Từ Yến Thời đi rồi, Hướng Viên mới biết một tháng qua anh tăng ca liên tục suốt đêm là vì gì.

“Đại chiến an ninh AI?”

Tiết Dật Trình gật đầu, giải thích: “Đúng thế, chính là đối kháng an ninh trí tuệ nhân tạo, giám đốc Từ chỉ thiết kế một vài cơ chế đơn giản ngăn chặn sự xâm nhập của virus.” Nói đến đây, Tiết Dật Trình mở máy tính lên, nhanh chóng biểu diễn cho cô, “Khi lá chắn đám mây bảo mật máy tính xác nhận có virus xâm nhập, nó sẽ tự động bật chế độ chống xâm nhập, không cần máy tính phải thực hiện quét virus nữa. Hễ có có virus xâm nhập, trí tuệ nhân tạo sẽ tự động nhận ra và cũng tự động diệt. Đây là một bảo vệ trong hệ thống mạng.”

Tiết Dật Trình nhấp ngụm nước rồi nói tiếp, “Tiếp theo là một bảo vệ ngoài hệ thống mạng, tức là cơ sở dữ liệu của toàn bộ phòng máy tính của tập đoàn Đông Hòa sẽ bị hack bất hợp pháp, giống như ngày đầu tiên đến Tây An tôi đã xâm nhập vào máy tính của Cao Lãnh vậy. Khoảng thời qua này giám đốc Từ cũng nghiên cứu một hệ thống bảo vệ an ninh trí tuệ nhân tạo, nói cho dễ hiểu, ví dụ như Lữ Trạch Dương từ chức, thông tin khách hàng hay dữ liệu của công ty có thể bị đe dọa, mà mấy lãnh đạo cao tầng cũng rất bị động, một khi dữ liệu rò rỉ thì sự tin tưởng của khách hàng dành cho chúng ta sẽ hạ xuống. Cho nên có cái này – lưới an ninh trí tuệ nhân tạo, chỉ cần mở lưới an ninh này thì toàn bộ dữ liệu của cả tập đoàn sẽ tiến vào trạng thái nhận dạng trí tuệ nhân tạo. Hễ có hacker xâm phạm, an ninh mạng sẽ phản lại hệ thống xâm nhập, hơn nữa còn theo dõi ngược lại. Như vậy, dù giữa chừng có người đột ngột từ chức thì chỉ cần bật trí tuệ nhân tạo lên là được.”

“Nói như vậy nghĩa l phòng an ninh mạng không thể bỏ đúng không?”

“…” Tiết Dật Trình nói, “Tạm thời khoan nghĩ tới việc tiết kiệm nhân lực giá thành đã, hạng mục này chỉ đang ở giai đoạn thử nghiệm, dù gì trí tuệ nhân tạo vẫn chưa phát triển, đợi phát triển hẳn thì đến lúc đấy phòng an ninh mạng có thể bỏ đi. Nhưng giai đoạn trước rất khó, lượng công trình của dự án này rất lớn, một tháng không đủ, một tháng qua giám đốc Từ đã sắp đặt tất cả và cũng làm xong nội dung kỹ thuật rồi, phần còn lại thì phải dựa vào tự chúng ta.”

Những gương mặt cũ đều được thay đổi bởi mấy nhân viên mới vào công ty như lão Khánh, nên bây giờ đều là những thanh niên hăng hái phấn chấn, bất chợt có con trái tim xao động, Hướng Viên đến tìm nói chuyện hai lần là vào nề nếp ngay.

Trần Thư trấn giữ phòng thị trường; lão Khánh quản lý phòng an ninh; phòng tiêu thụ có Triệu Tiền bác trai của Ứng Nhân Nhân quản lý; phòng tài vụ vẫn do lão Lý ngày trước tiếp quản, rất ngay ngắn trật tự. Số cổ đông già còn lại không nhiều, trừ những người có quan hệ không tệ với Tư Đồ Minh Thiên ra thì chỉ còn lại Cố Xương Thịnh, cứ như củ cải trong hố vậy, nhổ không lên mà cũng không chôn xuống được, cứ ló cái đầu lên, mọi việc không nghe không hỏi và cũng không quản, cứ treo đó chức vụ cổ đông, mà cũng không thấy ông ta đi làm.

Một tuần sau, Few gọi điện đến, hợp đồng câu lạc bộ thể thao điện tử AU đã được thông qua, có thể chính thức ký hợp đồng. Sáng ngày hôm sau, hai trăm triệu được chuyển vào tài khoản. Cuối cùng lúc này, tập đoàn Đông Hòa như một tảng đá lớn chìm vào nước biển, yên ổn trở lại.

