Căn nhà mà lão Vương ở vẫn còn nguyên vẹn, bốn người dọn đến sân nhà ông ta. Đã trải qua những chuyện buổi chiều, bốn người không hề có tâm trạng ăn uống gì, nên chỉ đơn giản là lợi dụng trời đêm để làm khô phần lương thực mà mình thu được. Thứ này có thể ăn lót dạ và thích hợp làm lương khô mang theo. Với lại có việc để làm, ít nhất sẽ không phải suy nghĩ này nọ.

Bốn người mải miết trong căn bếp chật chội, nhóm lửa làm báng nướng. Đợi đến khi mùi thơm bánh nướng lan tỏa, bọn họ đột nhiên phát hiện ở cửa phòng bếp không biết từ khi nào đã có thêm một người đứng ở đó.

“A!” Bà chủ không kịp đề phòng, bị hù giật mình. Đợi đến khi bình tĩnh lại mới thấy người đứng ở đó là người quen.

“Lão Vương? Ông cũng chưa đi?” Bà ta hơi kinh ngạc, muốn tiến lên nắm lấy tay ông ta để nói chuyện nhưng đã bị Thẩm Tiêu kéo lại.

Hành động vừa rồi của Thẩm Tiêu khiến bầu không khí xung quanh chợt ngưng đọng, lúc này bà chủ mới nhìn thấy trên tay lão Vương có cầm dao. Vẻ ngạc nhiên trên mặt bà ta dần biến mất.

Lão Vương hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt của bà ta, ông ta cầm dao đi vào bếp, ngồi xuống bên trái, nhướng mắt và nhìn Thẩm Tiêu nói: “Làm cho tôi một bát mì.”

Yêu cầu này xảy ra bất ngờ, không biết là bị thái độ cảnh giác của Thẩm Tiêu ảnh hưởng hay là gì, ba người khác cũng không hé răng.

Thẩm Tiêu nhìn ba người kia, nói: “Mì gì cũng được?”

“Mì gì cũng được.”

“Được.”

Nấu nước, luộc mì. Điều kiện có hạn, thêm với tâm lý không yên định khi xuống bếp, rất nhanh một bát mì không đạt chuẩn với nước luộc thịt trong vắt được ra nồi.

Mì được đưa đến trước mặt lão Vương, những người khác còn lại đều không nói chuyện, chỉ để mình ông ta cầm đũa và vùi đầu ăn. Động tác của ông ta không quá nhanh, mỗi một ngụm đều như đang hồi tưởng lại gì đó.

Sau khi ăn xong và uống hết ngụm nước cuối cùng, ông ta dúi một thứ gì đó vào trong tay Thẩm Tiêu và nói: “Đây là tiền mì.”

Nói xong, ông ta đứng dậy và ra khỏi bếp, đi ra ngoài sân.

Nhìn bóng lưng ông ta biến mất trong bóng đêm, vẻ mặt của Thẩm Tiêu chợt thay đổi.

Bởi vì vừa rồi cô nhận được nhắc nhở của trung tâm mua sắm ảo: Ngọc tỷ truyền quốc mất tích, đạo cụ đặc biệt, người mang theo sẽ không thể thoát khỏi thế giới này.

Vẻ mặt của Thẩm Tiêu bên này không ai chú ý, bà chủ quán trọ đã có thấp thỏm không yên: “Ông ta đây là…”

“Không sao cả.” Thẩm Tiêu nhanh miệng nói tiếp: “Chúng ta còn có bao nhiêu bánh nướng phải làm? Tốc độ phải nhanh hơn. Đến lúc đó lại có người đến, nói không chừng chúng ta lại không rời khỏi đây được.”

Nghe cô nói như vậy, vợ chồng vốn đã không buồn ngủ gì lúc này lại bắt đầu bận rộn.

Khi bọn họ làm xong ba túi bánh nướng, lúc chuẩn bị nhân lúc ban đêm rời đi, kết quả còn chưa đi ra ốc đảo, quả nhiên có người cưỡi ngựa đối diện chạy tới.

Lúc này còn là người quen.

“Chử Đình?”

Người tới đúng là Chử Đình, không biết anh lấy con ngựa từ đâu để cưỡi, nhìn thấy mấy người Thẩm Tiêu, anh cũng có chút ngoài ý muốn, giống như nghĩ đến điều gì, anh lấy ra một thứ đưa cho bốn người xem: “Mấy người đã từng thấy qua thứ này chưa?”

Sắc mặt Thẩm Tiêu thay đổi, đây đúng là con dao lúc trước lão Vương cầm trong tay. Chử Đình có thể lấy được thứ này, chứng tỏ anh ta đã từng gặp lão Vương, thậm chí đã giao thủ với ông ta. Nghĩ đến đạo cụ đặc thù trong tay, trong lòng Thẩm Tiêu đoán Chử Đình chắc chắn là vì miếng ngọc tỷ này mà đến.

