Phù Dung cảm thấy bữa ăn hôm nay là bữa ăn khó nuốt nhất của cuộc đời cô.

Cổ họng cô khô khốc.

Phù Dung cố giấu đi bàn tay bị thương của mình vì sợ bà Nghiêm thấy lại tiếp tục kiếm chuyện trách mắng cô nữa.

Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc, bà Nghiêm rời bàn ăn trước.

Phù Dung biết thân biết phận của mình mà ở lại dọn dẹp.

Cô mặc kệ bàn tay bị phỏng sưng tấy của mình, khệ nệ bưng chén dĩa vào trong bồn rửa chén.

Bỗng dưng phía sau Phù Dung vang lên tiếng bước chân, cô còn chưa kịp quay người lại thì bàn tay đã bị nắm lấy một cách thô bạo.

Người đàn ông cao lớn nắm chặt tay Phù Dung, kéo đến dưới vòi nước rồi xả nước thật mạnh.

“Shit.

Từ Ngưng Viên.

Anh đang làm gì vậy hả?”, Phù Dung bị đau không nhịn được mà thô lỗ mắng, “Anh điên rồi sao?”

Cô vội vàng rụt tay về mà xem xét chỗ bị bỏng.

Từ Ngưng Viên không hề để ý đến vết thương ở trên tay Phù Dung.

Hành động của anh ta khiến cho phần da phồng rộp bị vỡ.

Vết bỏng vừa bớt đau một chút giờ đây trở nên trầm trọng hơn.

Phù Dung đau đến điếng người, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

“Cô la hét cái quái gì?”, Từ Ngưng Viên bị quát liền nhăn mặt tức giận, “Không phải khi nãy ở bàn ăn cô còn nhìn tôi với vẻ oán trách không quan tâm chăm sóc đến cô sao? Tôi không muốn người ta nói mẹ tôi bạo hành cô.

Bà ấy vô tình khiến cô bị bỏng, tôi đem cô đi xối nước lạnh để bớt đau coi như là huề.

Vậy mà cô còn dám cao giọng với tôi?”

Từ Ngưng Viên nói giống như anh đang giúp Phù Dung làm một việc tốt lắm vậy.

Phù Dung nghe anh ta nói vậy xong, nhìn vết bỏng trở nên bung bét trên mu bàn tay mình.

Hiện tại cô khóc cũng không được mà cười cũng không xong.

Đây là Từ Ngưng Viên đang có ý tốt giúp cô sao? Mẹ kiếp.

Vậy cô thà rằng anh ta đừng tốt với cô thì hơn.

Lòng tốt này của anh cô nhận không nổi.

“Vâng.

Tôi rất cám ơn lòng tốt của Từ đại thiếu gia đây”, Phù Dung nghiến răng mà nói bằng một giọng chế giễu, “Giờ thì phiền anh tránh ra một bên giúp tôi.

Tôi còn phải rửa chén.”

Phù Dung trừng mắt nhìn Từ Ngưng Viên.

Sau đó cô đẩy mạnh người của anh ta sang một bên mà bắt đầu rửa chén.

Cơn đau trên tay trở nên tê dại, Phù Dung mặc kệ vết thương.

Cô hiện tại như một đứa cùi không sợ lở rồi.

Từ Ngưng Viên đúng là kiếp nạn của cô.

Phù Dung hiện tại chỉ muốn mau mau làm cho xong việc nhà sau đó về lại căn phòng nhỏ của mình để li3m láp vết thương.

Cô không nhìn nổi bản mặt người đàn ông này nữa rồi.

Từ Ngưng Viên bị Phù Dung đẩy sang một bên thì cực kỳ tức giận.

Anh có lòng tốt đến xem vết thương của cô nàng mà lại bị đối xử như vậy?

“Đồ thứ không biết tốt xấu.”

Từ Ngưng Viên bỏ lại một câu mắng với người con gái chỉ chăm chăm vào bồn rửa chén rồi bỏ đi trở về phòng làm việc.

Anh cảm thấy Nhạc Thanh Dao này không những kiêu căng, hống hách mà còn giả tạo.

Những ngày tháng về sau của Phù Dung ở nhà của Từ Ngưng Viên càng lúc càng thảm hơn nữa.

Ban đầu khi cô bước vào căn nhà này của Từ Gia thì chỉ có một mình Từ Ngưng Viên hành hạ, sai bảo cô.

Giờ thì hay rồi, mẹ của Từ Ngưng Viên trở về.

Phù Dung chịu trận ách đô hộ nhân đôi.

Mỗi ngày cô đều bị chỉnh đến thở không ra hơi.

Vì vậy mà Phù Dung lại bỗng dưng yêu quý thời gian cô ở trên công ty TG Fintech hơn bao giờ hết.

Ngày nào đi làm Phù Dung cũng cố rề rà đến muộn thật muộn thì mới trở về lại căn nhà đó.

