Gần đến cuối kỳ, việc học càng lúc càng thêm nặng nề.
Chỉ còn một tuần nữa là đến mùa thi, ngày nào Hoài Hâm cũng chạy đến thư viện học bài.
Trời ngày một lạnh dần, những "trang bị" cần thiết cho mùa đông đều được cô phủ hết lên người, biến mình thành một con gấu bông khổng lồ.
Đến chiều, ôn bài được một nửa thì thấy hơi mệt, cô bèn quyết định đến quán cà phê thư giãn một chút.

Trong lúc chờ bánh ngọt được mang ra, điện thoại bất chợt rung lên.
- - Là tin nhắn từ Wechat của Lục Dư Gia.
Thật ra bọn họ chỉ vừa add nhau cách đây hai tháng.
Hôm ấy, anh ta chủ động gửi lời mời kết bạn, không nhắc đến chuyện chia tay không mấy êm đẹp trước đó, trái lại nhắn cho cô một tin vô thưởng vô phạt, [Đoán xem anh phát hiện cái gì trong nhà này!]
[Vật phẩm đu idol của em đấy! Trong hộp có quá trời poster và merch đây ha ha.

*đầu chó*]
* Merch: là những hàng hóa liên quan đến các nhóm nhạc thần tượng, idol.

Merch là tên viết tắt của merchandise, tức là bất cứ thứ gì được mua và bán tại cửa hàng.
Hoài Hâm thờ ơ đánh giá mấy dòng tin nhắn tràn ngập vẻ lấy lòng kia, nhớ đến cái lần mình và anh ta từng đi xem concert của nhóm nhạc nam M4.
Chiều hôm ấy trời mưa tầm tã, mà chỉ còn ba tiếng nữa là concert ngoài trời sẽ bắt đầu.

Hoài Hâm đứng bên cửa sổ vừa ngắm nhìn màn mưa giăng lối vừa chắp tay trước ngực, miệng thì lẩm bẩm, "Cầu trời đừng hủy concert, đừng có dời ngày..."
Lục Dư Gia thấy cô như thế cũng bước tới, nửa quỳ trên sofa, bắt chước cô "cầu nguyện".
Khi ấy Hoài Hâm cũng bật cười trước hành động này của anh ta, thầm nghĩ dù concert có bị hủy thì cô cũng không còn buồn mấy.
Cô biết anh ta không thích mấy trò này, thậm chí cũng chẳng có hứng thú với M4, nhưng mỗi lần cô chia sẻ, anh ta đều kiên nhẫn lắng nghe, vẫn chưa từng nói mình chẳng hiểu gì.
Hoài Hâm tiện tay cho Lục Dư Gia vào danh sách bạn bè.
Vừa thêm bạn, anh ta liền gửi ảnh cho cô, [Em xem này, đây là đồ anh tìm thấy ở nhà.

Hồi trước em bảo nhiều đồ quá không cất ở ký túc xá được, bảo anh giữ giùm ấy, anh vừa đếm lại, không thiếu một món!]
Dường như anh ta rất đắc ý.
Hoài Hâm buồn cười, nhưng nghĩ đến những hành động không đúng mực trước đó của gã, cô vào tường nhà anh ta xem một vòng.
Ảnh nền là một câu thơ của Borges, [Anh có thể níu giữ em bằng điều gì đây, anh dâng cho em một con đường cằn cỗi, chiều hoàng hôn tuyệt vọng, và ánh trăng vùng ngoại ô xác xơ.]
Anh ta cài đặt chế độ chỉ có thể xem trạng thái của ba ngày trước đó, không có bài đăng mới.
Có phải thanh niên thời nay đều thích chơi trò này không nhỉ, cứ tỏ vẻ thần bí, không muốn để bạn mới add tìm hiểu con người thật của mình.
Thế là Hoài Hâm hỏi thẳng, cô chẳng muốn đạp lên ranh giới đạo đức thêm lần nào nữa, [Bạn gái anh thế nào? Có xinh không? *hì hì*]
Có lẽ Lục Dư Gia cũng khá bất ngờ khi nhận được đáp án "ông nói gà bà nói vịt" này.
Anh ta chỉ gửi sang một chuỗi dấu chấm lửng, "..."
Lục Dư Gia, [Không có ai hết, chia tay rồi.

