Khương Bái bị câu trả lời của Dương Thư làm cho cạn lời, không thèm đáp lại lời nào. Anh dứt khoát trở về phòng, đóng cửa.

Dương Thư lè lưỡi một cái, sau đó cũng quay trở về phòng của mình.

Thực ra cô đã đoán được danh tính nghề nghiệp của “Tiền Nhị Minh”.

Anh suy luận rất giỏi, lại còn là bạn của Khương Bái. Ban sáng anh nêu ra những điều luật rất rõ ràng và rành mạch, chứng tỏ anh là một luật sư.

Vậy nên cũng không có gì ngạc nhiên khi người phụ nữ giàu đến tìm anh.

Có điều nghề nghiệp của anh không liên quan gì đến cô.

Dương Thư đặt viên ngọc mình đánh mất hôm nay vừa tìm về được trải trong lòng bàn tay, sau đó cất vào một ngăn kéo nhỏ bên trong túi xách.

Sau này phải giữ thật kỹ, không đeo trên người nữa!

Cả người cô bây giờ đều rất mỏi, cô lấy một bộ quần áo sạch sẽ rồi bước vào phòng tắm.

Lúc Dương Thư bước ra khỏi phòng tắm tóc vẫn đang còn ướt, điện thoại trên giường bỗng vang lên ồn ào.

Cũng không biết là ai gọi tới.

Cô bước đến cạnh giường, sau khi nhìn được chính xác cái tên đang hiển thị thì hơi bối rối.

Là bố của cô ấy, Dương Huyền Diệu.

Bình thường ông không bao giờ liên lạc với cô, vậy mà hôm nay lại gọi điện lúc đêm hôm khuya khoắt thế này.

Dương Thư nghi ngờ nghe máy, bên kia là giọng nói vui vẻ của ba Dương.: “Thư Thư, báo cho con một tin vui, ba sắp tái hôn rồi.”

Dương Thư cảm giác vô cùng bất lực, ném điện thoại di động trở lại giường rồi tiếp tục lấy khăn lau tóc: “Ồ.”

“Dì nói muốn gặp con một lần, con xem hôm nào rảnh thì về đây một chuyến. À, ba đang ở nhà của dì ấy, để hôm nào ba gửi địa chỉ cho con.”

Dương Thư nhếch môi giễu cợt.

Ba cô cái gì cũng không giỏi, nhưng trình độ bám váy phụ nữ thì phải gọi là thượng thừa.

Lần trước ly hôn vẫn chưa được bao lâu, bây giờ lại nhanh chóng cưới một người phụ nữ khác.

“Không có thời gian.” Cô lạnh nhạt đáp, ngón tay khẽ vuốt mấy lọn tóc đang rũ xuống.

Dương Huyền Diệu vẫn muốn thương lượng thêm với cô, ông nói: “Đám cưới của ba sao con có thể vắng mặt được? Dì của con có một đứa cháu trạc tuổi con, ba thấy cậu ta cũng được lắm, chờ khi nào con về thì giới thiệu cho con nhé?” “

Dương Thư tức giận đến mức bật cười: “Ba đã từng đó tuổi mà vẫn còn chưa có được mối hôn sự nào đàng hoàng, như vậy mà còn muốn thay con tìm đối tượng xem mắt?”

Đầu dây bên kia nghe vậy liền trầm mặc một lúc lâu. Sau đó ông khẽ thở dài: “Mẹ con mất sớm như vậy, ba không phải nên tìm một người khác sống cùng sao? Nếu mẹ con còn sống thì ba sẽ không như bây giờ đâu.”

“Ba thôi đi. Mấy năm này không có mẹ ở cạnh, cuộc sống ba không phải rất vui vẻ hạnh phúc à? Mẹ bây giờ đã ở trên trời rồi, những lời này của ba dù sao không thể nghe được nữa.”

Dương Thư thật sự không muốn cùng ông nói nhảm nữa. “Nếu ba không còn chuyện gì nữa thì con cúp máy đây.”

“Chờ đã.” Dương Huyền Diệu ngừng một chút lại nói. “Mấy năm nay con vẫn còn tìm kiếm Ngôn Lễ sao? Nó là đứa con hoang mà mẹ con trước khi cưới ta sinh ra, bị ném trở về cho cha ruột của nó rồi. Nói không chừng bây giờ nó sống còn tốt hơn con, sao con cứ nhớ thương nó làm gì?”

Đây là lần đầu tiên Dương Thư được Dương Huyền Diệu kể về thân phận thật sự của Ngôn Lễ. 

Khi còn bé, cô chỉ nhớ được việc Dương Huyền Diệu rất lạnh nhạt với Ngôn Lễ. 

Trước đây cô cũng từng đoán Ngôn Lễ có thể không phải là con trai của Dương Huyền Diệu, nhưng lúc đó trong lòng vẫn không chắc chắn. 

“Vậy cha ruột của anh ấy là ai?” Dương Thư rốt cuộc cũng cảm nhận được một ít manh mối, bàn tay khẽ siết chặt điện thoại.

