Sau khi suy nghĩ kỹ lại, Mạnh Tư Duy mới kịp phản ứng với câu hỏi của Chung Ý.



Cô ấy hỏi cô rằng có phải còn nhớ thương Bùi Thầm hay không.



Nghe thấy cái tên “Bùi Thầm” này, Mạnh Tư Duy đột nhiên có một loại cảm giác lạ lẫm, dường như đã xa nhau mấy đời.



Sau đó ký ức trong đầu nhanh chóng tua lại. Tám năm trước, một thiếu niên đối với ai cũng lạnh nhạt, ít nói, trên quần áo có mùi bột giặt thoang thoảng, xuất hiện trong cuộc sống thời cấp ba ngoại trừ rèn luyện thân thể thì lại ngơ ngơ ngác ngác của cô.



Sau khi hỏi xong Chung Ý có chút hối hận. Những chuyện trước kia là cô ấy và Mạnh Tư Duy cùng nhau trải qua. Bây giờ cô ấy chỉ nhắc đến chàng trai mình đã từng thần tượng đã hận đến nghiến răng nghiến lợi. Mà Bùi Thầm trong lòng Mạnh Tư Duy, có lẽ càng là một vết sẹo chôn sâu trong tim không cách nào xóa bỏ.



Cô ấy cảm giác được sự im lặng, chán nản trong điện thoại, đang định nói tiếng “thật xin lỗi”, thì đột nhiên trong ống nghe phát ra một tiếng cười nhẹ.



Mạnh Tư Duy nắm điện thoại, cười.



“Trong lòng cậu mình là một người si tình như vậy sao?” Mạnh Tư Duy bật cười: “Chúng ta tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi? Đã bảy năm rồi, mình mà còn nhớ mãi không quên bạn học nam thời cấp ba bảy năm trước, đây là muốn đi tranh cử rễ tình đâm sâu hay sao.”



Sau khi nghe thấy tiếng cười của Mạnh Tư Duy, Chung Ý cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một cái.



Sau này cô ấy vẫn luôn tránh nhắc đến Bùi Thầm trước mặt Mạnh Tư Duy vì sợ cô vẫn còn buồn. Vừa rồi cô ấy nhất thời nhanh miệng nói ra, nhưng không ngờ phản ứng của Mạnh Tư Duy lại bình tĩnh và thoải mái hơn nhiều so với cô ấy nghiến răng nghiến lợi khi nhắc đến chàng trai mình từng thần tượng.



Mạnh Tư Duy: “Còn có chuyện gì muốn nói không, mình đang đạp xe, cúp máy nha.”



Chung Ý: “Không có, tạm biệt.”



Mạnh Tư Duy dùng điện thoại di động quét một chiếc xe nhỏ màu vàng.



Bây giờ cô đang thuê một căn hộ có hai phòng ngủ ở một khu nhà cách chỗ làm chỉ cần đi xe đạp mười mấy phút. Tiền thuê nhà là 4800 tệ một tháng, cùng thuê chung với một cô gái khác.



Sau khi Mạnh Tư Duy thi đỗ đại học, quầy hàng bán đồ ăn vặt của mẹ Mạnh mở kinh doanh khá tốt. Sau mấy năm, vậy mà bà còn tiết kiệm được một khoản tiền để trả trước một căn hộ nhỏ ở vùng mới khai phá ở thành phố C cho Mạnh Tư Duy. Mặc dù quầy ăn vặt kinh doanh khá tốt nhưng thực sự rất vất vả. Năm ngoái mẹ Mạnh bị ốm một đợt nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cần phẫu thuật bệnh. Bác sĩ nói là có thể liên quan đến việc mệt mỏi lại thức khuya dậy sớm, cho nên Mạnh Tư Duy liền bảo mẹ nhượng lại quầy ăn vặt và nghỉ ngơi thật tốt.



