“Vậy… cậu xoay người sang chỗ khác đi.”

Gò má Trương Mạn có chút nóng, cô mặc váy, nếu như muốn mặc quần vào chắc chắn sẽ bị thấy mất.

Bấy giờ cậu thiếu niên mới phản ứng được, bèn vội vã xoay người đi.

Trương Mạn nhân lúc anh quay lưng đi thì ba giây gộp thành hai nhanh chóng mặc quần vào, phát hiện cái quần này thật sự dài hơn người mình cả một đoạn, căn bản không thể nào bước đi. Cô bèn xắn gấu quần lên ba bốn nấc, ngay cả ống tay áo cũng gấp lên ba bốn lai, mới có thể tự do hoạt động.

Trông làm sao cũng giống như đương đi cấy mạ dưới ruộng.

Trương Mạn nhìn trên dưới người mình một chút, lại nhìn sang Lý duy, cả hai hiện đang mặc áo quần ở nhà giống nhau như đúc, nhưng của anh là màu xám đen, còn của cô là màu lam phớt, rất giống kiểu đồ tình nhân.

Cô cầm nguyên liệu nấu ăn vào, chào hỏi anh một tiếng, sau đó đi vào nhà bếp bận bịu tới lui.

Vừa mới đem nhân thịt băm nhồi vào tàu hủ ky thì phát hiện cậu thiếu niên đương tựa vào cạnh cửa nhìn động tác của cô, ánh mắt trông hơi mơ màng.

Trương Mạn cười xòa, giơ giơ miếng tàu hủ ky trong tay lên: “Đây là món mà đại đa số người dân bên thành phố H thích ăn, tàu hủ ky nhồi thịt, tôi có cho thêm nấm hương, cà rốt bằm vụn vào trong thịt, hương vị rất ngon đó. Cậu gắng chờ một lúc nữa nếm thử là biết thôi.”

Cậu thiếu niên gật gù, vẫn tựa vào cạnh cửa không đi.

“Cậu không cần đứng ở đấy nhìn tôi đâu, làm xong cơm tôi sẽ gọi cậu, cậu đi làm chuyện của cậu đi.” Trương Mạn đưa mu bàn tay lên lau lau trán.

“… Ờm.”

Cậu thiếu niên lại nhìn cô thêm một lúc nữa, rồi mới xoay người đi tới phòng đọc sách.

Nước trong nồi bị lửa đun tới sôi sùng sục, Trương Mạn cho từng cọng tàu hủ ky vào nồi, thêm chút đồ gia vị, thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này vẫn chưa đến một tháng, thái độ của Lý Duy đối với cô đã dịu dàng đi không ít, hôm nay vậy mà còn đưa cho cô mặc áo quần của anh.

Tuy nhiên, cách cái thích vẫn còn rất xa.

Điểm này Trương Mạn rất rõ ràng, cậu thiếu niên này là một người lạnh lùng cố chấp, thời điểm anh từng thích cô, trong mắt lấp lánh ánh sáng, dẫu có muốn chặn cũng không chặn được.

Bất quá cô vẫn ngập tràn hi vọng, muốn có thể giúp anh chữa khỏi bệnh, trước tiên là để anh hoàn toàn tin tưởng cô, nhưng bây giờ còn chưa đủ.



Trương Mạn làm tổng cộng hai món ăn, thịt băm xào cà tím và tàu hủ ky nhồi thịt. Hai món ăn này là học được ở kiếp trước sau khi tới thành phố H, phù hợp với khẩu vị của người Giang Nam.

Trong nhà Lý Duy một hạt gạo cũng không có, cô chỉ có thể nấu một ít mì.

Tay chân cô rất nhanh, toàn bộ quá trình nấu nướng chỉ mất có nửa giờ, hai món ăn nóng hôi hổi và mì sợi đều được bê lên bàn.