“Mẹ con giữ bí mật rất kĩ, mấy chuyện cũ đó ba không biết.” Dương Huyền Diệu trầm ngâm, “Nhưng Ngôn Cẩm hồi trẻ xinh đẹp như thế, cha ruột của Ngôn Lễ chắc hẳn cũng không phải là người bình thường.”

Ngôn Cẩm là tên của mẹ Dương Thư.

Thẳng đến khi Dương Huyền Diệu đã cúp điện thoại một lúc lâu Dương Thư vẫn chưa hoàn hồn lại.

Thì ra cô và anh trai đúng là cùng mẹ khác cha.

Đêm đó Dương Thư ngủ sớm nhưng tinh thần lại không tốt chút nào, cô mơ một giấc mơ.

Giấc mơ giống như một cuộn phim cũ, chiếu lại những chuyện trong quá khứ.

Tên thật của ba cô là Quách Diệu, còn cô là Quách Ngôn Duyệt.

Mẹ cô sau khi đem Ngôn Lễ đi không được bao lâu thì qua đời.

Quách Diệu khi đó ngơ ngẩn rất lâu, suốt ngày uống rượu, miệng luôn gọi tên của mẹ.

Về sau ông trở nên nghiện cờ bạc, thua rất nhiều tiền. Lúc đó gần như ngày nào cũng có người đến cửa nhà đòi nợ.

Quách Diệu chỉ có thể đưa cô chuyển đi nơi khác để trốn chủ nợ. Sau đó ông đổi tên của mình thành Dương Huyền Diệu, còn cô thì trở thành Dương Thư như bây giờ.

Dương Huyền Diệu sau khi đổi tên và đổi họ luôn miệng nói rằng muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, nhưng cuối cùng lại cưới một phú bà, đem cô cùng đến nhà bà ta ăn nhờ ở đậu…

————

Sau bữa trưa Khương Bái quay trở về phòng, tầm mắt vô tình liếc qua phòng 402 bên cạnh.

Anh cảm thấy thật kỳ lạ, từ tối qua đến giờ vẫn không thấy Dương Thư đi ra ngoài. Cho dù hôm qua đã ra ngoài chơi cả một ngày nhưng chắc cũng không mệt đến vậy chứ?

Nhưng chuyện này dù sao cũng không liên quan đến Khương Bái, anh xoay người bước vào phòng.

Mới vừa bước vào cửa thì anh nhận được điện thoại của Khương Ngâm gọi đến.

“Anh hai, anh có số điện thoại của ông chủ khách sạn chỗ thành cổ Hạc Cầu không? Từ tối qua đến giờ em không liên lạc được với Dương Thư.”

Mí mắt Khương Bái khẽ giật giật: “Ý em là sao?”

Khương Ngâm nói: “Tối qua em có nhắn tin với cậu ấy nhưng không thấy trả lời. Đáng lẽ trưa nay cậu ấy sẽ phát trực tiếp nhưng cũng không thấy tăm hơi đâu. Bình thường cậu ấy không có như vậy. Anh mau gọi cho ông chủ khách sạn, bảo anh ta đến phòng Dương Thư xem thử xem có chuyện gì không!”

Khương Bái cúp điện thoại, đi qua căn phòng bên cạnh gõ cửa. Anh thử gọi vài tiếng nhưng cũng không thấy ai trả lời.

Khương Bái đành đi xuống lầu tìm ông chủ lấy thẻ phòng dự phòng, trực tiếp quét mở cửa phòng của Dương Thư.

Lúc anh bước vào phòng trên giường không có ai.

Giày của cô vẫn đang đặt ở ngay lối đi, chắc chắn cô không có ra ngoài.

Khương Bái khẽ nhíu mày nhìn sơ qua căn phòng, ánh mắt anh dừng lại ở chỗ tủ quần áo.

Anh bước tới nhẹ nhàng mở cửa tủ, đưa tay vén đống quần áo đang treo sang một bên.

Trong góc tủ, cô gái nhỏ đang thu mình ngồi một góc, cả người mê man.

Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, hàng mi sẽ run rẩy vì nỗi bất an, giống như cô đang bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng không thể thoát ra.

Anh ngồi xổm xuống, khẽ đưa tay đặt lên trán cô

Lạnh như băng.

“Dương Thư?” Khương Bái thử gọi cô vài lần nhưng cô vẫn không đáp lại.

Anh do dự một chút, sau đó bế người lên.

Cô đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu đen, nước da trắng nõn lộ ở ngoài, cả người gầy đến mức giống như da bọc xương.

Khương Bái bế cô đặt lên giường.

Ngay khi cả người cô vừa được thả xuống, Dương Thư vội vã nắm lấy cổ áo anh, càng nằm càng chặt.

Khương Bái bất ngờ bị cô giữ lấy nên mất thăng bằng, suýt chút nữa là đè lên người cô, may mắn anh kịp chống tay vào thành giường.

Hai khuôn mặt kề nhau rất sát, Khương Bái thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi sương mai nhẹ nhàng thoang thoảng trên người cô.