Căn hộ ở vùng mới khai phá của thành phố C mà ban đầu họ mua nói là giữa năm ngoái bàn giao, kết quả chủ đầu tư nói rằng tiền vốn gặp trục trặc nên muốn trì hoãn. Một nhóm chủ sở hữu đã đến công ty kinh doanh bất động sản ầm ĩ mấy lần nhưng đều không có kết quả. Bây giờ họ chỉ có thể mong chờ mấy công nhân không biết là đang thực sự làm việc hay là giả vờ làm việc do chủ đầu tư thuê đến có thể hoàn thành công việc càng sớm càng tốt, còn vô cùng lo lắng đề phòng, sợ rằng sẽ mua được tòa nhà chưa hoàn thiện.



Vì vậy, Mạnh Tư Duy, người đáng lẽ có thể dọn vào căn nhà nhỏ của riêng mình, giờ mỗi tháng còn phải vừa trả tiền thế chấp mua nhà vừa trả tiền thuê nhà, cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều khó khăn.



Mẹ Mạnh đã tái hôn vào năm ngoái, chồng của bà là một công nhân bình thường, họ Trần, đã từng ly dị một lần, con trai đi theo vợ cũ. Mạnh Tư Duy luôn gọi ông là chú Trần.



Mạnh Tư Duy rất vui khi mẹ cô có thể lựa chọn hôn nhân một lần nữa. Chú Trần không giỏi nói chuyện, tính cách bình thường có vẻ hơi buồn tẻ, nhưng là người chịu khó trung thực. Mỗi lần Mạnh Tư Duy đến đó, ông sẽ không nói gì chỉ lặng lẽ ở trong nhà bếp làm một bàn thức ăn lớn, sau đó lau tạp dề và bảo mẹ Mạnh gọi Mạnh Tư Duy đến ăn cơm.



Điều quan trọng nhất là, Mạnh Tư Duy nhìn thấy trong ánh mắt giao lưu của mẹ mình và chú Trần có tình yêu.



Tình yêu bình thản và ấm áp. Hai người đã trải qua gần hết cuộc đời lựa chọn nên duyên vợ chồng, hai bên cùng giúp đỡ lẫn nhau. Sau khi kết hôn, bất kể là thân thể hay trạng thái tinh thần của mẹ Mạnh đều càng ngày càng tốt. Vì để mẹ và chú Trần sống thật tốt, không còn lo lắng gì nữa, Mạnh Tư Duy tạm thời không nói với bà rằng việc bàn giao nhà bị kéo dài thời hạn đồng thời còn chưa hoàn thành.



Mạnh Tư Duy nhanh chóng đạp xe đến cổng khu nhà trọ.



Cô mua ít rau quả ở cửa hàng dưới khu nhà chuẩn bị đem về. Khi bước vào thang máy, cô bắt gặp hai người mặc áo khoác của công ty dọn nhà đang chuyển mấy thùng đồ trong thang máy.



Sau khi Mạnh Tư Duy vào thang máy, cô nhìn bọn họ ấn số tầng.



Tầng 17.



Cô cũng sống ở tầng 17.



Bố cục chung của tất cả các tầng đều có hai thang máy và sáu hộ gia đình, Mạnh Tư Duy nghĩ lại xem những gia đình khác ở tầng 17 gần đây có nói muốn dọn nhà hay không, kết quả là khi bước ra thang máy, cô thấy những thùng đồ kia là từ trong nhà cô dọn ra ngoài.



Mạnh Tư Duy vội vàng bước vào cửa, hai người công nhân đang cùng nhau bê một cái thùng lớn ra khỏi phòng của Mao Lệ Lệ, người bạn cùng thuê với cô.



Khi người công nhân nhìn thấy Mạnh Tư Duy còn gật đầu chào cô. Mạnh Tư Duy bị sốc trước tình cảnh này, ngay lập tức ra ban công gọi điện thoại cho Mao Lệ Lệ.



Điện thoại được kết nối, vang lên đầu tiên là tiếng nhạc ồn ào của hộp đêm.



Mạnh Tư Duy nhíu mày hỏi: “Cô muốn chuyển nhà?”



Mao Lệ Lệ: “Hả, ai?”



