Bởi vì cơn đói buff vẫn còn đó, Thẩm Tiêu làm nóng chảo quyết định làm bánh rán gạo nếp nhanh chín nhất. Chỉ cần bột gạo nếp thêm nước vừa đủ, sau đó nặn thành từng miếng nhỏ để rán, bánh nếp rán chín đều, lớp ngoài phủ một màu vàng óng là vớt ra chấm đường ăn được. Một món ăn vừa thơm ngon lại rất tiện lợi, đương nhiên, là đồ chiên rán cho nên ăn nhiều sẽ bị ngấy.Rán xong, Thẩm Tiêu bê một đĩa bánh nếp rán ra, hiển thị trong trò chơi biến đổi:

Tên: Bánh nếp rán

Phẩm chất: Trắng

Giới thiệu: Đồ ăn vặt rất phổ biến

Tác dụng: tăng 3 điểm no cùng lúc, 1 tấn công (liên tục 30 phút)

Thẩm Tiêu bỏ một chiếc vào miệng, cô cảm giác sức lực mình được phục hồi, đồng thời lượng máu tụt cũng khôi phục lại đến đầy cột, nhưng cơn đói buff vẫn còn. Cô lại ăn thêm bốn miếng bánh, cơn đói buff mới dần biến mất.

Cho mình ăn no, cô thấy Thu Nhĩ Cẩu Mao vẫn còn ở ngoài bèn bê bánh gạo nếp rán đi ra cửa, nói: “Này cậu thanh niên, đây là thù lao cậu giúp tôi tìm rơm.”

Thu Nhĩ Cẩu Mao vừa nghe vội đứng lên. Anh ta nhìn một chồng đồ ăn trước mặt, lòng hơi thất vọng, “Không cần cảm ơn, dễ như trở bàn tay mà thôi. Xin hỏi cô còn việc gì khác cần tôi giúp không?”

“Tạm thời không có.” Thẩm Tiêu mỉm cười quay về phòng mình.

Thu Nhĩ Cẩu Mao còn muốn hỏi nữa, nhưng người chơi xung quanh đã tiến lại gần.

“NPC này thưởng cho anh cái gì đấy?” Có người tò mò nói.

“Chẳng có gì, chỉ chút đồ ăn thôi.” Thu Nhĩ Cẩu Mao dán thuộc tính đồ ăn lên kênh phụ cận, uể oải nói: “Nhiệm vụ phát sinh cho cái này thôi sao?”

“Cậu mang cho người ta được bó rơm, còn muốn người ta cấp cho cậu thần binh lợi hại hả!” Có người chứng kiến hả hê nói.

Nhưng lại có người phát hiện điểm bất thường: “Không phải từ từ, đây là đồ ăn gia tăng lực công kích. Cẩu Mao, cậu ăn không hay bán, tôi thu.”

Hiện tại họ ở cấp 0, đều lấy vũ khí ban đầu, mà lực công kích của vũ khí ban đầu cũng chỉ có 1. Nếu ăn thứ này vào, chẳng phải là tương đương với có hai thanh vũ khí trong tay sao?

Hiện tại phần lớn ra ngoài thôn giết thỏ rừng, nhưng ai đó đã tính được rằng, từ cấp 0 lên cấp 1 cần 1 vạn trị số kinh nghiệm, một con thỏ rừng mới có một điểm kinh nghiệm. Mà giết một con thỏ rừng cần nửa phút, chắc chắn có thổ hào sẵn sàng bỏ tiền ra để tốc độ thăng cấp của mình nhanh hơn gấp đôi.

Chỉ có một phần thức ăn nhỏ này, Thu Nhĩ Cẩu Mao bán hay không bán cũng không quan trọng, có người chịu bỏ tiền ra mua, anh ta cũng vui vẻ kiếm được chút.

