi là mãi mãi."

"Ngủ ngon nhé, Daisy."

"Ngủ ngon nhé, Benjamin."

Úc Thừa đưa tay phủ lên tay cô, không còn cảm giác ấm áp khô ráo như trước, lòng bàn tay của anh vừa nóng vừa ẩm, nhưng lực nắm tay lại rất mạnh.

Hoài Hâm nhìn sang, cô như trông thấy có ánh nước lờ mờ phản chiếu trong đôi mắt đen láy của người đàn ông, ươn ướt.

Tim cô vô thức hẫng mất một nhịp, anh lại bất ngờ quay đầu, lẳng lặng nhìn cô không nói một lời.

Trong khoảnh khắc ấy, Hoài Hâm như nhìn thấy một trái tim gần như nát vụn xuất hiện trước mặt mình, nỗi đau của anh mãnh liệt dâng trào, cô không nghĩ nhiều đã nhào tới ôm chặt lấy anh.

"Úc Thừa." Hoài Hâm nghẹn ngào gọi tên anh.

Mặt cô áp lên hõm vai ấm áp của anh, nước mắt hòa tan cùng hơi nước, cảm giác ướt át tràn ngập khắp nơi.

Hoài Hâm cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch trong lòng anh, nỗi đau thấu tận tâm can đánh thẳng vào cô, cô ôm anh, bật khóc nức nở gần như không thể kìm lại được.

Cô không biết nỗi đau của Úc Thừa xuất phát từ đâu, nhưng cô có thể đồng cảm với nỗi đau ấy. Hoài Hâm hiểu rõ cảm giác này, tựa như một mình trôi lênh đênh trên mặt biển, trên đầu là bầu trời đen nghịt, bốn phía không có lối thoát, chỉ còn lại sự cô đơn tột cùng.

Cuộc đời dài đằng đẵng, nhưng chỉ có thể co ro trên chiếc thuyền, cô đơn đến cùng cực.

Một lúc lâu sau, trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng thở dài, anh cất giọng khản đặc gần như mất tiếng, "Trên đời này thật sự có cái gọi là mãi mãi sao?"

Hoài Hâm nhắm mắt lại, ngước lên tìm kiếm ánh mắt anh.

Hơi thở của Úc Thừa nhẹ bẫng, anh rủ hàng mi, đôi con ngươi đen láy như ánh lên tia lửa nhạt nhoà, đuôi mắt hoen đỏ.

Hóa ra anh không khóc, chỉ là quá mệt mỏi, đến mức gần như mất hết phương hướng, mịt mờ và lạc lõng.

"Em ôm anh được không?"

Úc Thừa rất ít khi cầu xin điều gì, Hoài Hâm như muốn tan chảy ngay trong ánh mắt khiến người ta đau lòng kia, cô ôm chặt lấy anh.

Bọn họ ôm nhau như đôi trẻ sơ sinh, dùng hết sức bình sinh khiến đối phương không thở nổi, thậm chí còn mang theo cả sự đau đớn.

Hoài Hâm cực kỳ khát vọng cái ôm gần như nghẹt thở này, chỉ vì vào những lúc như thế, cô mới cảm giác được rằng mình vẫn đang sống.

Có lẽ đối với Úc Thừa, nó cũng giống như thế.

"Bà ấy sắp quên mất anh rồi." Trong im lặng, giọng nói nhẹ bẫng gần như nghẹn ngào vang lên.

Hoài Hâm hốt hoảng, hai tay đỡ lấy gương mặt Úc Thừa, nhìn thẳng vào đôi mắt ảm đạm mịt mờ không chút ánh sáng của anh.

"Sao ạ?" Một lúc lâu sau, cô mới thốt nên lời.

Úc Thừa không nói gì thêm.

Anh chỉ nhấc tay ôm lấy cơ thể mảnh mai của Hoài Hâm, vùi mặt vào hõm vai của cô, điều chỉnh lại hơi thở.

Hoài Hâm xoa lưng anh, vỗ về an ủi như đang dỗ một đứa trẻ.

Khung cảnh phồn hoa rực rỡ của thành phố ở bên ngoài cửa sổ dần dần thưa thớt ánh đèn, cả căn phòng chìm trong yên lặng, gần như không có lấy một tia sáng. Bọn họ lẳng lặng ôm nhau trong bóng tối, cho đến khi màn đêm dần sâu.

Không biết qua bao lâu, Úc Thừa khàn giọng gọi tên cô, "Hoài Hâm."

"Dạ?" Người trong lòng hơi động đậy.


"... Nghe anh kể một câu chuyện nhé?"