Ba người lớn cố gắng làm bộ như bình tĩnh, nhưng tiểu nhị vẫn còn là một đứa trẻ, trong nét mặt vẫn lộ sơ hở.

Sau khi Chử Đình phát hiện, lập tức nhảy xuống, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Thẩm Tiêu: “Mấy người từng thấy qua đúng không.”

Không nghĩ tới Chử Đình lại nhạy bén như vậy, Thẩm Tiêu hỏi ngược lại: “Ông ta bị anh giết rồi?”

“Bản thân ông ta bị trọng thương, lục phủ ngũ tạng tổn hại, vốn là nỏ mạnh hết đà. Khi tôi tìm được thì ông ta đã chết rồi.” Chử Đình nhìn Thẩm Tiêu: “Đến chỗ vắng vẻ nói chuyện không?”

Có vài lời quả thật không tiện để người bên ngoài biết, Thẩm Tiêu gật đầu, bảo ba người bọn họ trước chờ cô một lát, bản thân đi theo Chử Đình tới một nơi tương đối trống trải bên cạnh.

“Món đồ đó ở trong tay cô nhỉ.” Chử Đình chắc chắc nói.

Thẩm Tiêu giả ngu: “Tôi không rõ anh có ý gì.”

“Tôi đến đây, chính là vì lấy thứ đó, cô cầm đi ngoại trừ bị đuổi giết, mặt khác hoàn toàn không có tác dụng gì. Lão Vương kia, có lẽ cô còn không biết thân phận của ông ta. Ông ta là gián điệp do triều đình Đại Chu phái tới, ở đây ẩn núp suốt mười lăm năm. Ông ta có thể đưa ngọc tỷ cho cô, chắc chắn cũng truyền tin tức cho Trung Nguyên. Cô không rời vùng sa mạc này còn tốt, vừa đi ra sa mạc này, chờ đợi cô chính là vô hạn đuổi giết.” Chử Đình nhìn cô nhắc nhở.

Thẩm Tiêu vẫn không trả lời.

Thấy cô dầu muối không ăn, Chử Đình biết mình chỉ dùng mồm mép nói sợ là vô dụng, anh dứt khoát nói: “Không phải cô muốn mở cửa hàng ở trung tâm mua sắm ảo à, tôi có thể dùng cơ hội giành được cửa hàng trao đổi với cô.”

“Sao anh biết việc này?” Thẩm Tiêu nhớ rõ lúc trước khi cô nói chuyện với Trương Huy Quang, xung quanh cũng không có những người khác.

“Sau đó tôi từng gặp qua Trương Huy Quang.” Chử Đình có chút không kiên nhẫn: “Rốt cuộc cô có muốn trao đổi hay không?”

Một câu của anh đã trả quyền chủ động về.

Thẩm Tiêu biết Chử Đình nói rất đúng, miếng ngọc tỷ này sẽ mang đến phiền toái vô tận cho cô: “Nếu tôi không đổi, có phải từ nay về sau sẽ thêm một kẻ địch như anh hay không?”

Chử Đình nheo mắt nhìn cô: “Cô là người thông minh.”

“Được rồi.” Người khác Thẩm Tiêu còn có thể ứng đối một chút, nhưng Chử Đình, Thẩm Tiêu không muốn gặp kẻ địch quá khó như thế: “Tôi có thể đổi, nhưng làm sao tôi biết cái gọi là cơ hội của anh là thật?”

Chử Đình ném một quả cầu thủy tinh trong suốt cho cô: “Tôi có thể lừa cô, nhưng trung tâm mua sắm ảo sẽ không thế.”

Vừa chạm đến quả cầu thủy tinh ấy, trong đầu Thẩm Tiêu lập tức truyền đến thông báo của trung tâm mua sắm ảo: “Vỏ của năng lượng hạt nhân hư không, đạo cụ đặc thù, có thể dùng để tìm kiếm trung tâm hư không bị thất lạc. Kiểm tra đạo cụ kí chủ mang theo, kí chủ có muốn lập tức đến chỗ đạo cụ ở thời không trước tiên hay không?”

“Kiểm tra trên người kí chủ có đạo cụ thời không đặc thù, không thể thoát khỏi thế giới gốc.”

Trung tâm mua sắm ảo quả thật sẽ không gạt người.

“Đây là nhiệm vụ hệ thống tuyên bố, chỉ cần cô có thể hoàn thành, cô sẽ có được điểm ảo ngoài tích phân độc lập của trung tâm mua sắm ảo. Điểm ảo có thể đổi tất cả đồ vật, mở cửa hàng chỉ là việc nhỏ, thậm chí cô còn có thể đổi tuổi thọ.” Chử Đình dụ dỗ.

