Mấy hôm nay, Hướng Viên và Gia Miện sứt đầu mẻ trán liên lạc với các ngân hàng khác để vay tiền.

Nhưng lý do của các ngân hàng đều khá thống nhất, dù cho vay thì cũng chỉ vay được một số tiền nhỏ, khoảng chừng mười triệu. Còn chưa đủ để cô bù vào một công trình. Lòng chán nản, đúng lúc cô đang hút thuốc trong bãi đậu xe dưới lầu thì chạm mặt Dương Bình Sơn. Hình như ông ta vừa ký đơn xong đi ra, để tài xế nhấn còi hai tiếng với cô, cửa kính chậm rãi hạ xuống, cười nhạt với cô: “Hướng Viên?”

Hướng Viên xoay người rời đi.

Dương Bình Sơn thong thả gọi cô lại, chân thành đề nghị với cô một câu: “Là con gái đừng nôn nóng hấp tấp như thế, biện pháp luôn nhiều hơn khó khăn, tin tôi đi. Nhân tiện gửi lời hỏi thăm sức khỏe của tôi đến ông cụ, nhiều năm qua nhờ có ông ta chiếu cố nên hôm nay tôi mới đi được đến bước này, cũng coi như là do ý trời. Vấn đề của Đông Hòa không phải do tôi hay ông ta, mà là do xã hội này, quốc gia này. Có lẽ bây giờ cô còn chưa hiểu, đợi đến lúc cô vào trung tâm mua sắm đi một lúc lâu thì sẽ hiểu thôi, khi một xí nghiệp làm lớn làm mạnh thì đó không còn là xí nghiệp cá nhân nữa, kiếm tiền được bao nhiêu đã không còn quan trọng, sẽ luôn có người đè đầu cô. Súng bắn chim đầu đàn, những lời này cô đã từng nghe đến chưa?”

Dương Bình Sơn nói lời lẽ hết sức uyển chuyển, thực tế Hướng Viên cũng biết, thời gian này cô và Lại Phi Bạch đã xem xét báo cáo thường niên và tình hình tất cả vốn đối lưu của Đông Hòa, mới hay có vài thứ thật sự không đơn giản như nhìn bề ngoài.

Năm xưa Đông Hòa là tập đoàn đứng đầu, ở trong thời kỳ hưng thịnh, một khi có tham quan ngã ngựa thì Đông Hòa luôn là đối tượng đầu tiên của bộ phận kiểm tra kỷ luật điều tra; một khi xảy ra thiên tai nhân họa, động đất sóng thần sạt lở, Tư Đồ Minh Thiên luôn bị hỏi lần này chuẩn bị quyên góp bao nhiêu? Cho một con số đi. Quyên nhiều thì bị người ta nói làm bộ làm tịch, quyên ít thì chê hẹp hòi. Biết bao đôi mắt nhìn chòng chọc.

Ngoài ra cũng có đủ sầu trong họa ngoài. Lại Phi Bạch đưa cho cô một bản danh sách, có vài người túng thiếu thì sẽ bòn lưu động tiền dự án hoặc bòn rút tiền công trình, nếu ông cụ không đích thân giám sát thì ắt hẳn cấp dưới sẽ giở mọi thủ đoạn để kiếm tiền, công trình nát bấy nhiều vô số. Lột đi từng lớp da xuống, một mình ông trấn giữ cho đến bây giờ thật đúng là không dễ dàng gì.

“Là do ý trời ư?” Hướng Viên cười, cô bận tây trang màu đen đơn giản, gần như sáng lên dưới ánh mặt trời, tay áo âu phục xắn lên đến cùi chỏ để lộ cánh tay trắng nõn, vóc dáng thon dài gầy nhỏ. Cô đứng thẳng nơi đó, mỏng manh như chiếc lá mùa thu, nhưng lại có khí chất khó mà coi nhẹ, cất tiếng nói: “Ông tưởng vì chuyện này mà mình hiểu rõ lắm à? Giám đốc Dương à, không phải đơn giản quá rồi đấy chứ?”

