Tô Hàn bình tĩnh phân tích, “Hiện nay thi đấu sắp kết thúc. Vòng phó bản thứ 10 chỉ có 106,000 người chơi, lần này lại đào thải một lượng lớn, Vì vậy tôi cho rằng, ngày thứ 10 trực tiếp rời khỏi phó bản tính ra có lời hơn.”

“Hơn nữa, hiện tại giá trị kinh nghiệm 14/30. Nếu như ở ngày thứ 15 rời khỏi phó bản, như vậy đi vào vòng kế tiếp sẽ biến thành 25/30. Chỉ cần chống đỡ đến ngày thứ 5, ba hạng thuộc tính khôi phục thành đầy giá trị.” tương đương với uống một liều thuốc sinh lực.

“Nếu như là giai đoạn đầu trò chơi để cố gắng kéo dài mức độ chênh lệch ba hạng thuộc tính, thông quan tuyệt đối là phương án tối ưu. Song tới bây giờ, khó mà nói thi đấu sẽ kết thúc lúc nào, phương pháp ứng đối có rất nhiều, chưa hẳn cần thông quan.”

Chung Duệ không lời nào để nói. Giá trị kinh nghiệm tuy tốt nhưng anh từng làm việc cố tình lên cấp giữa các phó bản giai đoạn đầu. Vì thế, thậm chí không tiếc buông tha phần thưởng bổ sung “Giá trị kinh nghiệm +5”. Sau này có thuốc sinh lực, anh mới không tiếp tục tính toán.

Tiếp theo, Tô Hàn còn nói, “Thuốc quý giống như thuốc sinh lực, dự trữ càng nhiều càng tốt. Với thế cục trước mắt, càng về sau độ khó trò chơi càng cao.”

Chung Duệ không có cách nào, chỉ đưa ra 4 liều thuốc sinh lực, “Những thuốc này cô cầm đi.” còn có muốn dùng để thông quan hay không, như vậy tùy cô.

Tô Hàn không khách sáo nhận lấy, lễ thượng vãng lai, đưa 12 viên con nhộng dinh dưỡng.

Chung Duệ cũng không chối từ, qua tay bỏ viên con nhộng vào kho hàng tùy thân, cũng hỏi, “Xà phòng thơm trân quý đâu?”

“Tỷ lệ không phát động.” Tô Hàn trả lời.

“Ừm.” Chung Duệ nhẹ nhàng đáp lời, sau đó rũ xuống tầm mắt, giọng nói bình thản, “Đây chỉ là trò chơi, không tồn tại đáp án tiêu chuẩn, chơi vui vẻ là tốt rồi. Nếu như cô nghĩ rời khỏi phó bản trước giờ, vậy đi thôi, không cần lo lắng quá nhiều.”

“Sau khi tôi rời đi, khả năng trong phó bản chỉ còn một mình anh.” Tô Hàn cố ý nhắc nhở.

“Hồi mới vào phó bản, thời điểm chưa gặp cô, chẳng phải tôi sống rất tốt?” Chung Duệ tỏ vẻ tự nhiên, “Có ống phóng rốc-két, có thuốc sinh lực, có rất nhiều dược phẩm, không có gì phải sợ.”

Tô Hàn suy nghĩ một chút cũng phải. Đồng đội nhỏ không chủ động đi tai họa người khác đã rất khá, nếu là ai không có mắt, đụng vào trên họng súng, cảnh tượng tuyệt đối rất thê thảm.

Nghĩ đến đây, cô cuối cùng yên lòng.

**

9 giờ sáng hôm sau, âm thanh máy móc của hệ thống thông báo, “Ngày thứ 5 ở trò chơi.”

Đồng thời, bên tai Tô Hàn vang lên lời nhắc, “Giá trị kinh nghiệm 30/30, chúc mừng người chơi cấp bậc thiên phú +1.”

Thợ làm xà phòng (cao cấp): Ở trong phó bản, mỗi ngày có xác suất 90% nhận 2 bánh xà phòng thơm làm thủ công, có xác suất 25% nhận ba bánh xà phòng thơm làm thủ công + hai bánh xà phòng tử đinh hương, có xác suất 5% thu được xà phòng thơm trân quý.