***

Nhưng khiến người ta bất ngờ là, hai tuần sau Dương Bình Sơn đã bị bắt.

Tin tức này do Trần Thư nói với cô, đêm Dương Bình Sơn bị bắt là sinh nhật của giáo sư Lương, Hướng Viên cùng Từ Yến Thời và mấy người lão Khánh đều ở nhà giáo sư Lương.

Lương Tần sao có thể xin lỗi được, từ khi Hướng Viên vừa vào cửa, Lương Tần đã nấp trong thư phòng không chịu ra, bất kể Lương phu nhân có nói gì cũng không chịu. Thật ra là do ông thấy xấu hổ, không biết phải nói sao với con gái người ta, nói xin lỗi không được, hạ mình cũng không xong, vừa ngồi vào bàn đã xụ mặt, thấy Hướng Viên không có đũa thì sầm mặt mắng Lương phu nhân, “Đũa đâu rồi, sao không lấy đũa cho người ta, định bốc tay ăn hả?”

Lương phu nhân quá hiểu tính ông, ông đang xấu hổ đây mà: “Cuống cái gì, không phải lấy là được rồi sao?”

Hướng Viên dẫn đầu giải vây, thoải mái kính giáo sư Lương một ly, vốn muốn nói thầy không uống rượu thì uống nước đi, ai ngờ không biết thế nào mà người ngàn năm không uống rượu – ngoại trừ một lần uống với bọn họ nhân dịp tốt nghiệp năm xưa – tối nay lại ngẩng đầu uống một ly, vị cay đâm thủng dạ dày ông, ông lão bị cay đến lè lưỡi, “Sao vị rượu này lạ thế?”

Tất cả mọi người còn không kịp ngăn cản, động tác của ông quá nhanh, chưa thèm nhìn đã cầm lên uống.

Lương phu nhân thong thả nói: Vì đó là nước hạt tiêu.”

Lương Tần cay tới mức nói không ra lời, cứ lè lưỡi mãi vô cùng tức cười. Mấy người lão Khánh cười to, Lương phu nhân cũng không nhịn được bật cười, thuận tiện mắng, “Đáng đời.”

Cơm nước xong xuôi, bỗng Lương phu nhân gọi Hướng Viên vào.

Cả phòng chỉ có hai người phụ nữ, một đám đàn ông chia làm hai hội, Trương Nghị chơi cờ với Lương Tần, còn mấy người khác ra ban công hút thuốc.

Lão Khánh: “Sao rồi, thời gian ở viện nghiên cứu có thật sự vô vị không?”

Từ Yến Thời mặc áo trắng, nút áo cài cẩn thận, ngay cả ống tay áo cũng cài nút chỉnh tề, hiếm khi thấy anh đeo kính, càng khiến gương mặt thêm góc cạnh mà lại sạch sẽ. Anh dựa người vào lan can, một tay đút trong túi quần, tay khác kẹp thuốc đưa lên mép, ngay sau đó xoay người lại nói: “Ừ, vô vị thật.”

Lão Khánh và lão Quỷ cùng nhìn nhau, cũng xoay nhìn anh, “Không thể nào, hối hận rồi hả?”

“Hối hận thì không.” Anh dí thuốc hai cái vào gạt tàn, cười bảo, “Nói thật, so với trước kia thì tiền không nhiều, nhưng lại thấy thực tế. Có điều nếu cậu muốn nói đến cuộc sống thì cũng chỉ có thế thôi, phòng thí nghiệm rồi đến nhà ăn, thỉnh thoảng lại chơi bóng rổ.”

“Nói đến bóng rổ,” Lão Khánh tiếc nuối vóc dáng mập mạp của mình, “Haiz, rốt cuộc bao giờ hai người kết hôn thế, tôi phải ước lượng để giảm béo mới được. Nếu không làm phù rể thật sự không khác gì tấm bảng phông nền cho cậu.”

“Bảng phông nền?” Từ Yến Thời cười, “Cục gạch nền thì có.”

Lão Khánh, “Mẹ nó, cậu cầu hôn rồi hả?”

Từ Yến Thời liếc anh ta, “Bây giờ tôi với cô ấy một tháng cũng không gặp nhau được mấy lần, hôm nay phải xin nghỉ ra ngoài đấy.” Anh cười hừ, “Cũng nhờ phúc của các cậu, tôi mới có thể gặp được cô ấy.”