Dương Bình Sơn cười xòa, cô nhóc chưa từng thấy cảnh đời nên mới khoác lác không biết ngượng, ông ta chậm rãi nâng cửa kính lên.

***

Hướng Viên gặp lại Từ Yến Thời là ở quán bar khu phức hợp thể thao. Sau lần từ biệt ở bệnh viện, cả hai đều bận tối mày tối mặt, không tìm được cơ hội nghiêm túc ngồi lại nói chuyện với nhau. Nhưng dù thế nào cô cũng không nói ra được hai chữ chia tay, cô nghĩ, rồi sẽ có cách thôi.

Ngày hôm ấy, cô vừa vào cửa đã nhìn thấy anh ngồi giữa đám đông.

Người đàn ông ngồi giữa quầy bar, tóc ngắn hơn rất có vẻ cấm dục. Ở chốn đèn mờ trông anh vô cùng nổi bật, người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai tỏa sáng giữa đám đông. Cô lập tức bị thu hút.

Gần như đồng thời trong lúc ấy, anh cũng hờ hững đưa mắt nhìn ra cửa, rồi sau đó lại bình tĩnh thôi nhìn. Ánh sáng đèn màu luân phiên nhau thay đổi hắt lên người anh, thỉnh thoảng có điểm sáng vụt qua mặt anh, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc nơi này, gương mặt sắc sảo ấy lại có vẻ hấp dẫn gấp mấy lần.

Xung quanh là bốn năm người đàn ông lạ mặt Hướng Viên chưa gặp bao giờ, hẳn là những đồng nghiệp sau này của anh.

Nhưng điều đáng chết đó là có vẻ Chu Dục Thần quen biết vài người trong số họ, thế là anh ta đi đến chào hỏi. Một đám đàn ông cười cười nói nói bá vai nhau, bầu không khí vô cùng hài hòa. Chu Dục Thần đưa mắt nhìn Từ Yến Thời, gật đầu mỉm cười rồi hỏi một người đàn ông đeo kính trong đó: “Không giới thiệu à?”

Người đàn ông đeo kính nói: “Bạn đại học trước kia của tôi, mất liên lạc năm năm, gần đây mới liên lạc lại. Túc trước tôi cũng có nhắc đến với cậu rồi, Từ Yến Thời, sau này là ánh sáng của viện khoa học đấy.”

Con người Chu Dục Thần giỏi giao tiếp, dù không thật sự bội phục thì vẫn lộ ra vẻ sùng bái lôi kéo làm quen: “Những người học giỏi lại còn đẹp trai như các anh thật đáng quý.” Rồi vỗ vai Từ Yến Thời, “Lần sau có rảnh rỗi thì trò chuyện.” Sau đó dẫn Hướng Viên đến ngồi xuống một bên.

Lúc này Từ Yến Thời mới đưa mắt nhìn cô, anh vẫn mỉm cười, không có vẻ gì gọi là mất hứng.

Hai người ngồi cách nhau hai bàn, Hướng Viên loáng thoáng nghe thấy bọn họ đang thảo luận về mô hình cánh quạt gì đấy, Từ Yến Thời dựa vào một bên không tiếp lời nhiều, lâu lâu lại phát biểu một hai câu nói đùa, có điều rượu uống không hề ít.

Hiếm khi thấy anh mặc sơ mi đen, cởi hai nút ở cổ áo để lộ vòm ngực đỏ đồng, khiến gương mặt càng thêm phần lạnh lùng.

Có người khuyên anh: “Giỏi đấy nhỉ, cậu uống bao nhiêu rồi, định chuốc say mình à?”

Anh chỉ cười không đáp.

Hướng Viên cầm túi xách lên, xoay người rời đi, “Lần sau nói chuyện.”

Cô chẳng đợi Chu Dục Thần kịp phản ứng, cũng không chờ anh gọi mà đã đi thẳng ra ngoài cửa.