*nhe răng*]
Anh ta vờ tức giận, [Anh tốn công cực khổ tìm đồ cho em, em chỉ để ý mỗi chuyện này thôi sao?!]
Hoài Hâm, [Thì em phải hỏi mới biết chứ, anh có chịu tự khai đâu.

*nhe răng*]
Cô cố tình nhắn một câu chẳng mặn mà gì, gửi đi rồi thấy thoải mái hẳn, mím môi nhấp một ngụm trà sữa, ăn cùng một miếng bánh phô mai - Ừm, ngon thật đấy.
Lục Dư Gia, [Thôi được rồi, lần trước là anh sai, được chưa? *nhe răng*]
Lục Dư Gia, [Nữ vương ơi, anh xin lỗi mà.

*quỳ rạp.jpg*]
Anh ta đúng là thẳng thắn phết.

Hoài Hâm híp mắt hừ khẽ, bấy giờ mới đáp lại với giọng từ bi, [Cho em xem trong hộp có gì? Anh còn giữ vé fansign Tế Vũ Vi Phong không?]
Tế Vũ Vi Phong là tác giả có cả chục triệu fan hâm mộ, nổi tiếng nhờ bộ tiểu thuyết Dịch Sở, đó chính là thần tượng thuở thiếu thời của cô.
Khi ấy Hoài Hâm đu idol cực kỳ nhiệt huyết, figure, merch gì đều có cả, chất đầy tủ kính trong nhà, suýt nữa là không đủ chỗ để.
Lục Dư Gia, [Còn chứ, còn chứ.]
Lục Dư Gia, [*hình ảnh*]
Lục Dư Gia, [Hoàn hảo không chút hư hao.

*kính râm ngầu*]
Hoài Hâm, [Wow.jpg]
Hoài Hâm, [Đúng là có đủ cả! Em còn tưởng mất rồi cơ!!!]
Không cho anh ta cơ hội tự khen bản thân, cô vội hỏi, [Khi nào gửi lại cho em?]
Lục Dư Gia, [Anh còn chưa kịp cầm nóng tay mà em đã muốn qua cầu rút ván hả? *Đắng lòng*]
Lục Dư Gia, [Tốt xấu gì đây cũng là ký ức chung của chúng ta...]
Hoài Hâm, [Chẳng lẽ anh lại muốn chia đôi sao? *hi hi*]
Hoài Hâm lí lẽ, [Đây vốn đều là đồ em mua, lúc ấy anh chỉ giữ giùm mà thôi.]
Lục Dư Gia, [...]
Lục Dư Gia, [Thế cũng phải gặp nhau trực tiếp chứ? Gửi qua đường bưu điện chẳng có ý nghĩa gì hết!]
Hoài Hâm mỉm cười.
Gì nữa đây - Ra nước ngoài một cái là bày đặt màu mè.
Lục Dư Gia cứ bám theo làm phiền, một hai đòi gặp cô một lần, nhưng Hoài Hâm không đồng ý.
Đã hai năm rồi, anh ta chẳng còn hiểu cô nữa - lòng tín nhiệm của cô cực kỳ ít ỏi, nếu đã hoang phí thì chỉ còn cái nịt.