Đợi Hướng Viên ra ngoài, hai người đi xuống lầu, cô mới nói với Từ Yến Thời, “Trần Thư vừa gọi điện cho em, nói Dương Bình Sơn bị bắt rồi. Có người xâm nhập vào máy tính của Dương Bình Sơn, moi ra sổ kế toán của ông ta, số tiền ông ta lấy của Đông Hòa mấy năm nay để đưa vợ con ra nước ngoài, gồm cả tiền đưa Lê Thấm xuất ngoại nữa, đều ghi lại rất rõ ràng, tất cả đều bòn rút từ tiền công trình của Đông Hòa. Em phải về công ty một chuyến, phải để kế toán kiểm kê lại tiền công trình trong mấy năm nay xem sao, ngày mai sẽ có người ở bộ phận kiểm tra kỷ luật đến điều tra.”

Thế là cuối cùng hai người vẫn quay về công ty.

Hướng Viên kiểm tra dữ liệu trên máy tính, còn Từ Yến Thời ngồi trên ghế ở đối diện, hai mắt nhìn thẳng vào cô. Hướng Viên coi nhẹ ánh mắt thẳng thừng kia, dồn sức tập trung toàn bộ vào dữ liệu, nhưng mà, tập trung thất bại, một người đàn ông đẹp trai muốn chết ngồi ngay trước mặt, lại còn nhìn mình với ánh mắt thâm tình thế kia thì ai chịu cho nổi.

Từ Yến Thời cởi nút áo sơ mi ra, thả lỏng người vùi mình trên ghế, không biết vì sao lồng ngực lại mơ hồ ửng đỏ, nhưng tối nay anh không uống rượu mấy mà, đường vòng cung cơ bắp lõm sâu, dường như còn rõ ràng hơn thời gian trước, như ẩn như hiện ở sau cổ áo sơ mi, hình như gần đây anh lại thêm săn chắc nữa rồi…

Người làm ổ trên ghế, không biết nút áo cổ tay đã cởi ra lúc nào, tay áo được xắn lên đến khuỷu tay, gân xanh nổi lên, một tháng không gặp mà vị đàn ông trên người anh càng lúc càng rõ ràng.

“Anh nhìn em như thế làm gì?”

“Không cho nhìn à?” Anh uể oải tựa ra sau, một tay chống cằm.

Hướng Viên thua trận, đi đến ngồi trên đùi anh, thấp giọng gọi tên anh: “Từ Yến Thời.”

“Ừ.”

“Tối nay phải về rồi à?”

“Phải về.”

“Hôm đó em nghe thấy trong điện thoại có người gọi anh là giáo sư Từ nha.”

“Trong phòng thí nghiệm có giáo sư dẫn nghiên cứu sinh, gọi theo thôi.”

Tầm mắt hai người chạm nhau giữa không trung, như có pháo hoa nổ tung, tia lửa bắn khắp nơi. Hướng Viên cúi đầu hôn anh, lại bị anh nghiêng đầu né tránh, cụp mắt liếc cô, “Nghe nói em mới tuyển được một thư ký nam?”

“… Ai nói với anh?” Hướng Viên sửng sốt.

“Nghe nói còn là sinh năm 98, tốt nghiệp học viện điện ảnh Bắc Kinh? Sao, đẹp trai lắm hả?”

“Không phải em tuyển mà, là em họ xa của em, thích biểu diễn, tìm không ra việc nên ông mới để em ấy đến đây thực tập, thật sự là em họ đó.”

“Thì anh cứ coi như giống mấy cô em gái kia của anh chẳng hạn, chỉ là một đứa nhỏ thôi.”

“Anh không có em gái.”

Hướng Viên ôm anh làm nũng, “Em cũng là em gái của anh nè.”

Hơi thở cận kề, tay Từ Yến Thời đưa vào từ bên hông cô, lười biếng nhìn cô, nghe hơi thở cô càng lúc càng gấp gáp, còn anh vẫn vẻ mặt buông tuồng, bàn tay lúc nặng lúc nhẹ, cúi đầu ngậm môi cô, “Muốn rồi?”

“Rầm!”

Cửa phòng họp bị người đạp mạnh một phát, môi hai người chỉ vừa chạm nhẹ vào nhau. Hướng Viên giật mình lập tức đứng bật dậy, chỉ thấy thư ký nam đứng ở cửa, mặt đầy vẻ khó tin, nhưng phản ứng cũng rất nhanh.