Hứa Diên đứng chờ ở cửa, không ngờ cô lại ra nhanh đến thế, “Nói chuyện thế nào rồi?”

Hướng Viên móc chìa khóa xe ra đưa cho cô, “Từ Yến Thời ở trong đó, uống không ít, phiền mày đợi thêm lát nữa rồi đưa anh ấy về.”

Hứa Diên nhận lấy, vội hỏi: “Mày thì sao?”

“Tao về bệnh viện thăm ông.”

***

Gần đây tình hình sức khỏe Tư Đồ Minh Thiên đã chuyển biến tốt, dưới sự khuyên nhủ của Hướng Viên, ông đồng ý làm sinh thiết, có điều người già làm sinh thiết thật đúng là chịu tội, nên thời gian này Hướng Viên để ông điều chỉnh trạng thái cho thoải mái đã rồi làm tiếp. Hướng Viên dém chăn cho ông rồi tắt đèn, dưới ánh trăng mờ mờ, hai ông cháu câu được câu chăng hàn huyên một hồi, ông cụ càng ngày càng mệt, mắt dẫn nặng trĩu khép lại. Hướng Viên lại ngồi bên mép giường một lúc rồi mới rời đi.

Đèn xe bật sáng chiếu sáng lùm cây bên kia. Trên băng ghế ở khu nội trú có một người đang ngồi, khác với vẻ buông tuồng khi ở quầy bar, lúc này áo sơ mi được cài kín nút, ngay đến nút ở cổ tay áo cũng được cài lại, viên kim cương ở cổ tay lấp lánh tựa vì sao trong đêm tối. Trong nháy mắt đèn xe bật lên, luồng sáng chiếu rọi làm cô lóa mắt. Vẻ mặt anh trông khá lơ đãng, hơi híp mắt nhìn cô, trông dáng vẻ kia thì rõ ràng đã ngà say, đến chân mày cũng thu hút…

***

Xe vững vàng chạy trên quốc lộ rộng thênh thang, trời đêm treo cao, buồng xe yên tĩnh, hơi thở chật hẹp.

Từ lúc lên xe cho đến bây giờ, cả hai không hề nói với nhau câu gì. Hướng Viên không quen đường nhà anh, hỏi anh hai lần nhưng anh không hề phản ứng, tựa vào ghế phụ nhắm mắt dưỡng thần. Điện thoại cô thì lại hết pin, thế là Hướng Viên nhẹ nhàng đẩy anh, muốn anh nghiên cứu dẫn đường trong xe. Nhưng anh vẫn ngồi yên không nhúc nhích, quyết tâm làm như không thấy cô.

Hướng Viên tức giận, từ bỏ nói chuyện với anh, dứt khoát dựa vào trí nhớ vừa lái xe vừa tìm đường.

Dọc đường đi Từ Yến Thời không nói một lời, cô đi nhầm đường cũng không nhắc nhở, để mặc cô rẽ trái rẽ phải cách nhà anh ngày một xa…

Cho đến lúc rẽ vào một con đường mòn hoang vu vắng người, cây cối bên đường cao vút gần như che lấp mặt trăng, đêm đen tới nỗi không thấy được năm ngón, thì bỗng Từ Yến Thời mở miệng bảo cô dừng xe, sau đó lập tức đẩy cửa đi xuống. Hướng Viên tưởng anh say muốn nôn nên lập tức xuống theo, nào ngờ, người đàn ông này lại rảo bước đi về phía cô, mùi rượu bao phủ lấy cô, thân hình cao lớn chắn ngang, trở tay đẩy cô vào băng ghế sau…

Cửa xe vừa đóng lại, không gian chật hẹp tới nỗi có thể nghe rõ hô hấp như đánh trống bên tai, tim nhanh chóng nảy lên, màng nhĩ trương phồng, tiếng ve kêu ngoài cửa xe yếu dần.

Từ Yến Thời lấn người đến cắn lấy môi cô, vừa hôn cô vừa điều chỉnh tư thế.