Lục Dư Gia bất lực, đành gửi chuyển phát nhanh cho cô.
Lúc nhận bưu phẩm, Hoài Hâm nhìn lướt qua phần địa chỉ, anh ta ở quận Hải Điện, công viên Khoa học và Công nghệ Thanh Hoa, cách đại học Bắc Kinh khá gần.
Sau đó, hai người vẫn trò chuyện với nhau câu được câu chăng, thỉnh thoảng anh ta sẽ chia sẻ chút chuyện vặt trong sinh hoạt, hoặc là gửi cho cô mấy bài hát hay hay, và những bài đăng trên Weibo và Zhihu.
Phải công nhận rằng, anh ta vẫn hài hước như xưa, cực kỳ am hiểu chiêu "nước sôi nấu ếch", kiên nhẫn có thừa.
Những lúc xem trích đoạn, Hoài Hâm cũng sẽ bật cười, nhưng xem xong rồi thôi, cô không có ý định tìm hiểu sâu thêm, chỉ giữ Lục Dư Gia lòng vòng trong ranh giới bạn bè.
Sự thật chứng minh quyết định của cô hoàn toàn đúng đắn, chưa đầy hai tháng, cũng chính là ngày hôm nay.

Giống với lần anh ta add cô trước đó, Hoài Hâm vẫn ngồi tại quán cà phê ấy, cầm ly Cappucino trên tay, nhận được tin nhắn của Lục Dư Gia, [Tinh Tinh, anh và bạn gái cũ quay lại rồi.]
Hoài Hâm rũ mắt, không buồn không vui nhấp một ngụm cà phê, trả lời tin nhắn, [Chúc mừng anh nhé ~]
Thật ra tin nhắn này đến có hơi đột ngột.
Lần trò chuyện gần nhất là cách đây ba ngày, anh ta nói cổ phiếu năng lượng mà anh ta mới mua gần đây đang gặp "bẫy", khóc tu tu than thở với cô.
* Bẫy: rủi ro khi giao dịch cổ phiếu.

Ví dụ, các nhà đầu tư mong giá cổ phiếu sẽ tăng, nhưng thực chất nó lại giảm, và ngược lại.

Mình tìm hiểu thì khá giống Bull trap (Bẫy tăng giá), và Bear trap (Bẫy giảm giá).
Hoài Hâm đương nhiên sẽ chế giễu anh ta, đồng thời tiện tay gửi một đoạn bình luận hài hước về cổ phiếu: Lúc xem mắt có thể dựa vào loại cổ phiếu gặp "bẫy" mà phán đoán phẩm chất của người đàn ông -- [Người đầu tư vào nguồn năng lượng mới là người khá ngây thơ, dễ cảm động bởi chuyện xưa, phải quan sát thêm xem có ngốc thật hay không.]
Lục Dư Gia, [*Tức giận*]
Hoài Hâm, [Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]
Hoài Hâm, [Còn cái này nữa, mắc cười chết đi được.]
Hoài Hâm, [Người đầu tư vào ngân hàng và bất động sản là người không chấp nhận cái mới, có khuynh hướng gia trưởng.

Hiển nhiên, nếu anh ta có thể lôi ra một xấp giấy tờ bất động sản chứng minh, ok có thể gả.

Nếu không thì cứ tiếp tục làm bạn thôi.]

Lục Dư Gia, [Ha ha ha ha ha ha.]
Lục Dư Gia, [Anh còn cổ phiếu bảo hiểm nữa, người ta nói sao.

*ngoáy mũi*]
Hoài Hâm paste lại nội dung, [Người này cực kỳ đáng tin, cần cù chịu khó, có chí lớn, tầm nhìn xa chắc cũng tầm mười năm, thậm chí là trăm năm, nếu gặp người đàn ông như thế thì không cần phải suy nghĩ, mau mau gả cho anh ta thôi!]
Lục Dư Gia im lặng vài giây, cuối cùng cũng hiểu ra, [Má!!!!!! *Bye*]
Hoài Hâm không trả lời lại nữa.
Thế nên hai tin nhắn mới và cũ hiện lên trước sau trông cực kỳ lạc quẻ.

Hoài Hâm suy nghĩ một lát, hỏi, [Xóa nhau nhé?]
Chừng mười phút sau, Lục Dư Gia mới đáp lại, [Đừng mà.