Thuộc tính ở bảng giao diện trong suốt thay đổi thành —

Họ tên: Tô Hàn (chứng thực tên thật)

Cấp bậc: 7 (giá trị kinh nghiệm 15/30)

Nghề nghiệp 1: Chuyên gia dinh dưỡng (tất cả thiên phú cao cấp, không thể lại tăng cấp)

Nghề nghiệp 2: Thợ làm xà phòng (tất cả thiên phú cao cấp, không thể lại tăng cấp)

Độ chắc bụng: 814/860

Độ sạch sẽ: 808/860

Giá trị thể lực: 533/860

Tô Hàn tự lẩm bẩm, “Không biết có thể xuất hiện nghề nghiệp thứ ba hay không…”

“Nếu như thông quan nhận được phần thưởng bổ sung, bên trong có lựa chọn nghề nghiệp thứ ba, phó bản lần sau gặp mặt tôi sẽ thông báo cho cô.” Chung Duệ nhấp ngụm trà cây bạch quả.

Có trong nháy mắt, ý định của Tô Hàn dao động. Nhưng nghĩ lại, hai, ba phó bản kế tiếp thi đấu đã kết thúc, cô cày thuộc tính, nghề nghiệp cao đến mấy có ích lợi gì? Không dùng được.

Nghĩ như vậy, cô phai nhạt ý định này.

Làm tổ trong phòng đến 11 giờ sáng, hai người không hẹn mà cùng đứng lên, chuẩn bị xuất phát đi quảng trường trong lòng đất.

Đúng lúc này, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên ở bên tai Tô Hàn, “Tổng lượng nguyên tố phóng xạ vượt qua mức tiêu chuẩn, thân thể của ngài chịu tổn thương ở mức thấp.”

Cùng lúc đó, độ chắc bụng, độ sạch sẽ, giá trị thể lực xuất hiện một khu vực màu xám tro nhỏ.

Cô lúc này mới phát hiện, hạn mức cao nhất thuộc tính của mình từ 860 biến thành 800, độ chắc bụng cũng chợt giảm từ 814 xuống 800.

“Sau khi hít phải nguyên tố phóng xạ, giới hạn thuộc tính sẽ không ngừng giảm đi?” Tô Hàn căng thẳng trong lòng, nhanh chóng tỉnh ngộ, “Theo thời gian trôi qua, tổng lượng nguyên tố phóng xạ hít vào bên trong cơ thể chỉ càng ngày càng nhiều. Nói cách khác, càng đến hậu kỳ phó bản, thân thể người chơi càng suy yếu, thuộc tính bị suy yếu càng thảm.”

Còn về biện pháp giải quyết vấn đề, cô chỉ có thể nghĩ đến uống thuốc sinh lực.

Thế nhưng chỉ nghề nghiệp bác sĩ mới có thuốc sinh lực! Huống chi, thông thường người chơi sẽ không bình tĩnh, thong dong giống như Chung Duệ. Gặp gỡ nguy hiểm thì uống thuốc sinh lực, vật tư không đủ, muốn trao đổi dùng thuốc sinh lực, đồng đội nhỏ ngàn cân treo sợi tóc, cũng phải dùng thuốc sinh lực cứu người… tuyệt đối không dự trữ nhiều thuốc.

Phân tích như thế, Tô Hàn nhất thời cảm thấy chỉ có nghề nghiệp bác sĩ cao cấp, mới có cơ hội thông quan phó bản bức xạ hạt nhân.

“Làm gì vậy? Sao chưa qua đây?” Chung Duệ thúc giục động tác đồng đội nhỏ nhanh hơn, bọn họ phải nhanh chóng đến quảng trường trong lòng đất tị nạn.

Tâm trạng Tô Hàn cực kì nặng nề. Vào phó bản tới nay, cơ bản có thể quy nạp lại — chết là nhất định phải chết, có điều vắt hết óc làm cho cái chết đến chậm.

Hô hấp, ăn cơm, uống nước, bất kể làm cái gì, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ hút vào nguyên tố phóng xạ, đợi tất cả mọi người có cùng một điểm kết thúc là tử vong. Trong lòng dù không cam tâm đến đâu cũng bó tay, phần lớn người vô lực phản kháng.