Hướng Viên bước lên ngồi trên người anh, đè anh xuống ghế hôn anh tới tấp. Cả hai không hề nói gì, như muốn dùng những chiếc hôn để thổ lộ với nhau, nặng nhẹ chậm rãi cắn mút, mắt nhìn chằm chằm nhau.

Từ Yến Thời càng thêm thâm trầm, dứt khoát cắn môi dưới cô, nhưng chỉ cắn ngậm chứ không làm gì thêm, rồi hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kịt chứa đầy thâm tình nhìn cô.

Sau đó, Hướng Viên nghe thấy tiếng anh cởi thắt lưng, trong buồng xe yên tĩnh, tiếng kim loại đập vào nhau giòn giã như thể kim cương đập vào mặt kính, trái tim chợt thít lại, bàn tay bất giác lùa vào mái tóc đen của anh, sống lưng tê dại, lưu luyến nhìn anh.

Anh thử tiến vào.

Hướng Viên đau tới mức nức nở, nước mắt lởn vởn quanh hốc mắt, lã chã nhìn anh.

Cuối cùng Từ Yến Thời vẫn không đành lòng, ánh mắt dịu đi thả người ra, mở cửa sổ, châm một điếu thuốc cho mình. Áo sơ mi xộc xệch, hai nút áo trước ngực cởi ra, vòm ngực ấy vẫn đỏ au như lúc nãy, anh gác tay ra ngoài cửa búng nhẹ tro thuốc, nhìn ra bên ngoài, lạnh lùng nói: “Muộn rồi, về thôi.”

Sự trống rỗng đột nhiên ập đến, Hướng Viên nhích lại gần anh, “Anh không hỏi gì em cả sao?”

“Hỏi gì?” Anh dựa vào ghế không quay đầu lại, tầm mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, hít một hơi thuốc nói.

“Quán bar, vì sao lại đến quán bar với người đàn ông đó, vì sao ngồi một lúc lại đi. Có phải ngoại tình không, có phải đã yêu người khác không? Em còn thích anh không? Ví dụ như vậy.” Hướng Viên đã tập diễn tiết mục anh nghe em giải thích mấy trăm lần ở trong đầu rồi.

Từ Yến Thời quay đầu đi, bình tĩnh hỏi cô:

“Anh còn đang nghĩ, rốt cuộc bản thân anh là gì với em, vì sao công ty xảy ra chuyện lớn như thế mà em không nói với anh? Hay em cho rằng, em kết hôn với Chu Dục Thần lấy được một tỉ thì Đông Hòa sẽ thuận lợi? Một công ty thối rữa đến tận gốc rễ, em cho rằng một tỉ đủ lấp vào ư? Nếu như ngày nào đó lại cần năm tỉ, có phải em sẽ ly hôn với hắn ta rồi tìm một người đàn ông khác cho em năm tỉ để kết hôn không?”

Ngày hôm đó sau khi Lâm Khải Thụy nói cho anh, anh vẫn luôn nhẫn nhịn, đợi xem rốt cuộc cô sẽ nói chuyện này với anh khi nào, nhưng đến một câu cũng không thấy, điện thoại tin nhắn cũng không. Anh cũng ra chiều hiểu cho, có lẽ bây giờ cô tự lo không xong, bể đầu sứt trán.

Cho đến tận tối nay.

Hướng Viên không nói gì, xoay người muốn xuống xe.

Nhưng lại bị anh chụp lấy cổ tay kéo lại gần, “Đi đâu?”

“Em muốn về nhà.”

Anh liếc cô, “Em biết đường à? Định đi lòng vòng cho đến sáng hả?”

Hướng Viên vùng vẫy nhưng không thoát được, lại nghe thấy anh thở hắt một hơi, tắt thuốc, “Đi thôi, anh chỉ đường cho em.”



Nửa tiếng sau, dưới sự chỉ đường nghiêm túc của Từ Yến Thời, xe lại dừng lại trước cửa một khách sạn.