Làm xong cơm nước, cô lại bổ thêm hai quả xoài, đặt vào đĩa, bên trên có cắm mấy que tăm.

Trương Mạn đặt thức ăn lên trên bàn rồi đi tới phòng đọc sách. Lý Duy đương vùi đầu làm bài tập, vô cùng chuyên chú căn bản không biết cô đi vào.

Trương Mạn chống hai tay lên bàn, cúi xuống nhìn anh. Dáng vẻ chăm chú của cậu thiếu niên rất giống mấy bậc hiền nhân cổ đại, chỉ một lòng đọc sách không chú ý đến chuyện bên ngoài.

Theo một góc độ nào đó mà nói, có lúc, Trương Mạn cũng rất hâm mộ anh. Vốn đời người rất ngắn ngủi, song cũng có rất nhiều người tuy rằng trường thọ, nhưng cả một đời đó đều không tìm thấy mục tiêu và ý nghĩa trong cuộc sống của họ, luôn sống tầm thường vô vị cho bõ thời gian. Nhưng anh từ lúc còn rất nhỏ đã tìm được sứ mệnh và tài năng thuộc về mình, ngay cả khi sau lưng cái kia, chính là bóng tối sâu thăm thẳm.

Trương mạn kiên nhẫn chờ anh viết xong công thức cuối cùng, bấy giờ mới lên tiếng.

“Hey, Lý Duy, ăn cơm thôi. Cơm nước xong lại học cũng không muộn.”

Cậu thiếu niên ngẩng đầu nhìn cô, gật gật đầu, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương. Trông anh có vẻ hơi mệt, nhưng trong mắt mang theo chút hưng phấn và vui vẻ. Đoán chừng học tập có tiến triển.

Hai người đi tới trước bàn ăn.

Bàn ăn làm từ gỗ tử đàn được lau đến không dính một hạt bụi, có một cái giá cắm nến phục cổ bị bỏ không từ lâu được đặt trên góc bàn, mà bên trên cũng không cắm một cây nến nào. Trên bàn tùy ý đặt hai đĩa thức ăn nhưng màu sắc lại mê người, còn chưa tới gần nhưng đã ngửi thấy được hương thơm rồi.

Cậu thiếu niên nhìn mấy món ăn phong phú trên bàn, trong mắt có chút nao nao.

Kỳ thật đại đa số thời gian bàn ăn này đều bị bỏ không, một mình anh thường trực tiếp ăn cơm trong phòng đọc sách, chắc là có thể vừa ăn vừa đọc sách.

Song hôm nay có cô ở đây, là hai người.

Cậu thiếu niên mím mím môi, ngồi xuống, cầm lấy bát đũa bày trước mặt.

Trương Mạn đột nhiên có chút chờ mong, lại có phần lo lắng.

Nói thật cô rất tin tưởng vào tay nghề của mình, nhưng khẩu vị của Lý Duy cô không rõ cho lắm, nhỡ như anh không thích ăn, vậy…

“Nhanh nếm thử nào!” Trương Mạn nhón một miếng tàu hù ky đặt vào trong bát anh, để đũa xuống, hai tay nâng má nhìn anh đầy chờ mong.

Cậu thiếu niên gật đầu, gắp miếng tàu hủ ky lên cắn một cái. Anh ăn tương đối đẹp, rõ ràng mỗi lần cắn đều không hề ít nhưng mang lại cho người ta cái cảm giác chính là nhai kĩ nuốt chậm kia, cũng sẽ không phát ra chút xíu âm thanh gì.

Trương Mạn quan sát kỹ càng vẻ mặt anh, rất tốt, hoàn toàn không chau mày.

Cô mừng thầm trong lòng, yên tâm ngồi xuống, bắt đầu cùng ăn với anh.

Bởi vì Lý Duy chỉ có thể hoạt động một tay cho nên khá không tiện, Trương Mạn bèn vừa ăn vừa dùng đũa gắp cho anh ít rau.