Bây giờ là ngày đầu tiên trò chơi bắt đầu, tỉ lệ rơi đồng xu vàng của thú hoang rất hiếm, lúc đầu anh ta giết quái thú trong nửa tiếng đồng hồ, trong túi mới chỉ có 2 đồng. Quái vật tinh nhuệ thì nhất định được thả xuống, nhưng chết một lần, sẽ giảm một cấp, và cấp 0 thì trực tiếp xóa kinh nghiệm xuống 0. Không ai dám chạm vào chúng ở giai đoạn này. Điều này cũng dẫn đến giá đồng xu vàng tăng cao, anh ta kiếm thêm vài đồng, chắc có thể mua được một bộ giáp mới rồi.

Cuối cùng, phần thức ăn nhỏ này được bán với giá 2 đồng.

Bên này anh ta vừa giao dịch xong thì bạn học của anh ta là Thu Nhĩ Trư Mao đến. Phòng ký túc xá đại học của họ có bốn người, vận may đều rất tốt, trong bốn người, có ba người được chia đến cùng Tân Thủ Thôn, một bạn học còn lại tên Thu Nhĩ Kê Mao, vốn dĩ anh muốn đặt tên là “Thu Nhĩ Cơ Mao”, kết quả bị hệ thống nhầm.

“Cẩu Mao, nhiệm vụ duy nhất của cậu sao rồi, thưởng gì cho cậu thế?” Thu Nhĩ Cẩu Mao hỏi.

“Chỉ là một phần thức ăn lực tấn công cộng 1, tôi đã bán với giá 2 đồng rồi.”

Nhà Thu Nhĩ Trư Mao làm kinh doanh, sáng suốt hơn Cẩu Mao nhiều. Cẩu Mao vừa nói một phần thức ăn nhỏ mà cũng có thể mua với giá 2 đồng, rất nhanh anh ta đã ngửi được mùi cơ hội mua bán trong đó: “Cậu có ngốc không thế, cậu có biết bây giờ chỉ có một lang trung giang hồ bán thuốc trong Tân Thủ Thôn? Thuốc cao bôi trên da chó của anh còn là loại từ từ hồi máu. Thuốc tăng tính tấn công, bây giờ cả Tân Thủ Thôn đều không có, vậy mà cậu lại bán như thế rồi.”

Thu Nhĩ Cẩu Mao rất ấm ức: “Chỉ có một phần, tôi ăn cũng không có ích gì.”

Thế này cũng đúng.

Một phần thuốc quả thực cũng không quan trọng, nếu như một đống thì tốt rồi, một đống nhất định đáng tiền.

Thu Nhĩ Trư Mao bất giác nhìn sang nhà của NPC thông minh, bên ngoài thỉnh thoảng lại có những người chơi khác đến gõ cửa kiếm vận may, nếu như anh ta đi thì có lẽ cũng không có tiến triển gì.

Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta nhìn sang người bạn thân của mình và nói: “Cẩu Mao, nếu như cậu đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của cô ấy, hay là cậu ngồi chờ xem thử, lần sau cô ấy ra, cậu xem có thể mua được đồ ăn từ chỗ cô ấy không. Có bao nhiêu mua bấy nhiêu. Tôi nói cho cậu nghe, bây giờ mới bắt đầu, đồ vật gì cũng đắt, những người giàu kia hoàn toàn không quan tâm đến mấy trái dưa quả cà này. Nếu như cậu có thể lấy được một đống thuốc tăng lực tấn công từ chỗ cô ấy thì cậu có thể kiếm được một khoản ở phần mở màn.”

“Thật sao?” Thu Nhĩ Cẩu Mao vô cùng động lòng.

“Đương nhiên, tôi cũng chỉ là suy đoán, NPC đó chưa chắc sẽ bán. Luyện cấp với cơ hội, chỉ xem lựa chọn của cậu thôi.” Thu Nhĩ Trư Mao nhìn thời gian: “Tôi đi đánh thú tiếp đây, cậu có chuyện gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”

Giữa người chơi với nhau có thể gọi cho nhau bằng ngữ âm, lúc nãy anh ta vừa hay đi ngang qua gặp bạn thân, cho nên thuận tiến đến hỏi thăm.

