“Cái gì? Sữa dành cho phụ nữ mang thai à?”
Lâm Thanh Thanh đang đứng ở cửa sổ, ánh hoàng hôn rám vàng rọi vào bên trong làm lớp váy hoa của cô ta như tô thêm một sắc màu khác.

Nhưng chiếc váy này, lại không hợp với khuôn mặt đang lộ ra nụ cười đầy xảo quyệt đó.
Thời gian mà Trình Tranh và Mã Dao quen nhau cũng đã được vài tháng rồi, lẽ nào cô ta lại có thai? Mà dường như cô ta vẫn chưa nói cho anh ta biết chuyện này.

Như vậy, cũng tốt…
Cô ta nhếch môi cười đắc ý, trong đầu cứ như đã nghĩ ra được kế hoạch gì đó kinh thiên động địa.

Người nổ máy xe va chạm với Mã Dao cũng là do cô ta thuê để cảnh cáo cô một bài học.

Cô ta từ lâu đã không thích cô, bây giờ xem như là thù càng thêm thù, ngày một sâu đậm.
Công ty ngày càng có nhiều người đến khiếu nại, việc này ban đầu đã thống nhất không nói với Mã Dao bây giờ cũng không giấu được nữa.

Cô nhìn số tài liệu với những thông tin về bản thiết kế sai lệch hoàn toàn, ôm đầu căng thẳng.

Bây giờ cô đã biết vì sao Trình Tranh vẫn còn chưa thu xếp ổn thỏa việc ở Anh và quay về nước.


Nếu như chuyện này để khách hàng mới biết được, hợp đồng không những bị hủy mà còn phải bồi thường.
“Chuyện nghiêm trọng như vậy sao hai anh không nói với tôi?”
Hải Đình nhất thời vì thái độ của Mã Dao, cộng thêm việc công ty đang gặp rắc rối mà dẫn đến không hài lòng.
“Nói với cô thì được ích gì?”
Hà Dữ kéo tay anh ta một cái, nói khẽ.
“Nói lung tung gì vậy? Bình tĩnh chút đi!”
“Tôi nói vậy thì có gì sai? Từ khi cô bước chân vào thì công ty xảy ra biết bao nhiêu chuyện, có phải chuyện trục trặc hợp đồng lần này cũng là do cô không?”
Mã Dao nghe hết từng câu từng chữ, đây cũng không phải là lần đầu tiên Hải Đình tỏ vẻ bất mãn khó chịu với cô.

Mặc dù cô vào công ty này là có sự giúp đỡ của Trình Tranh, hơn nữa cô tự nhận thấy mình cũng được ưu ái hơn các nhân viên khác.

Nhưng cũng không phải vì thế mà cô lại tùy tiện hủy hoại lợi ích của nó.

Cô nhìn thẳng vào mắt của Hải Đình, trực tiếp muốn nói rõ một lần với anh ta.
“Hải Đình! Tôi không có lí do gì để làm như vậy với Trình Tranh và các anh hết.

Anh ấy là bạn trai của tôi, hơn nữa bây giờ… Hơn nữa bây giờ tôi còn đang mang thai con của anh ấy.

Lẽ nào tôi lại tự tay hủy hoại hạnh phúc của mình sao?”
Hà Dữ tròn mắt nhìn bụng của cô rồi lại nhìn cô.
“Cô… Có thai?”
Nhắc đến cái thai trong bụng, ánh mắt của Mã Dao dịu lại.

Quả thực ở độ tuổi này của cô mà nói, bỗng nhiên được nhận thiên chức làm mẹ là cảm giác quá mới mẻ.
“Ừm.

Tôi cũng chỉ mới biết kết quả đây thôi, vẫn chưa nói với Trình Tranh.”
Hải Đình nhìn cô một cái rồi quay mặt đi nơi khác, nghĩ đi nghĩ lại thì cô đúng là không có nguyên nhân gì phải làm như thế.

Hơn nữa, các bản thiết kế quan trọng đa phần đều nằm trong tất cả các máy tính của toàn bộ nhân viên trong công ty, nhất là ở bộ phận thiết kế.


Nói trắng ra, ai trong công ty này cũng đều có khả năng cao là nội gián, là người muốn Trình Tranh thân bại danh liệt.

Hai người sau đó cũng hoá giải hiểu lầm, trở về như lúc trước, vì việc quan trọng nhất bây giờ không phải là tự mình chia rẽ nội bộ, mà phải tìm ra người đứng đằng sau.
Ở Anh bây giờ còn rối hơn, Trình Tranh như phát điên lên khi khách hàng bắt đầu phát hiện ra trục trặc của bản thiết kế.

Anh hiểu nỗi khổ tâm của bọn họ, cũng không thể ép họ kí kết họp đồng với một công ty đang ở đà phá sản như vậy.

Trình Tranh anh 21 tuổi mở công ty tự mình làm chủ, đã hơn 9 năm lăn lộn trên thương trường, chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có ngày này.
Anh ngồi bên bàn làm việc, cơn đau dạ dày vừa qua đi anh đã phải nhận được hàng chục cuộc gọi.

Đến lượt nhìn thấy người gọi là Hà Dữ, anh mới nhấc máy lên.
“Có chuyện gì?”
Giọng nói trầm thấp này của anh làm anh ta có hơi sợ, nhưng sau đó mới nhớ đến chuyện mà mình chuẩn bị nói, tinh thần liền trở nên thoải mái.

Hà Dữ đi đến bàn rót nước rồi ngồi ngã lưng xuống sô pha, cười nói.
“Gác lại chuyện ở Anh, cậu mau bay về đi!”
Trình Tranh thở dài, anh đưa tay xoa xoa thái dương đầy mệt mỏi.
“Việc ở đây chồng lên như núi, cậu nói thì dễ nghe quá.”
“Có quan trọng bằng việc cậu sắp làm cha không?”
Anh cau mày, ánh mắt đang nhìn vào số giấy tờ kia dừng lại rồi nhìn ra một khoảng không nào đó.


Ngã lưng ra ghế, cổ anh cũng tê rần hết lên vì nguyên một ngày ngồi ở đó giải quyết công việc.

Giọng anh hơi mơ hồ, không hiểu ý của Hà Dữ đang nói.
“Đang nói gì vậy? Làm cha gì?”
Anh ta ngơ ngác, biểu cảm này phải mất vài giây sau mới nhận thức được rằng Mã Dao vẫn chưa thông báo tin này.

Bây giờ tình hình đang căng thẳng, mà tính của Trình Tranh thì anh ta và Hải Đình hiểu rất rõ, không làm cho xong nhất định sẽ tự đày đoạ bản thân mình.
“Mã Dao vẫn chưa nói gì cho cậu biết sao? Chắc không phải định dự sinh rồi mới báo đấy chứ?”
Trình Tranh hoàn toàn không hiểu gì hết, cứ như từ trên trời rơi xuống.

Anh cau mày, bắt đầu thấy hơi khó chịu.
“Dự sinh gì? Hôm nay cậu uống nhầm thuốc à? Biết tôi đang bận trăm công nghìn việc không?”
“Mã Dao có thai rồi.

Cái tên đầu gỗ này, sao không chịu để yên cho tôi nói vậy?”
“Cậu nói gì? Mã Dao? Có thai?”.