**

Tô Hàn cảm thấy lúc này là thời khắc mình uất nghẹn nhất từ khi đi vào trò chơi tới giờ, nhưng trên thực tế, tình cảnh của cô đã được coi là rất tốt.

Hàng tồn kho dự trữ không ngừng giảm bớt chỉ là khiến cô sinh lòng lo nghĩ, vậy mà ngay lúc này, không ít người chơi đã nhẵn túi!

Bản thân dược phẩm rất khó tiếp tế, tồn kho tương đương hữu hạn. Hơn nữa cần mua thực phẩm tăng cao năng lực kháng phóng xạ, làm chậm lại tốc độ giá trị thể lực rơi xuống, thức ăn, vật dụng hàng ngày tiêu hao trên diện rộng. Không đến vài ngày, các người chơi đã gặp phải nan đề hết gạo sạch đạn.

Không người nào nguyện ý ngồi chờ chết, cứ thế từ bỏ tư cách tranh tài, vì vậy mấy người thảo luận một chút, quyết định bắt tay làm một vố.

Quảng trường trong lòng đất, Tô Hàn cảm thấy rong biển và lá trà cây bạch quả rất tốt, vì vậy lại đến tiệm kia mua sắm.

Bà chủ cười toe toét, “Ăn vẫn ổn chứ? Chị lại đề cử cho em mấy thứ khác! Rong biển khô, hiệu quả phóng xạ cũng rất tốt.”

Tô Hàn tiu nghỉu từ chối, “Thứ tốt không ít, nhưng giá cả rất cao mua không nổi.”

Ai ngờ vừa dứt lời, Chung Duệ chủ động trả tiền, sau đó nhét một gói to vào trong tay cô.

Tô Hàn, “…”

Cô thực sự mua không nổi à? Thật ra không phải, chỉ là giả nghèo kể khổ. Ai có thể nghĩ, đồng đội nhỏ không nói một lời phá hỏng.

Bà chủ dùng ánh mắt trân trọng nhìn Chung Duệ, khen ngợi, “Người đàn ông mà, quan trọng nhất là cam lòng tiêu tiền cho bạn gái! Tìm bạn trai nên tìm người giống như cậu ta!”

“Thật ra không phải.” Chung Duệ khiêm nhường, sau đó quay đầu lại nói với Tô Hàn, “Buổi tối nấu canh rong biển, tôi muốn uống.”

Tô Hàn trong nháy mắt xì hơi. Người ta có tiền tùy hứng, chỉ là muốn uống canh rong biển, người bên ngoài không còn lập trường nói cái gì.

Bà chủ, “…”

Thảo nào tất cả mọi người nói độc thân bằng thực lực. Cách nói năng này mà có bạn gái mới gặp quỷ.

Bà chủ đang ngầm oán thầm, bỗng nhiên, một quả lựu đạn bị ném vào cửa hàng.

“A!!” trong nháy mắt, giọng nữ cao vút vang lên.

Chung Duệ vô ý thức núp vào góc phòng, cũng bảo vệ Tô Hàn trong ngực.

“Oanh –“ tiếng nổ mạnh vang lên, nổ cửa hàng tan tành.

Chung Duệ kêu lên một tiếng đau đớn, hiển nhiên bị thương.

Ngay sau đó, xung quanh cửa hàng liên tục vang lên tiếng nổ mạnh, hiển nhiên là tập thể phạm tội.

“Chung Duệ!” Tô Hàn được bảo hộ ở bên trong, không bị sao, song cô không vui.

Mắt thấy đồng đội nhỏ bởi vì cô mà bị thương, Tô Hàn muốn ăn thịt người, đặc biệt muốn chém kẻ gây sự thành muôn mảnh!

Đúng lúc này, lại cái gì đó bị thả vào.

Tô Hàn chưa kịp nhìn kỹ, chỉ thấy trong cửa hàng rất nhanh dâng lên khói đặc, che khuất tầm mắt.

Là đạn khói! Cô nhanh chóng phản ứng.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, đồng thời kèm thêm tiếng nói chuyện nhẹ vô cùng, “Tất cả động tác nhanh lên, không có thời gian bần thần.”

