Trình Tranh đã không về nhà được hai ngày, trong hai ngày này anh sáng thì đến công ty, tan làm thì về nhà cùng với Mã Dao.

Hôm nay thấy cô không khoẻ, nên anh bảo cô nghỉ phép, dù sao chiều còn phải đến quán cà phê để làm.
Lúc ngồi trong phòng làm việc, chợt nhớ đến người đàn bà lần trước ở cổng nhà đợi Mã Dao, Trình Tranh quay sang hỏi Hải Đình.
"Hải Đình! Người mà lần trước tôi nhờ cậu điều tra đã có thông tin chưa?"
Nghe anh nhắc đến cậu ta mới nhớ, vội vàng lấy ảnh mà mình đã cho người chụp được ra đưa cho anh xem.
"Bà này là bà Hà, là người chuyên cho vay tiền có tiếng ở gần khu nhà ở của Mã Dao đấy!"
"Cho vay?"
***
Hôm nay Mã Dao dường như không khoẻ chút nào, cả ngày cô cứ uể oải, trông giống như một bông hoa thiếu sức sống.

Buổi sáng sau khi tiễn Trình Tranh đi làm, cô chỉ lẩn quẩn trong nhà tưới hoa, sau đó vào nhà ngồi xem ti vi, chuẩn bị bữa trưa.

Sau một hồi suy nghĩ, cô đã gọi cho Phong Diệp để xin phép mình được nghỉ luôn buổi chiều.
Mã Dao lừ đừ, không biết có phải bị sốt hay không mà hốc mắt cứ thấy rất nóng, rất khó chịu.

Cô đi ra đi vào cho tỉnh táo, sau đó vì thấy trời bắt đầu nắng gắt nên vào nhà.


Cơ thể của cô trước giờ cô hiểu rõ hơn ai hết, sức đề kháng không yếu nhưng cũng không quá cao.

Không bệnh thì thôi, hễ bệnh thì cô lại bệnh nặng hơn người khác, thời gian khỏi bệnh cũng lâu hơn.
Bên ngoài có tiếng còi xe, Mã Dao giật mình một cái rồi vội vàng đứng dậy chạy đến bồn rửa mặt cho tỉnh.

Cô vội xỏ dép rồi đi ra cổng mở cửa, thấy Trình Tranh cũng vừa xuống xe.

Anh có mua trái cây, là trái lê mà cô thích ăn nhất, trên môi còn nở nụ cười.
"Xem anh mua gì cho em đây?
Cô cười, bước đến khoát lấy tay của anh.

Cảm giác này lạ thật, cứ như vừa đi vào một cánh cổng màu hồng đầy hoa rực rỡ.

Nhìn họ bây giờ, giống như một đôi vợ chồng son hơn, anh thì đi làm, cô thì ở nhà nội trợ.

Nghĩ đến đây, Trình Tranh khẽ cười, quay sang nhìn góc nghiêng yêu kiều của Mã Dao.

Vừa giúp anh dọn lại quần áo xong thì bên ngoài có tiếng chuông cửa, cô nhìn ra cửa sổ thì thấy bà Hà, vội vàng bảo anh vào trong nhà tắm rửa.
"Anh vào tắm đi! Em ra ngoài một lát!"
Trình Tranh gật đầu, giả vờ đi vào nhưng sau khi thấy Mã Dao ra đến cổng thì đến bên cửa sổ mà xem.

Theo lời của Hải Đình nói, bà Hà này là người cho vay có tiếng, rất thường hay đến nhà của cô.

Nếu chỉ là mối quan hệ bình thường đơn giản, thì cô cũng không cần phải để ý đến anh tới như vậy.
"Bà đến đây làm gì?"
Bà Hà nhìn Mã Dao với vẻ ngạc nhiên, cao giọng
"Trời ạ! Đến lấy tiền chứ làm gì?"
Cô bước đến giữ lấy cổ tay bà ta rồi bắt đầu cuống cuồng lên.
"Nhỏ tiếng một chút.

