Bên ngoài trời cơn mưa như trút nước, âm thanh đùng đùng và những tia chớp do sấm sét tạo ra thật sự rất đáng sợ.
Trên người của Trình Ngữ Lam chảy đầy mồ hôi, miệng cứ ú ớ rồi mở toang mắt ra ngồi bật dậy hét lớn lên.
- Đừng....
Đùng
Tiếng nổ lớn này làm cho Trình Ngữ Lam sợ hãi, theo bản thân mà bịt chặt hai lỗ tai lại.

Cô không phải là người sợ sấm nhưng giấc mơ vừa rồi rất đáng sợ.
Cô nhìn thấy có một nhóm người ám sát Mộ Duật Hành, liên tục bắn vào người anh với đôi mắt đầy căm phẫn...1
Trình Ngữ Lam lồm cồm bò xuống giường tìm điện thoại, tay chân của cô run lẩy bẩy dừng như không thể đứng vững...
Tay của Trình Ngữ Lam mở điện thoại ra, liên tục bấm số gọi cho Mộ Duật Hành nhưng anh không nghe máy.
- Làm ơn nghe máy đi.
Trình Ngữ Lam quỵ xuống nền, hai chân của cô không đứng vững nữa rồi...
Lúc trước khi anh lấy gia đình của cô ra uy hiếp cô rất mong anh chết, chết càng sớm càng tốt.

Nhưng bây giờ cô sợ, cô sợ giấc mơ đó sẽ trở thành sự thật...
Đồng hồ hiển thị 3 giờ sáng, 4 giờ sáng, 5 giờ sáng rồi đến 6 giờ sáng nhưng Mộ Duật Hành vẫn không về, điện thoại thì lại thuê bao.
Trình Ngữ Lam đứng bên ngoài cửa sổ chờ chiếc xe của anh lái vào, chưa bao giờ cô mong nhìn thấy anh như bây giờ.1
Không thể chờ được nữa, Trình Ngữ Lam chạy vào phòng tắm thay đồ rồi đi xuống nhà....
- Mau đưa tôi đến Long bang của Duật Hành...
- Không được thưa phu nhân.
- Tại sao?
- Thiếu gia có căn dặn không cho phu nhân ra ngoài.
- Tôi đến đó....

Câu nói chưa dứt thì chiếc xe của Mộ Duật Hành lái vào.

Thuộc hạ liền đi lại mở cửa xe cho anh bước ra.
Mộ Duật Hành bước ra với dáng vẻ oai phong, uy nghiêm nhưng trên mặt không giấu được sự mệt mỏi.
Trình Ngữ Lam vui mừng chạy ào ra, đôi mắt ngấn nước nhìn anh.
- Sao em gọi anh, anh không nghe máy?
- Em lo lắng cho anh đến thế à?
Mộ Duật Hành cong môi cười, vòng tay ôm lấy eo của Trình Ngữ Lam.

Nhìn cô lo lắng cho mình thế này anh thấy mình chết cũng rất mãn nguyện, nhưng nếu có chết thì cũng phải chết cùng với người đã giết ba anh.
- Xảy ra việc gì sao?
- Không có gì.
Mộ Duật Hành lòng lân lân hạnh phúc ôm lấy Trình Ngữ Lam đi lên phòng ngủ.
Cô ngồi bên ngoài nhìn vào cánh cửa phòng tắm mà lo lắng không yên.

Khi nãy bộ âu phục trên người của Mộ Duật Hành ẩm ướt, tóc tai thì rũ xuống, hình như đêm qua anh đã dầm mưa mà không chịu thay quần áo.
Tại sao anh lại dầm mưa?
Còn cả đêm không về?
Dáng vẻ rất mệt mỏi dường như cả đêm không ngủ...
Đang đắm chìm trong những dòng suy nghĩ thì Mộ Duật Hành bước ra, anh lại theo thói quen mà chỉ quấn khăn ngang hông, thân trên để trần lộ ra những vết sẹo chói mắt.
- Nghĩ gì vậy?
Mộ Duật Hành vỗ yêu vào trán cô, nhìn cô thất thần như vậy anh cảm thấy rất buồn cười.
- Ừm...!đêm qua..