“Cầm đồ đạc là đi ngay, chớ trì hoãn.”

“Nhớ kỹ, tốc chiến tốc thắng.”

Mặc dù có khói đặc che, ánh mắt bị nhòe, thế nhưng phương hướng âm thanh truyền tới rất rõ ràng. Lỗ tai Tô Hàn run lên, cơ bản xác định phương vị đối phương, lúc này cô lấy ra mấy quả lựu đạn từ kho hàng tùy thân, dùng sức vung ra.

Cái gì gọi là ăn miếng trả miếng? Đây chính là.

“Lạch cạch”, có âm thanh vật phẩm rơi dưới đất rất nhỏ.

Nhưng mấy tên cướp chuyên tâm cướp sạch cửa hàng, không để ý chút nào. Về phương diện khác, đồng dạng ánh mắt bọn chúng bị che, không rõ những người khác đang làm cái gì.

Nhưng Chung Duệ lại phát hiện, nhỏ giọng nhắc nhở, “Cửa hàng rất nhỏ, không thuận tiện để đánh nhau, như thế này ra ngoài rồi xử lý bọn chúng.”

“Không cần như thế. Lựu đạn ném ra khoảng cách vừa đủ, không lan đến chúng ta, lại có thể cuốn bay chúng.” trên mặt Tô Hàn dâng lên tia lạnh.

Vừa dứt lời, tiếng nổ mạnh vang lên.

Giặc cướp vừa mới gào lên, “Đây là cái gì?” trong nháy mắt không có âm thanh, hiển nhiên là hóa thành ánh sáng trắng.

Tô Hàn hừ lạnh, “Đã chủ động bắt nạt tới cửa, còn có thể buông tha bọn họ?”

Chung Duệ hơi bất đắc dĩ. Anh muốn ra tay, nhưng không đợi anh làm được gì, đồng đội nhỏ đã giải quyết mọi chuyện… Chính là, hiệu suất cao, dứt khoát như vậy!

Lúc này, Tô Hàn vỗ vỗ cánh tay Chung Duệ, khuyên nhủ, “Thả ra! Nếu không anh lại bị thương.”

Chung Duệ thầm than một tiếng, theo lời buông ra.

Bên ngoài cửa hàng, tiếng súng “đùng đùng” vang lên không ngừng, hình như tình trạng vô cùng kịch liệt.

Trong cửa hàng, sương mù đặc dần dần tản ra, cuối cùng có thể thấy rõ cơ bản tình hình.

Tô Hàn nhìn xung quanh, không khỏi buồn bực, “Bà chủ đâu?” chẳng lẽ anh dũng hy sinh rồi?

Vừa nói xong, chỉ thấy dưới quầy hàng vươn ra một cánh tay, “Ở đây, ở đây!” thì ra bà chủ thấy tình thế không ổn, lập tức chui xuống dưới quầy hàng.

Ánh mắt Chung Duệ lợi hại, nhìn quét cảnh vật, phát hiện vài cửa hàng xung quanh đồng thời bị cướp. Lúc này, có vài tên cướp đã xong việc, lặng yên rời đi, có mấy kẻ bị phản kích thành công, hóa thành ánh sáng trắng ngay tại chỗ.

“Cuối cùng là có bao nhiêu người tham dự cướp đoạt?” chân mày Chung Duệ nhíu chặt. Anh phát hiện số lượng người tham dự nhiều vượt xa dự đoán.

Tô Hàn than nhẹ một tiếng, “Ngày thứ 5, phỏng đoán cẩn thận, trong 1000 người (người chơi)… ít nhất … Có 300 người đã bị đẩy vào tuyệt cảnh.” trên thực tế so với 300, cô càng muốn nói 500, 600.

Tiến hành cướp bóc ở quảng trường dưới đất cần mạo hiểm rất lớn, nhưng đối với vài người, bọn họ không được lựa chọn. Mạo hiểm còn có chút hi vọng sống, ngồi yên chắc chắn phải chết.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tô Hàn: Qua hai, ba phó bản nữa, thi đấu kết thúc.