Vừa nãy, có một khoảnh khắc, anh nhận ra rằng mình cần cô. Không chỉ là trò chơi tình ái giả dối kia, không chỉ vì mùi hương quyến rũ và hơi ấm mềm mại toả ra từ cơ thể trẻ trung của cô, không chỉ vì sự tươi tắn và lòng chiếm hữu ẩn chứa qua từng ánh mắt, mỗi một nụ cười mà cô mang đến.

Anh chỉ muốn mở rộng lòng với cô, muốn để cô đến gần mình, chạm vào mình, ôm lấy mình.

Hoặc là lấp đầy chỗ trống trong anh.

Cơ thể mơn mởn này không chỉ mang đến cho anh một cảm giác thỏa mãn khi được ôm trọn lấy, mà nó còn mang theo cảm giác viên mãn khó nói thành lời.

"Dạ được." Hoài Hâm hít mũi, nghẹn ngào nói, "Em đang nghe đây."

Nuôi dưỡng một đứa trẻ là một gánh nặng không mấy nhẹ nhàng. Dù bị mọi người phản đối khi nhận nuôi Benjamin, nhưng Queenie vẫn bất chấp giữ đứa bé lại.

Cũng giống như mẹ anh vậy.

Khi ấy gia đình họ nghèo đến rớt mồng tơi, giường ngủ của Úc Thừa đặt cạnh giường Hầu Tố Hinh và Úc Vệ Đông, nói đúng hơn thì đó không phải là giường, mà là một cái ghế xếp được làm từ vải bố.

Đêm đêm nằm trên ghế xếp, anh chẳng dám xoay người lấy một cái, sợ âm thanh ma sát từ miếng sắt và vải bố vang lên sẽ đánh thức mẹ mình.

Nhưng bà thật sự đã dồn hết tình yêu thương của mình vào một mình anh.

Trước khi gặp được Hầu Tố Hinh, Úc Thừa không bao giờ tưởng tượng được trên đời này lại có người nguyện ý vì một người khác mà nỗ lực nhiều đến thế.

Nhưng sự thật là thế, anh là đứa con đầu tiên của bà, và ít có ai có năng khiếu làm mẹ trời sinh.

Bà may vá cả ngày lẫn đêm, tuy tiền kiếm được không nhiều, nhưng bà đều lấy ra để mua đồ dùng hàng ngày cho anh. Nào là cặp, sách giáo khoa, văn phòng phẩm, đồ của anh không hề thua kém đám bạn, thậm chí còn mới hơn, tốt hơn bọn họ.

Vì phần lớn tiền dành dụm đều đổ vào đây, thế nên quần áo mặc có thể bớt được món nào thì hay món đó. Đa số quần áo của Úc Thừa đều do Hầu Tố Hinh tự tay may. Những lúc túng thiếu, trên quần áo của bà đều lỗ chỗ vết vá, nhưng đồ của anh thì lúc nào cũng mới tinh tươm.

Lúc mới chuyển trường, Úc Thừa từng bị đám học trò khóa trên gây sự đòi phí bảo kê, dẫn đến đánh nhau, cả người anh đều là vết thương. Hầu Tố Hinh vừa khóc vừa lấy khăn ấm lau sạch vết máu trên mặt anh.

Sợ anh bị bắt nạt ở trường, thế là trưa nào bà cũng đưa cơm đến cho anh, gió chẳng sợ, mưa chẳng màng.

Năm anh mười lăm tuổi, trên thị trấn khai trương quán McDonalds đầu tiên, lần nào đi ngang qua Úc Thừa cũng đều dừng chân. Nhưng giá quá đắt, anh không dám bước vào, lại trông thấy đứa bạn từng bắt nạt mình đang ngồi trong quán với ba nó, ăn ngấu nghiến.

Úc Thừa chưa bao giờ thổ lộ mong muốn của mình với Hầu Tố Hinh, lần nào cùng bà đi ngang qua đó anh cũng sải bước đi thật nhanh. Nhưng vào lần sinh nhật ấy, Hầu Tố Hinh đã dẫn anh đến McDonalds, cho anh tự xem menu rồi chọn món.

Úc Thừa dè dặt chọn một cái hamburger phi lê cá phô mai, một phần khoai tây chiên, kèm một gói ketchup.

Hầu Tố Hinh đổi sang cho anh thành burger hai lớp bò phô mai, thêm một bánh pie đậu đỏ. Lúc lấy món, Úc Thừa nhìn thấy mẹ mình len lén giấu đi mấy đầu ngón tay chai sần rướm máu, mỉm cười dịu dàng nhìn anh.

Bữa ăn ấy đã ngốn hết tiền công cả tuần của bà, bà nhận may quần áo con nít, làm ngày làm đêm cố đẩy nhanh tốc độ để lấy được số tiền ấy.