*Đắng lòng*]
Anh ta muốn trêu vài câu để điều tiết không khí, [Trò chuyện bình thường thôi có gì đâu phải giấu.

*Nhe răng*]
Đầu ngón tay Hoài Hâm nhấc lên vài giây, có hơi bất ngờ.
Thực ra lời này của anh ta có ý khác, quan hệ hai người rõ ràng trong sáng, bạn gái anh ta sẽ không để ý, nhưng thật ra lại mang theo ẩn ý uy hiếp - nếu Hoài Hâm một mực đòi xóa bạn bè nghĩa là cô đang chột dạ.
Từ khi gặp lại đến nay, quyền chủ động đều nằm trong tay anh ta, quen bạn gái mới, chia tay, trò chuyện với cô, quay lại với bạn gái cũ, Hoài Hâm vẫn luôn trong thế bị động.

Bây giờ ngay cả ý nghĩ muốn nhắm mắt làm ngơ cũng bị anh ta giành trước.
Cô không thích cái cảm giác này, cũng không muốn bị sự ảo tưởng của anh ta kéo mình vào chuyện của người khác, cô thẳng tay chuyển tài khoản anh ta sang chế độ miễn làm phiền.
Sau đó là thời gian bận rộn ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ.
Thỉnh thoảng Hoài Hâm sẽ lên QQ hỏi thăm Úc Thừa đang làm gì, nhưng có vẻ như anh rất bận, ít nói kiệm lời, thậm chí còn mang theo thái độ xử lý công việc.

Cô thử vài lần, nhưng vẫn không tìm được cơ hội cùng xem phim như lần trước.
Ngày thi môn chuyên ngành cuối cùng, biên tập "lặn" tăm mấy tháng nay bất ngờ tìm cô, hỏi tiểu thuyết mới viết đến đâu rồi.
Hoài Hâm, [*Khổ lắm*]
Hoài Hâm, [Nửa tháng rồi không viết thêm được chữ nào, em còn đoạn kết nữa, tầm năm mươi ngàn chữ thôi.]
Biên Biên, [*Òa khóc* Bọn chị phải hiệu đính lần một trước Tết, em yêu có thể gửi cho chị trong cuối tuần này được không? *Đáng thương*]
Hoài Hâm mềm lòng, chỉ xem hai cái icon kia đã không đành lòng, [Mỗi ngày em viết mười ngàn chữ, cuối tuần sẽ nộp cho chị nhé.

*Đỏ mặt*]
Biên tập trở mặt còn nhanh hơn lật sách, [Muah! Cục cưng của chị là thiên sứ từ nơi nào đến thế! Yêu em nhiều!!! *hôn* *hôn* *hôn*]
Biên Biên, [Vậy chị đi chơi trước đây, em tập trung viết đi nhé!!!]
Hoài Hâm, [?]
"..."
Chờ đã, cô vừa đồng ý chuyện gì thế?!
Tuy cô rất muốn đào hố chôn mình, nhưng nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, Hoài Hâm vẫn cắn răng giữ lời hứa.
Cô gần như chuyển đến sống trong thư viện, cuối kỳ đã qua, thư viện không còn đông như trước, phóng mắt nhìn quanh toàn là bàn ghế trống, chỉ có cô vẫn ngồi đó múa bút thành văn, "tóc treo nhà, dùi đâm chân".
* "Tóc treo nhà" là nói về Tôn Kính thời nhà Tấn, mỗi ngày đọc sách đọc đến đêm khuya, vì sợ ngủ thiếp đi, bèn lấy tóc buộc lại, rồi treo sợi dây buộc tóc lên xà nhà.

Còn "dùi đâm chân" là chỉ Tô Tần thời Chiến Quốc, ông vì gắng sức đọc sách, lúc đêm thâu sợ ngủ gật quên việc đọc sách, bèn dùng dùi đâm vào bắp đùi.