Hôm nay cũng vậy, khi Phù Dung chậm chạp làm hết các công việc lặt vặt ở công ty thì đã là tám giờ tối.

TG Fintech không còn một bóng người.

Cô thênh thang đi giữa hành lang vắng lặng, kiểm tra xem còn có việc gì chưa làm không để làm nốt.

Khi đi qua phòng làm việc của Từ Ngưng Viên thì bước chân của Phù Dung khẽ khựng lại.

‘Lạ thật.

Rõ ràng khi nãy Phù Dung đã thấy Từ Ngưng Viên ra về rồi mà? Vì sao cửa phòng làm việc vẫn còn mở toang thế này?’

Phù Dung khó hiểu mà nhìn cánh cửa phòng làm việc nửa mở nửa đóng.

Suy nghĩ về việc Từ Ngưng Viên quên đóng cửa là không thể nào.

Từ Ngưng Viên là một người siêu siêu kỹ tính, anh ta sẽ không thể nào mắc một sai sót lớn như thế chứ? Phù Dung rón rén bước đến gần phòng làm việc, đưa ánh mắt vào bên trong.

Đúng như Phù Dung nghĩ, bên trong làm gì có bóng dáng của Từ Ngưng Viên.

Thế nhưng chiếc máy tính trên bàn làm việc của anh ta lại nhá lên những ánh sáng lập lòe kỳ lạ.

Sự hiếu kỳ trong đầu Phù Dung càng lớn hơn, cô bước thẳng vào phòng tiến về bàn làm việc của Từ Ngưng Viên.

Khi cô đến gần tới nơi thì mới phát hiện ra có một bóng đen đang loay hoay ở dưới mặt bàn.

Phù Dung lập tức hiểu ra người này đang muốn làm gì, bên trong máy tính này có chứa dữ liệu phần mềm mà Từ Ngưng Viên đã thức trắng ba đêm để làm lại đó.

Vì có sự cố thương tâm trước đó mà lần này anh ta đã sao chép ra một bản dữ liệu lưu tại máy tính bàn trong phòng làm việc.

Phù Dung nín thở, lùi chân đi ngược vào sau, cố gắng không để cho người lạ mặt phát hiện.

Thế nhưng không kịp, tên ăn cắp dữ liệu cảm giác được có người, lập tức đứng ngoắt dậy.

Hắn ta nhìn thấy Phù Dung thì ánh mắt lập tức trở nên hung tợn.

Phù Dung thấy mình đã bị phát hiện thì lật đật quay lưng lại chạy nhanh ra ngoài để kêu bảo vệ, cô vừa chạy vừa hét lớn lên.

“Bảo vệ.

Bảo vệ mau mau đến đây.

Có người lạ xâm nhập vào vòng giám đốc muốn… ưm…”

Phù Dung mới la lên được nửa câu thì miệng lập tức bị một bàn tay che kín.

Tên ăn cắp dữ liệu thô lỗ kéo ngược Phù Dung trở lại vào trong phòng ném cô về phía bàn làm việc của Từ Ngưng Viên.

Bụng của Phù Dung bị đập vào thành bàn, cô đau đến mặt mũi trắng bệch.

“Cạch.”

Tên ăn cắp dữ liệu đóng kín cảnh cửa phòng làm việc của Từ Ngưng Viên, cả căn phòng lập tức trở nên đen tối đáng sợ.

Lúc Phù Dung ôm bụng đau đớn quay lại nhìn thì thấy hắn đang chầm chậm bước lại gần cô.

Mặt mũi của hắn ta âm hiểm đến đáng sợ.

Trong lòng Phù Dung lập tức vang lên một hồi chuông cảnh báo.

“Anh muốn làm gì?”, Phù Dung run rẩy hỏi.

Cô có thể cảm nhận được sát tâm trong mắt anh ta? Người này muốn giết cô diệt khẩu.

“Hừ.

Ai biểu mày nhiều chuyện xen vào việc của người khác? Đáng chết”, Hắn ta hét lên một tiếng rồi lao đến chỗ Phù Dung.

Phù Dung hoảng sợ mà vội vàng tránh đi.

Cô né được đợt công kích đầu tiên, cố gắng bò xuống bàn làm việc mà hét lớn lên hy vọng bảo vệ nghe thấy.

Nhưng chưa la được mấy câu thì Phù Dung đã bị gã đó núm được lấy tóc, lôi cả người cô ra khỏi gầm bàn.

“Bốp.”

“Im miệng”, Gã đàn ông tát Phù Dung một cái thật mạnh mà mắng, mặt cô lệch sang một bên.

Khi Phù Dung còn chưa kịp tỉnh táo lại sao cú tát thì cổ họng đã bị siết chặt.

Hơi thở trở nên khó khăn, mắt cô mờ đi.

Phù Dung cố gắng vùng vẫy chống cự lại nhưng đều vô ích.

Cô cảm giác sự sống đang dần dần rời xa khỏi cơ thể cô.

Hình như cô sắp chết rồi?