Phù Dung bước xuống xe, nhìn ngang ngó dọc nhưng vẫn là không thấy Từ Ngưng Viên đâu hết cả.

“Này, anh đang ở đâu vậy hả? Còn không mau xuống đây?”

Phù Dung tức tốc chạy vào trong TG Fintech, mượn điện thoại lễ tân gọi lên phòng của Từ Ngưng Viên.

Ngay khi phía bên kia được kết nối, Phù Dung đã không nhịn được mà cao giọng hỏi.

Trong bụng Phù Dung có cả một đống tức giận, hôm nay có vẻ không phải là ngày tốt với cô rồi.

“Cô là?”

Giọng nói Từ Ngưng Viên ở trong điện thoại vang lên, mang theo chút thờ ơ và lười biếng.

“Từ Ngưng Viên, anh đừng có mà giả ngu.

Chẳng phải chúng ta đã hẹn mười giờ cùng nhau đi đến xưởng chế tạo robot rồi sao?”

Phù Dung nghe Từ Ngưng Viên cố tình tỏ vẻ xa lạ như vậy thì càng giận dữ hơn nữa.

“Ồ, ra là phó tổng của DSM à?”, Từ Ngưng Viên bật cười, giả vờ như bây giờ mới nhận ra được giọng nói của Phù Dung.

Sau đó lại thêm câu châm biếm:

“Nhưng mà xin hỏi ngược lại cô Dung đây, bây giờ là mấy giờ rồi?”

Phù Dung liếc nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường trên tầng, đã hơn mười một giờ rồi.

Chết tiệt.

“Đúng là tôi có đến muộn một lúc, nhưng chúng ta đã hẹn trước rồi.

Anh cũng không thể nào hủy bỏ như vậy được.

Tôi chờ anh năm phút, xuống ngay đi.”

Phù Dung nhanh chóng nói vào điện thoại sau đó cúp máy.

Người lễ tân nhìn Phù Dung chết sững.

Cả cuộc gọi này cô đều không thể nào tưởng tượng nổi.

Người phụ nữ trước mặt là ai mà dám nói chuyện với Từ tổng của bọn cô như vậy nhỉ?

Phù Dung cúp máy xong thì đẩy ngược chiếc điện thoại bàn về phía lễ tân, dịu dàng mà nói câu: ‘Cảm ơn’.

Thái độ so với lúc nói chuyện với Từ Ngưng Viên là một trời một vực.

Cô nói xong thì thoải mái sải bước đi ra khỏi cửa lớn của công ty TG Fintech.

Khoảng năm phút sau, Từ Ngưng Viên cũng chậm chạp mà xuất hiện.

Cả bộ dáng Từ Ngưng Viên lạnh lùng, cả người nhàn nhạt như đi dạo.

“Này, xe của anh đâu?”, Phù Dung thấy Từ Ngưng Viên đi bộ ra khỏi công ty thì liền thắc mắc:

“Anh định đi bộ đến đó à?”

“Chẳng phải cô có xe sao?”, Từ Ngưng Viên hừ lạnh, khinh thường mà liếc nhìn Phù Dung:

“Mau đi thôi.”

“Anh muốn đi cùng xe với tôi?”

Câu hỏi của Phù Dung càng khiến cho Từ Ngưng Viên nhìn Phù Dung như người trên trời rớt xuống.

“Cô không biết bình thường đều là bên DSM cử người đến chở tôi đi nhận bản mẫu à? Xưởng chế tạo của bên cô là nơi bí mật, người ngoài không thể nào biết đường đến đó được.

Tôi không đi chung với cô thì đi chung với ai chứ?”

Xưởng chế tạo của DSM đúng là phải giữ bí mật thật.

Nơi đây thường sản xuất các bản mẫu thử nghiệm, các sản phẩm độc quyền chưa từng công bố trên thị trường.

Vì vậy để tránh khỏi tai mắt của các bên đối thủ.

DSM tuyệt đối bảo mật địa chỉ của xưởng, chỉ những người có quyền mới tiến vào đó được.

Phù Dung biết về chuyện này, nhưng cô không ngờ Mạc Tử Thâm giấu cả bí mật với cả đối tác lớn như Từ Ngưng Viên.

Cô không tính trước được việc phải ngồi chung xe với Từ Ngưng Viên.

“Tài xế đâu?”

Giọng nói của Từ Ngưng Viên lại vang lên một lần nữa.

Anh nhìn vào trong ghế lái không có người, rồi quay đầu nhìn lại Phù Dung.

Mọi lần Mạc Tử Thâm đều sẽ có tài xế riêng đi theo, hôm nay lại không có à?

“…”

Phù Dung càng thêm tự mắng chửi mình xui xẻo.

Sáng nay khi ra khỏi nhà cô lại muốn tự lái xe vì vậy mà cho tài xế nghỉ rồi.

Mạc Tử Thâm cũng không hề hay biết chuyện này.

“Chìa khóa đây”, Phù Dung thở dài, bước lên một bước giơ chùm chìa khóa xe ra trước mặt Từ Ngưng Viên rồi nói:

“Anh tự lái đi.