Tốc độ tay của Hoài Hâm chỉ ở mức trung bình, thế nên mỗi ngày gõ mười ngàn chữ đúng là chẳng còn thời gian cho các hoạt động khác, trừ thời gian tìm cảm hứng và nghỉ ngơi, cô phải gõ từ sáng sớm đến tối muộn.
Ròng rã năm ngày liên tục, suýt nữa là cô phát điên.
May là cuối cùng cô vẫn nộp bản thảo đúng hạn, cũng nhận được nụ hôn siêu to siêu khổng lồ từ biên tập nhà mình -- Hoài Hâm mệt lữ nằm lì trên giường, cảm giác như bị người ta ép thành khô.
Cô ngả đầu ngủ suốt một ngày một đêm.
Lúc thức dậy thì đã là chiều hôm sau, tin nhắn từ nhóm chat đại học ùn ùn kéo đến, còn "nhắc" tất cả các thành viên trong lớp.
Hoài Hâm tranh thủ lướt xem một vòng, hóa ra là bạn bè muốn tổ chức liên hoan, chốt vào sáu rưỡi tối nay ở Vinh Lý Ký, mọi người đang thống kê lại số người tham gia.
Lớp trưởng khá thân với cô, nhắn tin riêng hỏi, [Cưng ơi, cậu đi không?]
Tối nay Hoài Hâm không bận gì nên đồng ý, thuận miệng hỏi, [Có bao nhiêu người chốt đi rồi?]
Hạ Vũ Phi, [Hơn mười người, hết phòng bao rồi, nên mình đã đặt một bàn lớn ở một góc cách xa đại sảnh, *cười ngây ngốc*]
Hoài Hâm, [Ok! Mình sẽ đến đúng giờ.

*hôn*]
Cô xuống giường, trang điểm một chút, trạng thái làm việc nghỉ ngơi phản khoa học suốt năm ngày đã biến mất, cô xách túi ra cổng trường đón xe trong tinh thần cực kỳ sảng khoái.
Hôm nay Hoài Hâm mặc một chiếc váy da đen ngắn chỉ vừa phủ qua mông, khoác thêm áo cọc tay bên ngoài, giày Martin, mũ beret, mái tóc đen óng được uốn xoăn, trông rất có phong cách gái Hàn.

Cô còn khoác thêm một chiếc áo phao bên ngoài, nâng cao tỉ lệ dáng người.

Lúc cô đến Vinh Lý Ký, thời gian vẫn còn sớm, chỉ lác đác vài người.
Bình thường đi học mọi người đều học cùng cả khoa, thế nên khái niệm về "lớp" cũng không mấy đậm sâu, có vài người bạn cô còn thấy khá lạ mặt, mọi người chào hỏi rồi tự giới thiệu một lần nữa.
Lớp trưởng Hạ Vũ Phi vẫn nhiệt tình chào hỏi, ở đây khá nhiều người miền Nam, Vinh Lý Ký lại chuyên về ẩm thực Giang Nam, rất hợp khẩu vị bọn họ.

Nhưng bàn tiệc đặt ở sảnh chính nên hơi ồn, nếu không cuộc trò chuyện sẽ càng vui hơn.
Không biết ai mang theo rượu vang, thế là mở rượu góp vui.

Qua gần nửa bữa tiệc, mọi người dần thân với nhau hơn, bắt đầu tám chuyện trên trời dưới đất.
Hạ Vũ Phi ngồi cạnh Hoài Hâm, ghé vào tai cô thì thầm, "Cưng ngồi đây xem chừng giúp mình nhé, mình đi thanh toán."
"Ok."
Hạ Vũ Phi vừa đứng dậy chợt sững người, rồi cười nói, "Ấy, Ân Mạn đến rồi à, mình còn tưởng cậu không đến được chứ."
Hoài Hâm nghe thấy thì nương theo tầm mắt của cô ấy nhìn sang, đặt đôi đũa trên tay xuống.
Cô chưa từng gặp Ân Mạn, nhưng lại khá quen với người đứng cạnh cô ta.
Lục Dư Gia đeo một chiếc túi bucket LV, tay xách nách mang đùm đuề túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là những nhãn hiệu nghe nhiều quen tai, có vẻ như vừa đi dạo phố cùng bạn gái.
Ân Mạn ăn mặc xinh đẹp, mỉm cười đi tới, "Tiệc Vũ Phi tổ chức thì mình phải đến chứ." Sau đó cô ta chỉ Lục Dư Gia sau lưng, hỏi ý kiến mọi người, "Bạn trai mình cũng đến, mọi người không ngại chứ?"
Dù gì cũng dùng quỹ lớp, nhóm bạn học không mấy quan tâm.