Sự thật chứng minh hai món ăn này rất hợp khẩu vị của anh, bởi vì đến cuối cùng, miếng cà còn sót lại trong đĩa đều bị anh ăn sạch loáng, tàu hủ ky càng không cần phải nói, một miếng cũng không còn.

Trương Mạn nhìn mâm cơm trống không, khe khẽ cong môi, cô còn tính nếu ăn không hết thì giữ lại trưa trộn với mì rồi ăn đây.

Cô dọn lấy hai cái bát không cùng đũa, giật lấy một tờ giấy từ bàn ăn, ngay vị trí trung tâm xé nó thành hai nửa, một nửa thì cô dùng để lau miệng của mình, nửa kia rất lấy làm tự nhiên đưa cho anh.

Tại thời điểm cô đưa một nửa tờ giấy cho anh, lập tức thầm hô một tiếng gay rồi, đây là thói quen lúc cô đi ăn với Trần Phi Nhi. Song chính lúc cô còn đương do dự có nên rút nửa tờ giấy lại hay không thì, cậu thiếu niên đã đưa cánh tay phải ra, nhận lấy một nửa tờ giấy bị xé nham nhở kia, vô cùng tự nhiên lau lau khóe miệng.

Bởi vì hôm nay muốn học bù cho ba tiếng của lần trước vì thế sẽ thành buổi sáng học ba tiếng, buổi chiều học ba tiếng.

Lý Duy bố trí thời gian, để buổi sáng Trương Mạn làm bài tập, buổi chiều sẽ giảng bài cho cô.

Trương Mạn đã học được bài học kinh nghiệm ở tuần trước, vì vậy lần này chọn một đề bài có vẻ hơi khó xơi một chút, mấy bài tập cơ bản cô làm cũng xêm xêm rồi. Lý Duy vẫn ngồi cạnh cô như cũ, đương nhìn sách của mình. Trương Mạn để ý thấy anh vẫn đang đọc quyển cơ học lượng tử lúc nãy, chỉ là số trang sách được lật đã rất nhiều.

Chẳng mấy chốc, một buổi sáng yên tĩnh nhanh chóng trôi qua, trong lúc làm bài tập Trương Mạn còn giúp Lý Duy thay giấy nháp, thay mực, giúp anh làm mấy thứ lặt vặt bất tiện, rất là tự giác.



Buổi trưa hai người ăn qua loa mì sau đó bắt đầu giảng bài, Lý Duy lật tới lật lui mấy trang bài tập lít nhít chữ của cô, nhìn hết mấy phút, coi như hài lòng gật gật đầu.

“Có tiến bộ, nhưng mấy bài tập tổng hợp hơi hơi phức tạp cậu làm vẫn lằng nhằng lắm. Ví dụ như cái này, không đơn giản chỉ mỗi động học, còn có cả cơ học nữa. Hãy nhớ, trong chương này cơ học và động học chỉ có tổng cộng mấy cái công thức này thôi, chỉ cần cậu hiểu được vấn đề và biết điều kiện đề cho, thêm cả ẩn số mà người ta hỏi, sau đó tìm ra mối quan hệ giữa chúng thì sẽ không còn là vấn đề nữa. Nếu cậu muốn giải quyết mấy biến số chưa biết kia, cậu cần dùng đến các phương trình độc lập tuyến tính…”

Lý Duy thấy cô gái chau mày thì ý thức được vừa rồi câu nói kia của mình đã quá cao siêu: “Ôi ngại quá, vừa rồi nói cao siêu quá rồi, đại khái cậu có thể hiểu rằng, có bao nhiêu ẩn thì cần bấy nhiêu phương trình. Ví như đề này nè, cậu không giải được là vì có đến bốn biến chưa biết, nhưng cậu chỉ liệt kê ra được có ba phương trình.”