anh đi đâu?
- Em đang quản chồng à? Lại đây sấy tóc cho anh.1
Trình Ngữ Lam bĩu môi, lần nào tắm xong cũng bắt cô sấy tóc, tay chân của anh bị cụt què hết rồi.
- Tay anh chỉ để bắn súng và sờ người em thôi.1
- Sờ bao nhiêu người rồi?
Trình Ngữ Lam vừa nói, vừa lấy máy sấy tóc cho anh.
- Một mình em.
- Em có xem tin tức đó.
- Em ghen à?
Mộ Duật Hành bật cười, nhéo yêu vào chóp mũi của Trình Ngữ Lam khi thấy cô hành động giận dỗi vô cùng đáng yêu này.
- Không bao giờ.
- Thật, anh chỉ sờ vào mỗi người em thôi.

Nếu em không tin có thể đi hỏi những người từng hầu hạ anh.
- Anh...
Trình Ngữ Lam nghiến răng, anh đã nói như vậy mà còn bảo cô đi hỏi.


Anh đúng là quá đáng.
- Ngữ Lam, đàn ông ai cũng có nhu cầu.

Lúc trước anh thật có quan hệ với phụ nữ.

Anh cần được thỏa mãn và họ cần tiền.
Mộ Duật Hành ôm cô đặt ngồi xuống đùi của anh, lấy máy sấy tóc từ tay cô đặt xuống bàn trang điểm.
- Ừm...!chuyện quá khứ...!chúng ta cùng nhau quên đi được không?
- Được.
Mộ Duật Hành đưa tay ôm lấy mặt cô, hôn vào đôi môi mọng nước của cô.
Mộ Duật Hành chỉ cần như vậy, chuyện quá khứ hay chuyện xảy ra mấy hôm trước anh đều có thể bỏ qua...
Vì anh đã yêu cô đến quên cả đường đi lối về....
- Đợi anh mặc đồ vào rồi chúng ta xuống ăn sáng.
- Vâng...
Một tiếng Vâng của Trình Ngữ Lam quá đỗi dịu dàng.

Hơn sáu tháng ở bên cạnh cô, anh mới có thể nghe được tiếng vâng ngọt ngào phát ra từ cô.
Cả hai cùng nhau đi xuống nhà, anh vẫn chưa được ăn sáng vì Sở Mặc đi đến tìm anh có công việc.
Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam đi lại sofa ngồi xuống, anh ngước mặt lên hỏi Sở Mặc.
- Kỳ Vân đã tỉnh chưa?
- Ngài về một lát thì Kỳ Vân đã tỉnh lại.

Lãnh Huyết đang ở trong đó với em ấy.
- Ừm, điều tra xem vụ ám sát đêm qua là ai đã làm.

Nếu là Dương Hữu Bằng....
Mộ Duật Hành nhìn qua cô.
- Nếu là Dương Hữu Bằng thì đừng để hắn ta tiếp tục sống nữa.

Trình Ngữ Lam mở tròn mắt nhìn anh.

Ám sát? Dương Hữu Bằng?
Hữu Bằng ám sát anh sao?
- Duật Hành.....
- Đừng, tốt nhất chuyện của anh em đừng xen vào.

Anh sẽ tha cho Dương Hữu Bằng một mạng nếu như cậu ta không liên quan đến vụ này.

Còn không...!em tự hiểu...!và cũng không trách anh.
- Nhưng mà....
- Sở Mặc, lên thư phòng chúng ta bàn công việc.
Mộ Duật Hành đứng dậy bỏ lên thư phòng.

Đêm qua trên đoạn đường về nhà, anh đã bị một nhóm người ám sát.
Trong lúc đang đấu súng với nhau thì anh sơ ý bị một tên nhắm bắn.

Nhưng viên đạn đó không ghim vào người của anh mà là ghim vào người của Mạc Kỳ Vân.
Mạc Kỳ Vân đã lao đến ôm chầm lấy anh, đỡ cho anh một viên đạn chí mạng...1
Người đã gây ra vụ ám sát đó là ai?
Có phải Dương Hữu Bằng không, hay là một người nào khác....?
....