Không nghĩ tới trong trung tâm mua sắm ảo còn có điểm ảo phía trên tích phân, cô sửng sốt, phản ứng lại: “Ngọc tỷ này cũng là đạo cụ đặc thù, nó cũng là nhiệm vụ hệ thống tuyên bố?”

“Có thể nói như vậy. Lịch sử của thời không này, bởi vì trước kia có người từng xuất hiện giống chúng ta, cho nên khiến tiến trình lịch sử bị loạn, hệ thống biến thành tuyên bố nhiệm vụ sửa lại tiến trình lịch sử, ngọc tỷ này chính là đạo cụ của nhiệm vụ tiếp theo.”

“Thì ra là thế.” Thứ có liên quan lịch sử, Thẩm Tiêu không tiếp tục hỏi sâu: “Trong khoảng thời giam tôi trốn đi, rốt cuộc quán trọ đã xảy ra chuyện gì. Vị tiền thái tử đó anh ta... không sao chứ?”

“Yên tâm, khi anh ta chết không bị làm nhục. Sau đó, bọn thuộc hạ của anh ta đã liều chết đưa thi thể của anh ta rời khỏi ốc đảo. Vốn dĩ tôi cho rằng có thể gần quan được ban lộc, ai ngờ có quá nhiều thế lực đến, thế mà sau cùng ngọc tỷ lại rơi vào trong tay gián điệp ngầm.” Khi nói đến việc này, Chử Đình lại liếc nhìn Thẩm Tiêu một cái. Lúc trước anh đã cảm thấy sự tồn tại của người này sẽ xảy ra biến cố, không nghĩ tới bắt cô rời đi sớm, ngọc tỷ này cuối cùng vẫn bị cô chen vào một chân.

Đối với tâm tư của Chử Đình, Thẩm Tiêu không thể hiểu hết: “Tôi còn một vấn đề cuối cùng, thời không chúng ta trải qua, rốt cuộc là bản đồ để hoàn thành nhiệm vụ thu hoạch tích phân, hay là thế giới thật?”

“Đáp án là cái sau, nhưng với chúng ta mà nói, vẫn coi nó là bản đồ thì tốt hơn.” Một khi cho rằng là thế giới thật, sẽ bị mất phương hướng.

Thẩm Tiêu nhớ đến trước kia Dương Hoằng luôn miệng nói bản đồ, thật ra chuyện này không phải không có lý.

“Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những thứ này.” Thẩm Tiêu đưa ngọc tỷ cho anh: “Tôi sắp rời khỏi, phiền anh chờ tôi một lát.”

Nói xong, cô bước nhanh chạy tới trước mặt đám người bà chủ.

“Bạn đồng hành của tôi tới tìm tôi, chỉ sợ chúng ta phải tách ra ở đây.” Thẩm Tiêu nói với bọn họ.

Thật ra nhìn thấy Chử Đình trở về, đám người bà chủ ít nhiều gì cũng đoán được Thẩm Tiêu sẽ đi với anh. Mặc dù bọn họ có chút tiếc nuối, nhưng rõ ràng sớm hay muộn gì bọn họ cũng phải tách ra: “Cũng tốt, chúng tôi cũng đỡ phải lo lắng cô đi một mình.”

Tiểu nhị nghe thấy Thẩm Tiêu phải về Trung Nguyên, cậu ta không khỏi vươn tay nắm ống tay áo của cô, sự chờ đợi và khát vọng trong mắt bộc lộ rõ ra ngoài.

Thẩm Tiêu biết tâm tư của câu ta, nhưng cô lại không giúp được cậu ta, cô xoay người sờ đầu của cậu ta, nói: “Bây giờ cậu còn quá nhỏ, Trung Nguyên nơi đó quả thật rất tuyệt, nhưng rất nguy hiểm. Chờ cậu lớn lên, thành nam tử hán, đến lúc đó lại đi Trung Nguyên tìm tôi được không?”

Ánh sáng trong mắt tiểu nhị dần dần tắt, cậu ta chậm rãi buông lỏng tay Thẩm Tiêu ra, gục đầu xuống chậm rãi lui về sau một bước.

Bà chủ thở dài, muốn mở miệng khuyên bảo, rồi lại thấy đứa nhỏ ngẩng đầu lên, nói với Thẩm Tiêu: “Vậy chị lấy một cái tên Trung Nguyên cho em được không?”

Thẩm Tiêu nở nụ cười: “Đương nhiên là được.” Cô ngẩng đầu nhìn sa mạc yên tĩnh xa xăm, đêm lạnh như nước: “Hay là cậu tên Thanh Thủy đi, đây là thứ quý giá nhất trong sa mạc. Về phần họ, tương lai cậu tìm được họ mình muốn, gắn vào là được.”