Bọn họ chỉ quan tâm hóng hớt, nhốn nháo để hai người nhanh ngồi xuống.
Hoài Hâm nhìn sang bên cạnh, đúng lúc Lục Dư Gia cũng nhìn sang, sau đó lẳng lặng thu tầm mắt lại, đi theo Ân Mạn tìm chỗ ngồi xuống, vừa hay chỉ cách Hoài Hâm một người.
Thật ra bữa tiệc đã đi đến hồi kết, trên bàn chỉ còn lại cơm thừa canh cặn, Hạ Vũ Phi hỏi Ân Mạn và Lục Dư Gia có cần gọi thêm món không, người trước từ chối ngay, "Không cần đâu, bọn mình ăn tạm là được rồi."
Mọi người đều có lịch trình sau bữa tiệc, lục tục có người đứng dậy ra về trước, nhưng cũng còn lại vài người ngồi lại tán dóc, trong đó nhóm con gái chú ý đến anh bạn trai ngoại hình xuất sắc của Ân Mạn, tò mò hai người quen nhau thế nào.
"Bạn trai mình hả." Ân Mạn liếc Lục Dư Gia, cầm cổ tay anh ta cười nói, "Bọn mình quen nhau trong một lần đánh bài với vài người bạn."
Cô ta chẳng ngại ngần chia sẻ, "Anh ấy vừa cao ráo vừa đẹp trai, đánh bài lại giỏi, add Wechat rồi mới biết anh ấy rất hài hước, biết nói chuyện, thế nên đưa đẩy vài lần thì vừa ý nhau."
Ân Mạn nói xong mỉm cười ngọt ngào, Lục Dư Gia cưng chiều xoa đầu cô ta, mọi người ngồi đây đều la lên oai oái, trêu bọn họ có chừa đường sống cho dân FA không.
Hoài Hâm cũng cười theo, cô ngồi một lúc rồi đứng dậy nói với Hạ Vũ Phi, "Mình đi vệ sinh một lát."
Ân Mạn phía sau vẫn tiếp tục chia sẻ chuyện tình cảm của mình, trong giọng nói không giấu được vẻ đắc ý khoe khoang, Hoài Hâm thong thả bước đi, chẳng mấy chốc không còn nghe thấy gì nữa.
Cô ra khỏi phòng vệ sinh, đứng trước gương dặm lại lớp trang điểm.
Cất son vào, đeo balo lên lưng, đang định xoay người lại thì suýt nữa đâm sầm vào người ta.
- - Lục Dư Gia đang tựa vào tường, nhìn cô trừng trừng không chớp mắt, rõ ràng là đang chờ cô.
Hoài Hâm chẳng vờ làm lơ, chỉ ngước lên hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Lục Dư Gia há miệng, khẽ hỏi, "Sao em không trả lời tin nhắn của anh?"
"Thế à?" Hoài Hâm vén tóc bên tai, hờ hững đáp, "Có lẽ là nhiều tin nhắn quá nên không thấy, xin lỗi anh."
Ánh mắt Lục Dư Gia tối sầm lại, bước lên trước vài bước, như muốn nhận thua, "Tinh Tinh, em cứ nhất quyết phải thế sao?"
Hoài Hâm buồn cười, muốn hỏi vậy anh ta là thế nào.
"Không thể làm bạn bè sao? Không thể nói chuyện vui vẻ như trước được sao?"
Hoài Hâm mỉm cười.
Cô biết, Lục Dư Gia còn rõ hơn mình, đây chỉ là viện cớ, cái anh ta muốn chính là trò chơi mập mờ của người trưởng thành, thăm dò có chừng mực, vờ tha bắt thật.
Nhưng thứ cho cô nói thẳng, anh ta quả thực không đủ tư cách.