“Được.” Thu Nhĩ Cẩu Mao nghĩ ngợi một lát, trong lòng đưa ra quyết định.

Mấy chuyện thăng cấp này, anh ta dựa vào xếp hạng thì không kịp nữa rồi. Dù sao thì luyện cấp cũng ở đằng sau, chi bằng đợi thêm nữa, xem thử có cơ hội nhận nhiệm vụ tiếp theo không.



Trong nhà gỗ, Thẩm Tiêu nhìn bếp lò sạch sẽ tự động, cô nghĩ đến một chuyện khác.

Nguyên liệu cô lấy ra từ trong không gian cửa hàng nhỏ có thể dùng được trong thế giới này, thế thức ăn mà cô thu hoạch được ở thế giới này, có bỏ vào trong không gian cửa hàng nhỏ được không?

Cô đã thử bánh rán gạo nếp mà cô mới làm ra rồi, trung tâm mua sắm ảo trực tiếp không nhận...

Nếu thức ăn mà cô làm trong thế giới trò chơi, và thậm chí là tất cả các bảo vật quý hiếm trong trò chơi, không được trung tâm mua sắm ảo thu hồi, thế thì sau này cô sẽ lấy gì để trao đổi tích phân? Đồng xu trò chơi?

Để xác định chuyện này, Thẩm Tiêu mở cửa nhà mình ra lại.

Bên ngoài có các người chơi đến kiếm vận may, họ vừa thấy Thẩm Tiêu mở cửa thì khuôn mặt vui mừng hớn hở. Nhưng mà nhìn những khuôn mặt thiết tha trước mắt này, cuối cùng Thẩm Tiêu nhìn đến người quen: “Anh có sẵn lòng tìm một nguyên liệu thức ăn không?”

Thu Nhĩ Cẩu Mao vội vàng đứng dậy, NPC vậy mà chủ động nói chuyện với anh ta rồi: “Tôi sao?”

“Đúng.”

“Được được, bây giờ tôi sẽ đi ngay.”

Sau khi Thu Nhĩ Cẩu Mao rời đi với tốc độ ánh sáng, những người chơi khác còn muốn bắt chuyện, nhưng Thẩm Tiêu đã nhanh chóng đóng cửa lại, phù, yên tĩnh rồi.

Còn Thu Nhĩ Cẩu Mao bên này chạy đi tìm nguyên liệu, anh ta phát hiện mình không có hỏi cụ thể là NPC cần nguyên liệu gì rồi, anh ta quay lại, nhưng NPC đã đóng cửa rồi, anh ta chỉ có thể cầu cứu bạn thân: “Tiêu rồi, tôi không biết phải mua gì.”

“Cô ấy chỉ nói là muốn nguyên liệu phải không? Thế thì cậu mua đại một thứ đi. Thôi vậy, chỗ tôi có thịt thỏ mới nổ, tôi đưa cho cậu.”

Thu Nhĩ Trư Mao chạy về làng, Thu Nhĩ Cẩu Mao cũng không nói gì nhiều, lập tức đưa thịt thỏ cho NPC.

Bên này Thẩm Tiêu nhận được thịt thỏ, vẫn như cũ, bảo anh ta nửa tiếng sau quay lại. Cô cầm miếng thịt thỏ và đóng cửa lại, sau đó cô phát hiện không bỏ thịt thỏ vào trong không gian cửa hàng nhỏ được.

“Cũng phải, so với những thế giới chân thật kia, những thứ này chỉ là một dãy dữ liệu.” Dữ liệu có thể tạo ra một cách vô hạn, nếu như trung tâm mua sắm ảo thật sự thu hồi, thế thì về cơ bản, đến thế giới này đồng nghĩa với việc bước vào cửa nhà bằng một bước chân.

