Chương 94

Thèm lắm sao?

Mộ Duật Hành gõ vào trán cô, Trình Ngữ Lam sực tĩnh. Trời ơi, cô đang làm trò mất mặt gì vậy? Ngại chết mất…

Em xin lỗi.

Trình Ngữ Lam làm điệu dạng dễ thương để chuộc lỗi. Mộ Duật Hành nhìn thấy, trong lòng vui vẻ không tả được.

Thay đồ đi. Sáu tháng nay dùng tay để giải quyết cũng quen rồi.

Vâng.

Trình Ngữ Lam đi vào phòng tắm. Mộ Duật Hành lấy khăn bông lau tóc rồi đi lại bàn rót cho mình một ly rượu vang. Hôm nay tâm trạng của anh rất khó tả, vừa vui vừa buồn, cảm xúc lẫn lộn…

Cầm ly rượu vang lên uống một ngụm rồi đi ra ngoài ban công hóng gió. Những lúc tâm trạng chán nản, mệt mỏi, hay suy nghĩ chuyện gì đó anh thường hay nhâm nhi chút rượu vang đỏ và cho mình một khoảng tĩnh lặng.

Ngước nhìn lên bầu trời, Mộ Duật Hành khẽ cong môi cười. Anh đang cười với ông Mộ, vì anh nghĩ rằng ông đang nhìn anh…

Mọi chuyện đã chấm dứt, ông Hà cũng đã đền tội cho những gì mình đã gây ra. Chỉ còn có mẹ anh, không biết bà có đủ mạnh mẽ để vượt qua hay không? Không biết bà có đồng ý về đây sống với anh không, để anh báo hiếu cho bà.

Ai cho anh uống rượu chứ.

Trình Ngữ Lam giật lấy ly rượu từ tay anh. Ngày mai cô sẽ đem cất hết rượu của anh, không cho anh uống nữa..

Uống rượu không phải là việc xấu, nó rất có lợi cho sức khỏe.

Mộ Duật Hành ôm lấy eo cô đi vào trong phòng. Bên ngoài ban công gió rất lớn, không tốt cho sức khỏe của cô bây giờ.

Trình Ngữ Lam bĩu môi, tốt cho sức khỏe gì chứ? Mỗi lần anh uống, anh đều đau đầu cả buổi sáng.

Cả hai lên giường nằm xuống, Trình Ngữ Lam gối đầu trên cánh tay rắn chắc của anh. Nhắm mắt hưởng thụ cảm giác bình yên đến lạ lẫm…

Quả thật, từ khi quan hệ xác thịt với anh đến hiện tại thì trong lòng của cô hoàn toàn chỉ nghĩ đến anh. Nó tạo cho cô một cảm giác quyến luyến, cảm nhận được mối quan hệ của cả hai không còn khoảng cách như lúc trước…

Cả hai lên giường nằm xuống, Trình Ngữ Lam gối đầu trên cánh tay rắn chắc của anh. Nhắm mắt hưởng thụ cảm giác bình yên đến lạ lẫm…

Quả thật, từ khi quan hệ xác thịt với anh đến hiện tại thì trong lòng của cô hoàn toàn chỉ nghĩ đến anh. Nó tạo cho cô một cảm giác quyến luyến, cảm nhận được mối quan hệ của cả hai không còn khoảng cách như lúc trước…

Cô đơn hay không, đều là do bản thân mình quyết định. Nếu như cô cứ chấp niệm, cố chấp không chịu mở lòng với Mộ Duật Hành thì mãi mãi cả hai cứ giày vò nhau, không ai được hạnh phúc vui vẻ…

Đôi khi cho người khác một cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội để được hạnh phúc.

Trong dạc dào trong dòng cảm xúc thì bỗng nhiên Trình Ngữ Lam cảm thấy ngực mình ươn ướt, mở mắt ra nhìn thì thấy Mộ Duật Hành đang chơi đùa đôi gồ bồng của cô.

Aaa biến thái…

‘ Chụt chụt ‘1

Mộ Duật Hành vẫn cứ cố chấp, dùng lưỡi và răng trêu chọc nhũ hoa của cô, làm cho nó dựng đứng đến tê dại…