"Không cần đâu." Hoài Hâm lướt qua anh ta, đi thẳng về phía đại sảnh.
Lục Dư Gia chợt kéo tay cô lại.
"Nhưng anh không muốn mất em."
Ánh mắt Hoài Hâm bỗng thay đổi, đang định tránh đi thì nghe thấy có ai đó hoảng hốt kêu lên, "Hai người đang làm gì thế!"
- - Ân Mạn đứng cách đó không xa, vừa hay trông thấy hết cảnh tượng vừa rồi.
Lục Dư Gia vội vàng buông tay, nghiêm túc giữ khoảng cách với Hoài Hâm.
Cô cau mày, thấy mình nên giải thích vài câu, "Tôi..."
"Cô là Hoài Hâm đúng không?!"
Không ngờ Ân Mạn lại ngắt lời cô, giận dữ bước tới, tiếng giày cao gót giẫm xuống nền đá vang lên tiếng lộc cộc.
Cô ta kéo Lục Dư Gia về bên mình, ôm tay anh ta như muốn tuyên bố chủ quyền, "Sao cô mặt dày thế hả, anh ấy đã có bạn gái rồi mà cô còn níu kéo!"
Lời tố cáo không phân rõ trắng đen không hề khiến Hoài Hâm bối rối, "Xin lỗi nhưng hình như lúc nãy là bạn trai cô kéo tôi không buông kia mà."
Ân Mạn nghẹn lời, trừng mắt, "Đó là do cô quyến rũ anh ấy trước nên anh ấy mới kéo tay cô."
"..."
Hoài Hâm im lặng, người bị hại lại thành kẻ có tội, đầu óc chỉ toàn yêu đương này ít nhất cũng phải tu luyện từ trăm đến ngàn năm mới được đấy.
Sắc mặt Lục Dư Gia thối hoắc, nắm vai Ân Mạn tính khuyên ngăn nhưng lại bị cô ta hất ra.
"Đừng tưởng tôi không biết hai người từng yêu nhau!"
Ân Mạn nhìn Hoài Hâm trừng trừng, khóe môi nhếch lên một nụ cười khẩy, "Hai tháng trước chúng tôi vẫn chưa chia tay nhau, nhưng cô đã lợi dụng đủ đường để trò chuyện với anh ấy, ngày ngày chia sẻ chuyện thường ngày của mình, gửi truyện cười, gửi ảnh, sao không biết giữ ý tứ hả?"
Hoài Hâm khựng lại, lạnh lùng nhìn Lục Dư Gia, người kia rõ ràng càng lúng túng, đưa tay ôm Ân Mạn toan dỗ cô ta, "Em à, đừng nói nữa."
Ai ngờ lại trúng ngay kíp nổ, "Còn anh nữa!"
"Lúc quay lại anh thề thốt rằng trong lòng chỉ có mình tôi, nhưng rồi sao?! Hôm ấy tôi kiểm tra list nhạc trên NetEase Cloud Music của anh, thấy anh follow cô ta, mấy bài hát lưu lại cũng đều là bài hát cô ta thích!"
Hành lang thưa khách qua lại, nhưng ai đi qua cũng nhìn sang phía bên này.
Hoài Hâm xoa huyệt thái dương, đây đúng là tai bay vạ gió.
- - Mà cô cũng có sai.
Cái sai lớn nhất của cô chính là không nên add Wechat của Lục Dư Gia, gã này đúng là đồ phiền phức.
"Ân Mạn à." Hoài Hâm bất lực, "Trước khi đứng trên bục đạo đức chỉ trích tôi, cô đã tìm hiểu kỹ chưa?"
"Cô có cần tôi gửi hết lịch sử trò chuyện giữa chúng tôi cho cô xem không, xem xem lúc biết anh ta có bạn gái, tôi có gửi bất kỳ ám hiệu nào không?"
Lục Dư Gia quả thật đã giẫm phải vùng cấm của cô, cô chẳng thèm để lại thể diện cho anh ta, "Đối với tôi, anh ta không khác mấy tiền nhiệm kia là bao.