“Còn đề này nữa…”

Trương Mạn vừa nghe vừa ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng có hơi khiếp sợ.

Xưa giờ anh chưa từng học qua lớp sư phạm chính quy, nhưng giảng bài luôn rất rõ ràng, mỗi một dạng đề đều có thể nhanh chóng nắm bắt trọng điểm. Ngau cả khi cô vốn đã rất thành thạo với một vài thứ, nhưng nghe anh giảng bài cũng nảy sinh một số ý tưởng mới, cho nên trái lại không tới nỗi quá nhàm chán.

Kỳ thật chỉ cần ở cùng với anh, mặc kệ làm cái gì, cô đều có cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh.

Cuối cùng cũng xem như giảng xong hết đống bài tập, Lý Duy lại nhận nhiệm vụ tổng kết hết thảy nội dung của chương Cơ học và Động học, thậm chí còn giúp cô chuẩn bị bài mà giáo viên trên lớp còn chưa giảng tới.

Chờ tới khi xong, đồng hồ đã điểm hơn năm giờ tối.

Trương Mạn chầm chậm xoay người, đi đến cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nhà Lý Duy cách bờ biển Tây không xa, nhà lại tọa ở vị trí cao, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài có thể trông thấy cả một vùng biển màu lam rộng lớn.

Mặt trời chính thức lặn, ngay chỗ giao giáp giữa biển và trời hiện lên từng cụm từng cụm hồng hồng, tầng này xếp lên tầng kia, nông sâu không đều.

Cô quay người lại, nhìn Lý Duy vẫn đương đọc sách.

Anh và cô thật sự không giống nhau, dường như anh có một nguồn năng lượng dùng mãi không hết. Hồi tưởng lại, Trương Mạn gần như chưa từng thấy anh có bất kì hoạt động nào khác, ngoài trừ ăn cơm, ngủ, thì chính là đọc sách Vật lí.

Có lẽ là do tính cách, càng thích thú thúc ép bản thân tiến về phía trước.

Lúc còn học sơ trung anh đã xem xong vi phân và tích phân, đại số tuyến tính cùng lí thuyết xác suất. Với những kiến thức toán học đó, anh lập tức bắt đầu vào học Điện từ học, cơ học Hamilton(*), lại càng tìm hiểu sâu hơn về cơ học lượng tử và thuyết tương đối tổng quát (**).

(*) Cơ học Hamilton: Là một thuyết phát biểu lại của Cơ học cổ điển và tiên đoán cùng kết quả như của Cơ học cổ điển phi-Hamilton, do Willian Rowan Hamilton phát biểu lần đầu tiên vào năm 1833, xuất phát từ Cơ học Lagrange.

(**) Thuyết tương đối tổng quát (General Relativity – Thuyết tương đối rộng): Là lý thuyết hình học của lực hấp dẫn do nhà Vật lí học Albert. E hoàn thành vào năm 1915 và xuất bản năm 1916 (Theo Baike).

Anh đọc hết quyển này đến quyển khác, căn cứ vào mức độ kiến thức mà nỗ lực làm phong phú nền tảng tri thức của bản thân.

Trương Mạn cảm nhận sâu sắc rằng, kỳ thực câu châm ngôn kia không hề sai, để trở thành thiên tài thì một phần trăm là cảm hứng, và chín mươi chín phần trăm là mồ hôi. Coi như anh có được một bộ óc nhạy bén, nhưng nếu không phải anh điên cuồng nghiên cứu như thế thì, cũng chỉ sẽ là một viên minh châu long đong mà thôi.

“Lý Duy, tính gộp lại thì mỗi tuần tôi đến nơi này học phụ đạo sáu tiếng, như vầy có quấy rầy việc học của cậu không?”

Bàn tay phải đương cầm bút của cậu thiếu niên hơi dừng lại, tiếp đó là nhẹ nhàng khép trang sách, đứng lên đi tới bên cạnh cô.