Tôi đã nói là chiều nay sẽ đến đưa tiền cho bà kia mà?"
Lần này bà Hà thẳng thừng gạt tay của cô ra, không biết bà ta đã nghe ngóng được thông tin ở đâu mà biết cô đang qua lại với Trình Tranh, giám đốc của công ty thiết kế đồ hoạ, còn là cháu trai độc tôn của Trình gia, gia đình có truyền thống nấu phở nổi tiếng lâu đời.


Người như anh thì tiền nhiều không thiếu, làm bạn gái của anh đương nhiên cũng không cần sống thiếu thốn đến mức như vậy.

Bà ta liếc nhìn chiếc Ferrari 488 màu đỏ nhung ở ngay bên cạnh rồi nhìn Mã Dao.
"Cô rối lên để làm cái gì? Quen bạn trai nhiều tiền như vậy, sao không chịu xin anh ta một ít, trả hết nợ cho rồi."
Cô mặt lạnh nhìn bà ta.
"Nợ của tôi tôi tự trả, không muốn liên quan đến anh ấy."
"Cô ấy nợ bà bao nhiêu?"
Mã Dao giật mình, lúc cô quay đầu nhìn lại thì thấy Trình Tranh ở ngay sau lưng.

Anh vẫn chưa đi tắm như những gì mà anh nói, ngược lại còn đang đứng ở rất gần cô, mắt hướng về phía bà Hà.

Bà ta nhìn thấy anh thì hai mắt sáng hơn cả mặt trời, vội vàng bước đến gần hơn muốn nói chuyện, nhưng Mã Dao đẩy bà ta ra.
"Tôi nói rồi, nợ của tôi để tự tôi giải quyết."
Trình Tranh lại có thế hơn cô, anh vừa bước lên đứng chắn trước mặt thì bóng người của cô trở nên vô cùng bé nhỏ, giọng anh hơi trầm, thái độ bình tĩnh, phong thái phóng khoáng tự tin.
"Nợ của cô ấy cũng là nợ của tôi, nếu bà cần tiền thì tôi không thiếu."
Nói rồi, anh lấy trong túi áo ra một cái thẻ tín dụng ném về phía bà Hà, bà ta sáng rỡ hai mắt đưa tay bắt lấy.

Đến cuối cùng thì người có tiền vẫn luôn giải quyết mọi chuyện một cách nhanh gọn nhất, không cần dài dòng cũng không cần tốn nước bọt để năn nỉ ỉ ôi.

Sau khi bà ta rời đi, Mã Dao liền quay sang nhìn anh nhăn mày, cô có vẻ khó chịu.
"Anh muốn dùng tiền để chèn ép em sao?"
"Anh không phải muốn chèn ép em, mà là muốn dùng tiền anh làm ra được để nuôi em."
Cô hơi ngẩn ra, cho đến khi anh hoàn toàn xoay người lại đứng đối diện với mình.


Vì cô thấp hơn anh một cái đầu, nên lúc này anh hơi cúi xuống, như vậy càng dễ nhìn rõ đôi mắt của cô hơn.

Mỗi khi cô đảo tròng mắt, hàng mi cong dài lại chớp chớp giống như lá rơi xuống mặt hồ, lay động cả tim anh.

Tay anh chậm rãi đưa ra, chạm lên gò má của cô, vuốt ve cưng chiều.
"Em ngốc quá! Anh phải nói bao nhiêu lần thì em mới hiểu đây Dao Dao? Anh là bạn trai của em, tương lai có thể cũng là chồng em, chuyện tiền bạc em đừng quá để tâm như vậy.

Anh muốn em thấy được anh có đủ kinh tế, đủ khả năng để lo cho em."
Trình Tranh tiến sát lại gần, cúi đầu xuống thì cô liền cụp mi mắt, dường như vừa thấy ngại ngùng vừa thấy hơi bối rối.
"Bạn gái của anh, vợ của anh, không được thiệt thòi hơn bất kì cô gái nào hết."
Cô thở ra một hơi, ngước lên nhìn anh.
"Em biết, nhưng mà..."
"Không có nhưng.

Nghe lời anh một chút, cãi bướng như vậy anh sẽ tét mông em đấy!"
Mã Dao phì cười, nét căng thẳng trên khuôn mặt cuối cùng cũng vì sự ôn nhu của anh mà xoa dịu rồi dần dần biến mất.
....