Hướng Viên: “Đây là đâu?”

“Khách sạn.” Người đàn ông dáng vẻ nghiêm túc như thể đang nói đến sở nghiên cứu thần thánh nào đó.

Hướng Viên nhìn anh ung dung tháo dây an toàn ra đi xuống, còn mình vẫn ngồi yên không nhúc nhích, Từ Yến Thời đi đến gõ cửa kính.

Hướng Viên phớt lờ anh, giận dỗi ngồi trong xe.

Anh cũng mặc cô, đi đến trước quầy lễ tân đặt một phòng, chốc lát sau, một tay đút túi đứng dựa vào cửa khách sạn giơ thẻ phòng trong tay lên với cô, Hướng Viên không động, gạt cần ga tỏ vẻ kháng nghị.

Ngay lập tức, thẻ phòng trong tay đổi thành điện thoại của cô.

Bị ép buộc chỉ là chuyện trong một chớp mắt.

***

Vào cửa, anh vất hai chiếc điện thoại xuống bàn, vừa kéo cổ áo sơ mi ra vừa nói với cô, “Đi tắm đi, ngủ sớm một chút.” Còn mình ra ban công hút thuốc.

Hướng Viên vẫn không động đậy, đứng giữa phòng khách lẳng lặng nhìn anh, anh dựa lưng vào lan can, rút thuốc cúi đầu châm lửa.

Trong căn phòng yên ắng, bật lửa nhẹ nhàng phát ra tiếng “tách” một tiếng.

Anh nhả khói ra rồi ngẩng đầu lên, tầm mắt cũng theo đó rơi lên người cô.

Anh ngậm thuốc trong miệng, cách làn khói trắng, trong đôi mắt ấy như cất giấu một vài cảm xúc không tên, vừa nóng bỏng lại kiềm chế, đồng thời cũng đầy thâm trầm, như một cây kim đâm mạnh vào cô.

Con ngươi đen hơn người khác nên nhìn lúc nào cũng có vẻ lạnh lùng. Cảm xúc phức tạp cũng nhiều hơn người khác.

Hướng Viên không chịu nổi ánh mắt như thế của anh, chỉ cần nhìn lâu một giây là luôn cảm thấy lòng rung động, cô hoàn hồn, tim đập thình thịch chạy đi tắm.

Kết quả là càng tắm càng nóng, cùng hơi nước phủ lên tầm mắt, tim đập nhanh hơn, như một quả khinh khí cầu không ngừng căng phồng trong lồng ngực, cuối cùng che lấp hoàn toàn không để cô thở nổi.

Một giây sau đó, cửa phòng tắm bị người đẩy ra, đèn phòng tắm đo đỏ mờ mờ nhìn không chân thực, Hướng Viên tưởng bị gió thổi đẩy ra, nào ngờ, đuôi mắt nhác thấy một bóng người cao ráo đứng thẳng ở cửa.

Hướng Viên ngơ ngác nhìn sang, Từ Yến Thời không cởi áo sơ mi mà đi thẳng đến hôn cô, để mặc nước trên đỉnh đầu thấm ướt áo anh, cột nước dịu dàng như một con lươn trơn nhẵn luồn lách qua lại giữa kẻ hở hai cơ thể dính sát nhau, lấp vào chỗ trống trong hai con tim.

Hướng Viên không một mảnh vải rúc vào trong ngực anh, cơ thể anh nóng bừng như thiêu đốt song cũng rất thoải mái, so với gạch sứ lạnh băng sau lưng, cô chỉ có thể dùng sức dán sát vào người anh.