Bà vì anh mà bỏ ra quá nhiều, lúc lên cấp ba, vì không giành được suất đăng ký nào mà Hầu Tố Hinh đã sốt ruột đến độ muốn khóc.

Úc Vệ Đông khuyên bà nghĩ thoáng lên, nếu không thì để con trai đi làm sớm, đỡ đần công việc buôn bán cửa hàng của gia đình, nhưng Hầu Tố Hinh không đồng ý, bà muốn Úc Thừa được tiếp tục đến trường.

Úc Thừa sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được ngày hôm ấy.

Anh vừa tan học, lúc vòng qua khu phòng giáo viên, anh bỗng trông thấy mẹ mình lỉnh kỉnh xách mấy cái túi to từ xa đi tới.

Hình như đó đều là quà tặng, anh giật mình đứng đực tại chỗ, nhìn bà đi tới chỗ hiệu trưởng, khụy đầu gối, quỳ xuống.

Nghèo, nghèo mạt rệp.

Đằng trước vang lên một tiếng "bịch", sống lưng của chàng trai trẻ bất chợt cong theo. Mấy đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay hằn lên những vết đỏ. Khi ấy, anh đã thề rằng sau này mình phải trở nên thật ưu tú, phải cho bà một cuộc sống tốt nhất.

Không vì cái gì khác, chỉ vì tình yêu và sự nỗ lực suốt mười năm nay của bà.

Vì bà là mẹ của anh, là người anh yêu quý nhất.

Nhưng mà giờ đây, bà đã sắp quên anh rồi.

Trong đêm khuya, Úc Thừa để lộ vết thương mà anh đã chôn giấu suốt mười mấy năm qua cho cô xem một cách trần trụi. Hoài Hâm cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, nhói đau từng hồi.

"Mẹ anh mắc chứng Alzheimer." Úc Thừa ghìm giọng thật thấp, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề, "Anh không biết khi nào bà ấy sẽ quên mất anh."

Dù mỗi lần gặp nhau, Hầu Tố Hinh đều gọi đúng tên anh, hai mắt bà bừng sáng mỗi khi nhìn thấy anh, nhưng Úc Thừa không biết tình hình này có thể duy trì được bao lâu.

Dù có yêu anh thế nào, rồi cũng có một ngày bà quên đi anh, hoàn toàn quên đi anh. Úc Thừa tự giễu, hóa ra anh cũng là một người hèn nhát, không dám tin tưởng, cũng từ chối tiếp nhận sự thật này.

Hoài Hâm rưng rưng nước mắt nhìn anh, trong lòng tràn ngập đau đớn và xót xa.

Mỗi ngày trôi qua, hẳn là anh đã phải sống trong nơm nớp lo sợ.

Tựa như có một thanh kiếm treo trên đỉnh dầu, mạng sống đang bị đếm ngược, biết được chuyện cuối cùng mình sẽ bị người mà mình yêu thương nhất lãng quên là chuyện tàn nhẫn cỡ nào chứ.

Đây là lần đầu tiên cô thật sự chạm vào sự cô đơn của anh, lõi đào vốn được bọc kín ấy đã để lại khe hở cho cô, câu đố kia cũng thấp thoáng lộ ra đáp án. Sự ngầm đồng ý của anh đã khiến lòng cô được an ủi phần nào.

Có đôi khi người ta hấp dẫn nhau không vì lí do gì cả, từ lần đầu tiên gặp anh, dù khi ấy vẫn chưa hiểu rõ con người của anh, quá khứ của anh, nhưng cô đã biết rõ anh chính là mẫu người mà mình luôn mơ ước.


Càng tìm hiểu lại càng say đắm, Hoài Hâm nghĩ, bây giờ cô đã không thể toàn thân rút lui được nữa rồi.

"Úc Thừa." Cô khẽ khàng lên tiếng, nhiệt độ nơi hõm cổ của anh như muốn thiêu đốt cô, "Sau này hãy để em ở cạnh anh nhé."

"..."

Hoài Hâm kề sát mặt, thỏ thẻ nói, "Em sẽ ở bên anh mãi mãi."

Cô nhận ra người anh cứng đờ trong tích tắc, ngay sau đó bầu không khí rơi vào im lặng một lúc lâu.

Thật lâu sau, Úc Thừa mới đẩy cô ra, ánh mắt tối tăm như đầm sâu không đáy.

"Mãi mãi ư?" Anh siết lấy ngón tay cô, nhìn cô đăm đăm, cất giọng khản đặc, "Em có biết mình đang nói gì không?"

Hoài Hâm bị anh làm đau, hàng mi run rẩy.