Tôi ngồi ghế sau.”

Từ Ngưng Viên liếc nhìn chìa khóa trong tay Phù Dung, rồi lại ngó lên gương mặt của cô.

Sau đó anh ta nhướng mày, cười khẩy một cái.

Từ Ngưng Viên quay lưng, mở cửa xe ghế phụ cứ thế mà tự ngồi vào trong xe trước.

“Vậy phiền cô Phù Dung hôm nay làm tài xế giúp tôi một bữa rồi.

Cám ơn.”

Từ Ngưng Viên đã an phận trong ghế ngồi, hạ kính xuống mà nhìn Phù Dung nói một câu.

Phù Dung trừng mắt lớn, không thể lý giải nổi một loạt hành động vừa rồi của Từ Ngưng Viên.

Anh ta bắt cô lái xe á?

“Này, anh có nhầm không vậy? Người lái xe đáng ra là anh chứ? Đàn ông gì mà ngồi ghế phụ hả? Từ tổng đúng là cực phẩm đó”, Phù Dung bức xúc.

“Cám ơn cô Dung đã quá khen.

Nhưng tôi trước giờ đều như vậy rồi”, Từ Ngưng Viên hoàn toàn không bị tác động bởi lời nói của Phù Dung một chút nào cả:

“Chuyện lái xe trước giờ đều là do bên DSM làm.

Cô là đại diện của bên đó thì cũng nên làm đúng bổn phận của mình đi.”

“Anh…”

Phù Dung tức giận.

Nhưng lại không biết phải nói lại thế nào cả.

Được rồi.

Đúng thật là do cô xui xẻo mà, tự dưng lại cho tài xế riêng nghỉ.

Phù Dung nuốt cơn giận vào lòng, đi vòng qua đầu xe, chui vào ghế lái.

“Vậy kính nhờ Từ tổng đây cài dây an toàn vào, cố mà ngồi cho chắc.

Tài nghệ lái xe của tôi trước giờ không tốt lắm đâu.”

Phù Dung nghiến răng liếc nhìn Từ Ngưng Viên, sau đó nhấn chân ga mà chạy đi.

Phù Dung hoàn toàn dồn hết mọi bực tức trong lòng của mình vào việc lái xe.

Chiếc xe gầm rú, chạy ngoằn ngoèo ở trên đường.

Ở trong thành phố còn đỡ, sau khi ra đến quốc lộ, Phù Dung hoàn toàn xem đây là đường đua mà chạy.

Hơn nữa Phù Dung còn tìm chỗ đường xấu nhất mà đi, chiếc xe xóc nảy không khác gì đang chơi xe vượt địa hình.

Thế nhưng Từ Ngưng Viên ngồi ở một bên vẻ mặt vẫn rất bình thản.

Anh ta nắm lấy tay vịn trên đầu rồi để mặc cho Phù Dung muốn lái thế nào thì lái, miễn sao đưa anh đến được đúng đích là được.

Phù Dung lái vòng vèo một lúc lâu, cơn giận cũng hạ xuống.

Cô bắt đầu giảm chân ga lại, chiếc xe lái trên mặt đường êm hơn.

“Ồ, gần đến nơi rồi à?”

Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung đã lái xe bình thường lại, liền nhếch môi mà hỏi một câu.

“Chưa.”

Phù Dung lạnh lùng nói.

Trong lòng lại phiền muộn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bản đồ chỉ dẫn ở trên xe, chân mày nhíu chặt lại.

“Có phải đi lạc rồi không?”, Từ Ngưng Viên nín cười, châm chọc mà hỏi ra một câu.

Tuy rằng Từ Ngưng Viên thật sự không biết đường đi đến xưởng chế tạo bí mật của DSM thật.

Nhưng khung cảnh xung quanh đây thật sự không giống với nơi có thể đặt nhà xưởng lắm.

Hơn nữa Từ Ngưng Viên đã từng đến đó hai, ba lần, vẫn còn có chút ấn tượng với đường đi.

Con đường mà Phù Dung đang chạy đây, chắc chắn không phải là đường đi đến đó được.

“…”

Mặt của Phù Dung lập tức trở nên khó coi.

Khi nãy giờ cô giận quá mất khôn, cố tìm đường xấu mà lái.

Đến khi cô nhìn lại thì hình như cô bị lạc đường rồi.

Giờ đang ở cái nơi quỷ quái gì cô không biết nữa.

Hơn nữa không ngờ lại bị Từ Ngưng Viên nhìn ra.

Thật tức chết mất.

Phù Dung không trả lời, Từ Ngưng Viên càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.

Trong lòng Từ Ngưng Viên rất mong chờ xem cô nàng sẽ có thể xoay sở thế nào đây.

“Hừ, anh cứ ngồi yên đó đi.

Sẽ rất nhanh thôi tôi sẽ đưa anh đến lại chỗ xưởng chế tạo.”

Phù Dung thấy điệu bộ của Từ Ngưng Viên thì lập tức kiêu ngạo mà nói.

Cô đã nghĩ ra cách giải quyết rồi.