Cũng là lần đầu tiên anh thấy cô không trang điểm.

Cô gái nhỏ có gương mặt thanh tú, làn da trắng nõn trong suốt, mang một vẻ đẹp dịu dàng ôn nhu. Trông cô rất mỏng manh, hoàn toàn không có tí sức đe dọa nào.

Bộ dáng lúc này của cô và lúc cô trang điểm năng động vui vẻ trông như hai người khác nhau.

Khương Bái bị cô nắm chặt cổ áo lâu đến độ khó chịu, thử nhẹ nhàng gỡ mấy ngón tay của cô ra.

Hàng mi của cô gái vốn đang say giấc bỗng chớp chớp vài cái, sau đó khẽ mở mắt

Ánh mắt hai người đối mặt với nhau, bàn tay Dương Thư vẫn đang còn nắm chặt cổ áo của anh.

Cơ thể hai người kề sát nhau, nửa người trên của anh đang bao phủ trên người cô, trông vô cùng mập mờ.

Dương Thư sững sờ mất hai giây, sau đó đột nhiên đẩy anh ra, lấy chăn bông quấn quanh người, cảnh giác hỏi: “Anh đang làm gì đó? Sao anh lại ở trong phòng tôi?”

Khương Bái ngồi thẳng dậy, sửa sang lại nếp nhăn trên cổ áo vừa bị cô túm lấy, nhàn nhạt đáp: “Bạn thân của cô nói rằng cô ấy không liên được với cô nên tôi vào xem thử. Ai mà biết cô tóm lấy tôi không chịu buông tay, giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.”

Dương Thư cầm điện thoại lên xem mới nhận ra đã là trưa ngày hôm sau.

Cô đã lỡ mất buổi sóng trực tiếp rồi.

Khương Ngâm gọi cho cô rất nhiều, chắc là không liên lạc được nên tìm anh trai cô ấy và gọi cho chủ khách sạn.

Cổ cô bây giờ rất nhức mỏi, lại vô thức nhìn sang tủ quần áo.

Thấy cánh tủ mở toang, cô liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Dương Thư cảm thấy không được tự nhiên, khẽ liếm môi một cái: “Được rồi, tôi không sao đâu. Anh đi được rồi.”

Cảm thấy cổ họng mình khô khốc, cô đưa tay cầm ly nước trên bàn muốn uống.

Thế nhưng trong cốc hoàn toàn chẳng có gì, cô thất vọng đem ly để chỗ cũ.

Khương Bái lấy một ít nước cho vào ấm điện, bấm nút “Giúp cô nấu nước xong tôi sẽ đi ngay.”

Dương Thư không trả lời lại anh, cô cúi đầu gọi lại cho Khương Ngâm.

Khương Ngâm hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, Dương Thư liếc nhìn người đàn ông cách đó không xa, ngập ngừng một chút mới đáp: “Không sao, chỉ là cảm thấy không thoải mái nên ngủ quên mất.”

Khương Ngâm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy được rồi, tớ đã giúp cậu thông báo hủy phát trực tiếp rồi. Có gì cậu cũng giải thích với fan hâm mộ một chút.”

“Ừm.”

Vừa nói chuyện điện thoại xong thì Khương Bái đem một cốc nước ấm đến.

Dương Thư nhìn chằm chằm yết hầu của anh, nhìn có vẻ giống như vừa bị cào xước.

Khương Bái nhận ra ánh mắt của cô, khóe môi giật giật: “Cô cũng biết xấu hổ về hành vi của mình à?”

Dương Thư: “?”

Cái vết này là cô cào á!?

Khương Bái tiếp tục nói: “Lần sau muốn hôn thì cứ nói thẳng. Chỉ cần giá cả hợp lí thì cũng không hẳn là không được đâu. Nhưng cô túm cổ tôi như vậy thật là thô lỗ quá đi!”

Dương Thư: “??”

Khương Bái nhìn vẻ mặt hoàng mang của cô, cúi người chỉ vào vết xước trên cổ: “Tôi nói vậy mà cô vẫn chưa hiểu hả? Ban nãy cô muốn hôn tôi, một mực kéo chặt cổ áo của tôi. Vết xước này chính là bằng chứng đó.”

Dương Thư: “???”

Dương Thư nhìn chằm chằm vào cổ Khương Bái một hồi lâu nhưng không trả lời lại, có lẽ thật sự bị những lời vừa rồi của anh dọa sợ.

Khương Bái thấy cô vừa tỉnh khỏi ác mộng nên tùy tiện trêu chọc hai câu để xoa dịu bầu không khí.

Không ngờ làm cho người ta sợ đến choáng váng rồi.

Anh đang định đổi đề tài, không nghĩ tới Dương Thư lại chăm chú dò xét ngược lại anh.

Đôi mắt lấp lánh của cô đảo quanh một lượt, ánh mắt hướng đến yết hầu rồi chuyển đến đôi môi của anh.

Một lúc sau, cô không chắc chắn hỏi: “Vậy là lúc nãy tôi hôn anh rồi hả?”

Khương Bái: “?”