Cậu em họ học diễn xuất kia, sau khi nhanh chóng chắc chắn thân phận của anh đẹp trai này thì trợn trừng mắt lên, mò mẫm hai tay phía trước, bắt chước người mù rất bài bản, xem bọn họ không tồn tại, xoay người đi ra, vừa tìm đồ vừa nói: “Gậy của tôi đâu rồi, ấy…”

Vì để bắt chước giống thật mà cậu em họ còn đập hai cái vào cửa, sau đó mới lảo đảo đi ra ngoài.

Từ Yến Thời dựa vào ghế, vô cùng bình tĩnh tháo kính ra, đưa tay xoa nắn sống mũi, không hề có vẻ mất kiên nhẫn.

***

Ba tháng sau.

Sự kiện tập đoàn Đông Hòa dùng tiền công quỹ đã hạ màn, Dương Bình Sơn bị bắt giam mười lăm năm, Cố Xương Thịnh mười năm.

Vụ án này được bàn luận rất sôi nổi trên Weibo, trở thành vụ án dở khóc dở cười nhất trong năm nay. Bắt đầu một cách đột ngột và kết thúc cũng nhanh chóng, thậm chí mọi người còn không kịp biết rốt cuộc là ai đã hack máy tính của Dương Bình Sơn. Thậm chí có một lần trên Weibo ồn ào đua nhau xem đào được ảnh của hacker xâm nhập máy tính tiết lộ sổ sách này không.

Nhưng bọn họ còn không hề hay biết gì về hacker kia chứ đừng nói là lấy được ảnh, về sau được mọi người gọi là X.

Năm thứ hai, X lại lần nữa dấy lên cơn sóng dư luận trên Weibo.

Năm ấy là do sự cố xỉ nhục trên trang web nước ngoài, bôi bẩn lá cờ Trung Quốc. Tối hôm đó, trang web nước ngoài đã bị hack. Cờ Trung Quốc được treo trên trang web suốt cả tuần, đến nay máy chủ của đối phương vẫn chưa được khôi phục. Mà ở ngay phía dưới quốc kỳ có để lại dấu X.

Năm thứ ba, các trang web ái nhi liên tục bị hack, dưới góc phải vẫn có một chữ X.

Cứ mỗi một năm, dường như chỉ cần có sự kiện nóng xuất hiện thì nhất định X sẽ có mặt.

Cho đến năm thứ năm.

X tự thú, khai báo hết từ vụ án Dương Bình Sơn, quốc kỳ cho đến vụ trang web. Nói rất rõ ràng.

***

Mà năm ấy sau sự kiện Dương Bình Sơn hạ màn, tập đoàn Đông Hòa dần dần bước vào nề nếp, dưới trướng mua hai chiến đội thể thao điện tử, thành tích rất nổi bật.

Ông cụ bệnh nặng mới khỏi, lập tức tổ chức tiệc ngoài trời trên biển ở làng nghỉ mát. Trương Nghị, lão Quỷ và cả Tiêu Lâm chơi bóng chuyền trên cát, mấy cô gái đẹp bị bọn họ chọc cười lanh lảnh. Trên bãi biển ngập tràn tiếng cười nói của bọn họ, như dư âm lượn lờ trên không trung, xuyên qua nước biển trong vắt, ở lại chơi trên đỉnh núi, tựa như nghe thấy hải âu đáp lại trên màn trời.

Trần Thư đang nướng xiên, lão Khánh và Cao Lãnh quấn lấy cười nói với cô, Trần Thư liếc mắt, “Chuyện cười của hai người nhạt thếch, im mồm!”

Lão Khánh và Cao Lãnh nhìn nhau, lẩm bẩm một tiếng, không ai để ý đến ai.

Cậu em họ đang nghiền ngẫm tinh hoa trong việc diễn người mù, lão Khánh hỏi cậu ta đang làm gì, cậu ta đáp, “Diễn kẻ mù.”

“Vì sao? Được nhận đi đóng phim rồi hả?”

Em họ nghiêm túc trả lời: “Không phải, đó là kỹ năng sinh tồn ở cái nhà này.”

Bởi vì ở đây có hai cặp tình nhân vô cùng sến sụa. Sau khi gặp Gia Miện và Giang Tiểu Mãn, thì cái lần bắt gặp anh rể và chị gái hôn nhau ở văn phòng hôm đó chỉ như canh suông nước trong, chủ yếu do anh rể quá lạnh lùng, không nhiệt tình như lửa như Gia Miện.

Lão Khánh nghe xong, haiz, em họ à, chú em có hiểu lầm gì với anh rể của cậu hả, anh rể chú chính là súc sinh trong số súc sinh, là máy bay chiến đấu trong số cầm thú. Dáng vẻ thật sự chú em chưa thấy đâu, người bình thường không thấy được cấp bậc của cậu ta đâu.