Bây giờ thức ăn không được thu hồi, thế thì cũng có nghĩa, những bảo vật quý hiếm khác cũng đều không có cách nào trao đổi tích phân được. Thế thì thứ có thể trao đổi tích phân trong trung tâm mua sắm ảo được, hình như chỉ có đồng xu trò chơi rồi.

Nghĩ đến đây, cô đi tìm hỏi phù sư, nhận được đáp án giống với những gì cô suy đoán. Chỉ là tỷ lệ trao đổi này, phù sư cũng nói không rõ được. Thẩm Tiêu nhớ đến thế giới Đại Chu trước kia, nấc thang thu hồi giá của trung tâm mua sắm ảo, nghĩ đến tỷ lệ thu hồi của đồng xu trò chơi này, sợ là cũng sẽ không nhất thành bất biến.

Sau khi làm rõ những thắc mắc của bản thân, Thẩm Tiêu bưng bánh rán gạo nếp lúc trước làm, mở cửa ra. Lần này cô trả thù lao với ba phần.

Thu Nhĩ Cẩu Mao với Thu Nhĩ Trư Mao đều đợi ở ngoài cửa, thấy vậy, Thu Nhĩ Cẩu Mao vẫn chưa nói gì, Thu Nhĩ Trư Mao đã nhân cơ hội nói với Thẩm Tiêu: “Cô gái này, không biết chỗ cô có bán bánh rán gạo nếp không, chúng tôi muốn mua với số lượng lớn.”

Câu nói của Thu Nhĩ Trư Mao khiến động tác của Thẩm Tiêu ngừng một lát, cô hỏi lại: “Anh muốn mua?”

Thu Nhĩ Trư Mao vừa nghe thấy cô nói chuyện với mình, nhịp tim đập thình thịch, anh ta vội vàng nói: “Phải, có bao nhiêu mua bấy nhiêu.”

“Bánh rán gạo nếp không có nhiều.” Không gian cửa hàng nhỏ của Thẩm Tiêu có hạn. Thấy vẻ mặt Thu Nhĩ Trư Mao thoáng qua tia thất vọng, cô lại nói: “Nhưng có những thứ khác.”

“Những thứ khác?” Mới đầu Thu Nhĩ Trư Mao mừng rỡ, sau đó lại có chút do dự, nói: “Nếu như là những thứ khác, thì chúng tôi phải xem thử thuộc tính trước mới được. Đồ quá bình thường thì chúng tôi cũng không thể nào mua được.”

Cho nên là muốn xem thuộc tính cộng phải không?

Thẩm Tiêu hiểu đại khái rồi. Nếu như cô muốn kiếm xu trò chơi, làm đồ có thuộc tính cộng để bán thì cũng có thể xem là một cách hay.

“Nửa tiếng sau hai người quay lại.” Cô nói rồi đóng cửa lại.

Thịt thỏ lúc nãy Thu Nhĩ Cẩu Mao mang đến vẫn còn đó, cô nhớ xung quanh thôn trang có rất nhiều thỏ rừng, xem ra đây có lẽ là vụ nổ của đàn thỏ rừng. Điều này cũng cho thấy nguồn thực phẩm này dồi dào nhất hiện nay. Nếu như muốn sản xuất hàng loạt, thì sản lượng tài nguyên là rất quan trọng.

Nhìn sơ qua tồn kho của mình, có dầu và muối, và chỉ có một ít hoa hồi. Thẩm Tiêu nghĩ tới nghĩ lui, quyết định không làm quá phức tạp, mà là học hỏi từ món bánh thịt bò mà sư phụ đã làm năm xưa, và ngày nay cải tiến chúng để làm món bánh thịt thỏ.

Thịt thỏ này có thể là từ thỏ được nuôi thả rông, thịt chắc và dai. Thẩm Tiêu dùng lưng dao đập thịt thỏ cho đến khi thịt thỏ trở thành hỗn hợp sền sệt, sau đó cô thêm gia vị và bắt đầu trải bánh.