Từ Yến Thời vừa hôn cô vừa điều chỉnh lại cột nước, nước chảy qua toàn thân, áo sơ mi của anh đã hoàn toàn ướt đẫm, dính chặt vào cơ thể rắn chắc của anh, ôm lấy đường cong cơ thể. Tầm mắt cô nhòe đi vì bị nước che khuất, như có một lớp sương mù mỏng giăng kín, khiến thân hình anh càng trông có vẻ mơ hồ. Cách vị trí gần khóe mắt nhất là đường cong kéo xuống cằm khi anh cúi đầu hôn cô, vừa gầy vừa liền mạch, trái lại để cô nhìn rõ hơn. Trong phòng tắm hơi nước bốc đầy, tim đập điên cuồng…

Cô nghĩ bụng: người đàn ông như thế này thật sự đừng nên gặp phải, bởi vì một khi đã gặp thì sẽ chỉ biết thua thiệt mãi, sau này dù tìm ai cũng cảm thấy không có được mùi vị như anh.

Anh ngậm một ngụm rượu trong miệng, vừa hôn cô vừa cạy mở răng môi cô ra, chậm rãi đẩy rượu đỏ vào miệng cô, sau đó cắn lấy môi cô không để chảy ra một giọt nào, tay đỡ sau gáy cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, giữa mặt mày toát lên vẻ trêu chọc: “Muốn uống nữa không?”

Hướng Viên mơ màng gật đầu.

Anh bật cười, cầm lấy chai rượu trên bồn rửa tay lên nhấp một hớp, một giây sau đó, Hướng Viên bị anh đè lên gạch sứ lạnh băng, cô vô thức ôm chặt cơ thể ấm áp của anh, ra sức chiếm lấy hơi thở của anh, môi không khỏi hé mở, ngụm rượu kia lần nữa rót cả vào miệng cô.

Mấy lần liên tiếp, thấy trên mặt cô hiện lên sắc đỏ, Từ Yến Thời mới chịu bỏ qua.



“Chúng ta thế này là gì? Em muốn kết hôn với người khác nhưng lại thế này với anh, liệu có thích hợp không?” Anh lạnh lùng nói.

Cô ý loạn tình mê, không muốn anh dừng lại, bắt đầu nói năng lộn xộn: “Chịch chia tay?”

Đêm đó, Từ Yến Thời không hề có ý định bỏ qua cho cô đến tận bốn giờ sáng, cuối cùng Hướng Viên khóc lóc lăn xuống giường, lại bị anh quấn chăn ôm về, bọc hai lớp chăn, cơ thể anh đè ở bên ngoài, dỗ cô chìm vào giấc ngủ.

Đợi cô ngủ rồi Từ Yến Thời mới xuống giường, mặc áo sơ mi vào nhưng không cài nút, cầm thuốc lá lên ra ban công ngồi đến tận trời sáng, cho tới khi chân trời dâng lên màu trắng bạc, như ánh sáng tinh mơ trút xuống thế gian.

Anh soạn một tin nhắn gửi cho giáo sư Lương.

Lương Tần tỉnh lại không xem điện thoại, đến khi lên lớp mới phát hiện có một tin nhắn chưa đọc, ông vội vã mở ra xem.

Sợ run ba giây.

Hôm đó trong phòng học, giáo sư vô cùng im lặng, quạt gió trên đỉnh đầu xoay tròn không biết mệt mỏi.

Trong phòng ngập tràn luồng gió nóng oi bức, bên ngoài cửa sổ là tiếng ve kêu ngày hè, chúng học sinh cũng vô cùng mệt mỏi, nhưng vào mùa hè năm ấy, bọn họ nhìn thấy giáo sư Lương tần được mệnh danh là công chính nghiêm minh, sau khi đọc tin nhắn xong thì chống đầu, hai mắt đỏ lên.



“Giáo sư Lương, xuất phát từ nguyên nhân cá nhân, có thể em không tham gia được khảo hạch lần này, nếu sau này còn có cơ hội trở thành học trò hoặc chiến hữu của thầy, thầy cứ việc đánh mắng tùy ý. Nhưng lần này, Hướng Viên cần em, em không thể để mặc cô ấy được. Em rất cảm kích khi được thầy và cô yêu quý. Đành phụ lòng ân tình của thầy, không kịp báo đáp người vừa là thầy vừa là bạn. Xin lỗi. Học trò Từ Yến Thời.”