Giang Tiểu Mãn mang thai ba tháng, đang khóc vì sao tối nay trăng không tròn, Gia Miên ở cạnh dỗ dành: “Bởi vì hôm nay không phải là ngày mười lăm, bảo bối à.”

Giang Tiểu Mãn hỏi: “Vậy vì sao hôm nay không phải mười lăm!!!”

Gia Miện nói: “Vì hôm nay mới là ngày mồng tám. Không phải chúng ta đã nói rồi sao, cuộc sống sẽ trôi qua từng ngày. Hay là, để ngày mai anh giúp em hỏi ngày số chín xem có đồng ý đổi qua ngày mười lăm không nhé.”



Từ Yến Thời và Hướng Viên ngồi cuối cười ngất, Hướng Viên cười ngặt nghẽo nằm trong lòng Từ Yến Thời, run run nói: “Sau này nếu em mà như thế, anh nhớ phải đánh chết em đi.”

Từ Yến Thời ôm cô, mỉm cười cúi đầu nhìn cô, chân mày khóe mắt toát lên vị đàn ông trưởng thành, vô cùng quyến rũ. Hướng Viên ngẩng đầu hôn anh. Anh lại giả bộ đứng đắn, nếu là bình thường thì đã hôn lại rồi. Từ lúc vào viện nghiên cứu, dường như anh trở nên trầm đi hẳn, không biết có phải ở trong đó bị đè nén quá không.

Hướng Viên sực nhớ ra, “Sao gần đây anh lại ăn cơm bằng tay trái?”

“Luyện não, trong viện yêu cầu.” Lúc ấy anh thờ ơ đáp.

Về sau khi cô sinh hạ Tiểu Bánh Trôi, Hướng Viên mới biết rõ vì sao anh lại đột nhiên đổi sang ăn cơm bằng tay trái. Cũng khi đó mới biết được, một dì trong viện vừa sinh con xong, ngày ngày ở trong đơn vị mắng ôm con mệt quá, đàn ông trong nhà lại mặc kệ, mình ôm con đến trật cả tay, cũng sắp bị trầm cảm đến nơi rồi.

Vì để ôm con bằng tay phải, nên Từ Yến Thời cố ý đổi sang ăn cơm bằng tay trái.

Lúc ấy cô vẫn chưa phát hiện ra, người cô khá yếu, ôm được một lúc đã thấy mệt, không biết Bánh Trôi học anh hay học ai mà xương lại nặng đến thế, nặng hơn những đứa trẻ khác nhiều. Nên hầu như đều là Từ Yến Thời bế con.

Có điều chuyện này để sau hẵng nói.

“Đúng rồi, hôm đó anh ở thư phòng ông nội em nói gì thế?”

“Cảm nghĩ trúng thưởng.”

***

Cuộc đời nào có đúng sai, đi tới cuối sinh mệnh, những nỗi đau khổ và thất vọng đã từng hứng chịu, tất cả đều sẽ trở thành cảnh tượng không muốn nhìn thấy lần nữa. Bình thường có cách sống bình thường, có người ngồi trên tầng cao, có người đứng trên đỉnh núi, có người ở dưới thung lũng. Cuộc đời người cũng chỉ là, xây nhà, đón khách, nhà sập, rời đi.

Chúng ta đã dốc hết sức rồi, nhưng có lẽ cũng chỉ vượt qua một cuộc đời bình thường.

Mà anh từ nhỏ đã bị bố mẹ vất bỏ, nửa đời lênh đênh nhìn thấu nhân tính, cũng tin tưởng rằng, một khi những cảnh sầm uất hạ màn, gian khổ và hạnh phúc chỉ là thứ vô cùng bình thường. Được thế giới này lựa chọn rồi bị nó vất bỏ, thậm chí còn bị lên án, cũng từng lạc mình trong sai lầm rất lâu, cực kỳ chán nản vô vọng, cả đời này như chưa từng sống vì mình bao giờ.

Có điều chỉ là đến độ tuổi thích hợp, lại đem lòng yêu một người, muốn chung chăn chung gối với cô ấy đến trăm năm, sau khi chết lại được chôn cất cùng nhau, vĩnh viễn không chia lìa.

Viên Viên, chúc em sinh nhật một trăm tuổi vui vẻ.

—— Thư tình trăm năm của Từ Yến Thời.

— HOÀN CHÍNH VĂN —