Thế nhưng, không biết là vấn đề tay nghề của cô hay như thế nào mà thịt thỏ không nhanh chóng được tạo thành hình trên chảo nóng, biến thành một chiếc bánh thịt thỏ mỏng và giòn, ngược lại vì các cơ dính vào nhau, nó trở thành một khối nhão. Nồi đã nóng, miếng đầu tiên chạm vào nồi nhanh chóng biến thành màu vàng, nhưng lớp ngoài vẫn còn nửa sống nửa chín.

Chỉ nhìn tổng thể, Thẩm Tiêu liền xác định, là do đập thịt chưa đủ tốt.

Dùng lưng dao để băm thịt cá thì không sao, nhưng dùng để đập thịt to thì vẫn quá miễn cưỡng.

Cô cần đổi dụng cụ khác tiện hơn.

Suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Tiêu là muốn đến thế giới trò chơi để mua, nhưng vừa nghĩ đến dụng cụ này sau này mình sẽ dùng thường xuyên, mua ở thế giới trò chơi thì không bỏ vào không gian được, tốt nhất là mua ở trung tâm mua sắm ảo thì tốt hơn.

Nói như thế thì lại quay về vấn đề ban đầu – không có tích phân. Cô phải kiếm tích phân. Trước khi kiếm tích phân, cô có thể dùng tạm của thế giới trò chơi, nhưng cô cũng không có tiền.

Cô quay lại bếp và dùng lưng dao băm thịt thỏ, lần này cô điều chỉnh nhịp thở và cố gắng bằm thịt thỏ với tốc độ hai nhịp thở đều. Dần dần, thịt thỏ bắt đầu mềm mại như nhung. Khoảng hai mươi phút sau, thịt thỏ đã nhuyễn nhừ, nhưng kết cấu có thớ, không bị đứt rời, nhìn gần như đã thành công rồi.

Bên ngoài, Thu Nhĩ Cẩu Mao với Thu Nhĩ Trư Mao vẫn đang đợi. Thu Nhĩ Cẩu Mao thấy đã qua giờ hẹn rồi, anh ta nói với bạn: “Hay là cậu đi luyện cấp trước đi, để một mình tôi chờ cho.”

“Không sao, đã đợi nửa tiếng đồng hồ rồi, đợi tí nữa cũng không sao.” Thu Nhĩ Trư Mao nói.

Lúc hai anh em đang nói chuyện thì cánh cửa trước mặt họ cuối cùng cũng mở rồi.

Thẩm Tiêu bưng một đĩa bánh thịt thỏ giòn thơm ra, Thu Nhĩ Cẩu Mao vội vàng xem thuộc tính:

Tên: Bánh thịt thỏ giòn

Phẩm chất: Trắng

Giới thiệu: Món ăn có hơi mới

Tác dụng: Hồi phục 200 điểm khí huyết trong 2 phút, tấn công 2 (duy trì 30 phút)

Có thể hồi huyết, còn có thể tăng lực tấn công, thuộc tính này tốt hơn bánh rán gạo nếp, phải biết là, lang trung trong làng bán thuốc cao bôi trên da chó cũng chỉ hồi phục 100 điểm khí huyết trong 2 phút.

Thu Nhĩ Trư Mao lập tức nói với Thẩm Tiêu: “Cho hỏi, món này của cô còn bao nhiêu nữa? Chúng tôi muốn mua toàn bộ.”

“Chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy.” Một câu nói của Thu Nhĩ Cẩu Mao, đã tiết lộ nội tình của hai người.

Thu Nhĩ Trư Mao cũng ngây người, biểu cảm ngại ngùng, anh ta nhìn thấy cơ hội mua bán, nhưng đột nhiên nhớ ra là họ không có tiền vốn.

Thẩm Tiêu quan sát thần thái của họ, xung quanh vẫn có người chơi khác đang thăm dò, cô dứt khoát mời hai người họ vào trong nhà: “Vào nói chuyện.”

“Hả?” Hai người vội vàng đi theo vào.