Còn chuyện anh ta làm, dù có chứng minh anh ta đã vượt quá giới hạn thì đó cũng chẳng liên quan gì đến tôi."
Bạn trai vẫn nhớ mãi không quên bạn gái cũ, có vẻ như Ân Mạn đã bị đâm một cú chí mạng, tức tối nói, "Trước đó ở Flipped cô có dám cam đoan cô không cùng anh ta nói chuyện riêng chứ?! Tôi đã thấy hết, hai người uống rượu, cô còn kéo tay anh ta cười cười nói nói..."
Ân Mạn hít sâu một hơi, tiện tay cầm một ly rượu vang từ chỗ nhân viên vừa lướt qua, bất ngờ hất thẳng lên mặt Hoài Hâm, "Cô có ý đồ xấu mà còn muốn giũ sạch tội lỗi sao?!"
"Ào..."
Hoài Hâm phản ứng nhanh nhẹn, vô thức tránh đi, nhưng vì khoảng quá gần, lại không kịp chuẩn bị nên vẫn bị dính đôi chỗ.

Rượu vang chảy dọc theo tóc, vừa cay vừa nồng.
Không chỉ có mỗi nhân viên bị dọa mà ngay cả Lục Dư Gia mặt mày cũng trắng bệch, Hoài Hâm nhắm mắt, thầm nghĩ may là hôm nay mình mặc váy đen, không lộ rõ, vẫn giữ được chút thể diện.
Cô định lên tiếng, nhưng chợt phát hiện cổ họng như bị nghẹn lại.

Bất kể thế nào cũng không mở miệng được.
"Hoài Hâm."
Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên từ sau lưng.
Cô máy móc xoay người lại, đối mặt với gương mặt hờ hững của Úc Thừa, anh hỏi, "Sao thế?"
Lâu rồi không gặp, thế mà lại gặp anh ở đây.
Úc Thừa đóng vest thẳng thớm đứng trước mặt, Hoài Hâm bỗng thấy mình thật chật vật -- Haiz, vừa nãy cô vẫn còn bình tĩnh lắm mà.
"Em..."
Người đàn ông bước đến gần, hơi khom người, mùi hương ấm áp của gỗ nhàn nhạt lan tỏa.
Anh lấy một chiếc khăn tay từ áo vest ra đặt lên tay cô, rủ mí mắt, "Lau đi."
Khăn lụa mềm mại trong lòng bàn tay như còn lưu lại hơi ấm từ anh, Hoài Hâm chần chờ, cúi gầm đầu một lúc, sau đó lẳng lặng lau sạch rượu trên mặt.
Từ góc nhìn của anh chỉ có thể nhìn thấy hàng mi cong vút ướt sũng của cô, chiếc khăn lướt qua gương mặt mềm mại trắng nõn, sau đó đến chiếc cổ thon dài và phần xương quai xanh ẩm ướt, trông cô như đang cực kỳ ấm ức.
Úc Thừa ngước lên, ánh mắt dừng lại trên mặt Lục Dư Gia nửa giây, sau đó chuyển sang người Ân Mạn.
"Bạn này."
"..."
Anh mỉm cười ung dung, từ trên cao nhìn xuống., "Ba mẹ cô có nói với cô rằng đây là hành vi vô giáo dục hay không?".