"Em biết..."

"Em không biết." Úc Thừa lắc đầu, yết hầu dịch chuyển.

Hoài Hâm cũng không biết sao mà trông có vẻ như cô đã chọc anh giận rồi, nhưng đầu óc cô bây giờ rối tung cả lên, chẳng còn hơi sức đâu mà sắp xếp lại mớ suy nghĩ rối ren ấy, chỉ biết trừng to đôi mắt nhìn anh.

"Em nói sẽ mãi mãi ở bên anh, nếu em không làm được thì sao?"

Lực tay Úc Thừa càng mạnh thêm. Anh từng bước áp sát, nước mắt Hoài Hâm vừa mới lắng xuống giờ đây lại bắt đầu chực trào, đảo quanh nơi hốc mắt.

Nhìn dáng vẻ ầng ậc nước mắt của cô trông cực kỳ đáng thương. Úc Thừa biết cô còn trẻ nên không hiểu những chuyện này, không biết rằng không nên tùy tiện đồng ý những lời hứa hẹn thế này. Nếu không một khi thất hứa, cô sẽ không tài nào trả nổi cái giá ấy.

Bởi thế anh cũng sẽ không xem lời nói đùa của cô là thật.

Khóe mắt Hoài Hâm đỏ quạch, trông rõ là ấm ức. Hiển nhiên cô cũng đã nhận ra, cúi gầm đầu không nói lời nào.

Úc Thừa nhìn đôi mắt ướt sũng và hàng mi run rẩy của cô, chỉ biết buông tiếng thở dài.

Thôi, anh so đo với một cô nhóc làm gì.

Anh lại ôm Hoài Hâm vào lòng, dịu dàng lau đi nước mắt cho cô, "Nín đi nào."

Hoài Hâm mím môi, Úc Thừa nhoài tới hôn cô, thấp giọng nói, "Là lỗi của anh, vừa nãy anh không nên nạt em."

Hoài Hâm ngước đôi mắt ngân ngấn nước lên nhìn anh.

Một gương mặt không chút tì vết, nếu bỏ qua vẻ lạnh lùng "người lạ chớ đến gần" thì anh đúng là một người hoàn hảo.

Có lẽ là lỗi của cô, trong lúc xúc động đã lôi cái mà bọn họ khổ tâm chôn giấu ra ánh sáng, đâm thủng tầng cửa sổ mỏng manh kia.

Úc Thừa không tin lời cô vừa nói, thế nên phản ứng đầu tiên của anh là đẩy cô ra. Nhưng thật ra thì anh đã làm rất đúng.

Những mối quan hệ được xây dựng trong những tình huống này đều không có kết quả tốt, bọn họ cần phải suy nghĩ kỹ thêm.

Tình yêu không phải là sự thương hại, cũng không phải bố thí, cô phải phân biệt rõ ràng, và anh cũng thế.

Úc Thừa đã vẽ đường lui cho cô, Hoài Hâm hiển nhiên sẽ xuôi theo anh.

Cô hít mũi, buồn bã nhấc mấy đầu ngón tay còn ửng đỏ chìa ra cho anh xem, "Anh xem anh bóp tay em đau thế nào."

Ánh mắt Úc Thừa thẫm lại, hàng mi rủ xuống. Anh nắm chặt ngón tay cô, thả từng nụ hôn ấm áp rải rác lên mấy đốt ngón tay mảnh khảnh.

"Thế này có đỡ hơn chút nào không?" Anh cẩn thận dỗ dành cô.

"Ừm, đỡ hơn nhiều rồi."

Hoài Hâm lẳng lặng lau đi nước mắt, đỡ mặt anh rồi hôn một cái. Úc Thừa hơi run lên, nhắm mắt lại cùng cô chia sẻ nụ hôn.

Đâm thủng giấy cũng chẳng sao, bọn họ có thể cùng nhau biến mọi thứ quay lại lúc ban đầu. Chỉ cần không chạm vào nơi đó một lần nào nữa.

Màn đêm dần sâu, bọn họ tách nhau ra, Úc Thừa đứng dậy, "Anh phải về thôi."

Đi ra tới cửa, cả người anh khuất trong bóng tối, quay đầu lẳng lặng nhìn cô.

Hoài Hâm cắn môi, "Ngủ ngon nhé, anh của em."

Cánh tay Úc Thừa buông thõng bên người, khẽ cười, "Ngủ ngon nhé, Tiểu Hâm."

***

Jeongie:

Úc Thừa hiện giờ chẳng dám hứa hẹn điều gì với Hoài Hâm cả, vì gia đình hiện tại của anh rối như mớ bòng bong.

Chương này cũng dài ghê =((((