Ngoài cửa sổ cách đó không xa, đại dương thăm thẳm xanh đương ôm ấp những tia ráng chiều còn sót lại, vào thời điểm này của mỗi ngày đều sẽ có thủy triều.

Vừa khéo bây giờ đang là năm, sáu giờ, một lớp cát bị nước biển ngâm suốt một ngày đương dần lộ ra, nương theo đó là bên trên ráo hoảnh, hình thành nên một đường ranh rõ ràng so lớp cát nhạt màu.

Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, mà là nói: “Trường hấp dẫn giữa Mặt trăng và Trái Đất làm cho nước biển lên xuống, xích lại gần nhau, loài người chúng ta cũng như vậy. Tôi cũng đâu phải một ngày hai bốn giờ đều có thể bình tâm suy nghĩ đâu.”

“Có cậu, thời điểm triều lạc(*) tôi vừa hay có chuyện để làm.”

(*) Triều lạc: Thủy triều.

Giọng anh lúc nào cũng lạnh lẽo, mang theo một chút khàn khàn. Trong mắt anh chứa cả một dải biển lớn màu lam, chứa đẫy những rặng mây hồng, và ôm hẳn một mảnh trời mênh mông dày đặc sao.

Số mệnh anh đơn bạc mà bi thảm, nhưng anh lại có một tâm nguyện kiên định, giữ rịt hoài bão trong tim cùng tư tưởng rộng lớn mà ở độ tuổi này ít cậu thiếu niên nào có được.

Cô nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của cậu thiếu niên, đột nhiên viền mắt ướt át: “Lý Duy, cậu nhất định phải tin tưởng vào bản thân, sau này cậu sẽ trở thành một người rất vĩ đại.”

—— Anh của như vậy, làm cho cô tự hào đến rơi nước mắt.

Cậu thiếu niên nghe được cô nói như thế thì, đáy lòng không rõ tại sao có hơi muốn cười. Lời cô nói quá khẳng định, như thể cô đã nhìn thấy chuyện đó.

Anh đột nhiên có phần muốn mở cửa lòng mình ra, để đối diện với cô gái mà lần nào làm bài kiểm tra Vật lí cũng đều sai hơn phân nửa.

“Tôi muốn, trước giờ không phải là vĩ hay không vĩ đại. Trương Mạn, thật ra khoa học của nhân loại phát triển cho đến hiện tại, vẫn còn có quá nhiều quá nhiều thứ tôi không biết. Hệ thống khoa học hiện có, bất quá chỉ là ánh sáng của đom đóm hiện hữu giữa bóng tối vô tận mà thôi, cái tôi muốn, không có gì khác ngoài có thể có khả năng suy nghĩ trong bóng tối, có thể nhắm hai mắt lại, và đi tìm kiếm vùng không biết kia.”

Anh nói xong lại khẽ cười lắc đầu: “… Tôi nói với cậu mấy thứ này làm gì chứ, thời gian không còn sớm nữa, cậu về sớm một chút đi.”

Trương Mạn nhìn nụ cười chợt lóe lên của anh, choáng váng, anh vậy mà cười rồi. Lúc nói đến những thứ anh yêu thích thì anh bỗng biến thành một người đơn thuần, không có đau khổ, không có dằn vặt, không có cô độc.

Nụ cười là biểu cảm hiếm hoi nhất trên khuôn mặt Lý Duy. Nhưng anh chưa từng biết rằng, lúc anh cười lên, dáng vẻ hai mắt anh loan loan đó, có cỡ nào đẹp đẽ.

Xinh đẹp đến nỗi ngày hôm ấy tận tới khi về nhà rồi, trái tim cô vẫn cứ đập thình thịch mãi, không tài nào lắng lại được.

Cô nghĩ, đời này, cô muốn cố gắng hết sức bảo vệ nụ cười đó.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngọt hơm ngọt hơmmmmmm?