Mạnh Tư Duy đành phải lặp lại: “Tôi là Mạnh Tư Duy, cô muốn chuyển nhà sao? Các công nhân đang chuyển đồ ra khỏi phòng của cô.”



Mao Lệ Lệ vừa phụ hoạ với DJ trong hộp đêm vừa nói: “Mạnh Tư Duy, đúng, tôi quên nói với cô, tôi đang định chuyển nhà. Bạn trai tôi có phòng.”



Mạnh Tư Duy nâng trán: “Cô muốn chuyển thì dù sao cũng phải nói sớm với tôi một tiếng chứ.”



Mao Lệ Lệ: “Vậy đây không phải tôi đang nói với cô à! Bên này tôi đang bận, tắt máy trước.”



“Ê.” Mạnh Tư Duy nghe thấy tiếng âm báo máy bận tút tút từ điện thoại.



Sau đó, cô nhận được tin nhắn Wechat trên điện thoại di động, Mao Lệ Lệ chuyển khoản qua Wechat cho cô, là tiền thuê nhà thanh toán đến ngày hôm qua, chính xác đến hai chữ số thập phân.



Đến khi Mạnh Tư Duy gửi một tin nhắn qua, bên cạnh khung chat đã xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ, Mao Lệ Lệ đã xoá cô.



Mạnh Tư Duy ở trong lòng mắng một câu trước dấu chấm than màu đỏ kia.



Căn hộ này là lấy danh nghĩa của cô để thuê của chủ nhà. Mao Lệ Lệ là bạn cùng phòng sau này cô tìm được. Lần đầu tiên gặp cô cảm thấy Mao Lệ Lệ cũng coi như miệng ngọt, biết cách ăn mặc, chắc là có thể ở chung với nhau. Cho đến khi sống chung một thời gian, cô mới nhận ra có bao nhiêu điên rồ.



Mao Lệ Lệ rất ít đổ rác, tắm rửa xong cũng không dọn dẹp nhà tắm, trong ống thoát nước toàn là tóc của cô ta. Đôi khi Mạnh Tư Duy trực đêm, ban ngày cần ngủ bù, nhưng Mao Lệ Lệ lại thích đưa một nhóm bạn của cô ta về tụ tập tổ chức tiệc tùng, rất ồn ào.



Tuy nhiên, mọi thứ Mạnh Tư Duy đều căn cứ vào tình trạng đi làm đã quá bận rộn, đi làm về chẳng muốn làm việc thừa, có thể nhịn được cái gì thì nhịn. Mao Lệ Lệ keo kiệt trong việc chia đều hoá đơn tiền điện nước cùng với cô nhưng cô cũng không quá quan tâm. Bởi vì cô ta khóc lóc nên cô không hỏi cô ta phải đưa tiền đặt cọc thuê nhà. Kết quả là cô ta nói hôm nay sẽ chuyển nhà, còn trực tiếp chặn cô không thấy bóng dáng.



Mạnh Tư Duy không biết là bạn trai nào của cô ta có nhà nữa.



Trong nhà, những công nhân dọn nhà đã chuyển gần hết đồ của Mao Lệ Lệ.



Mạnh Tư Duy nhìn thoáng qua phòng của Mao Lệ Lệ đã từng ở, túi rác đựng đồ ăn vặt, khăn giấy đã sử dụng và thậm chí có cả hạt táo khô trên sàn.



Mạnh Tư Duy thấy mí mắt giật giật, đau đầu mà gãi gãi tóc. Cô biết buổi tối mà mình vất vả để được về nhà sớm này, sợ là không được nghỉ ngơi rồi.



...



Vào buổi tối, Mạnh Tư Duy vừa dọn dẹp phòng của Mao Lệ Lệ vừa dùng tai nghe nói chuyện với Chung Ý.



“Lúc trước đáng lẽ dù cô ta khóc lóc tội nghiệp cỡ nào thì cậu cũng không nên đồng ý cho cô ta không trả tiền đặt cọc. Mình đã sớm dự đoán được sẽ có ngày này rồi.” Chung Ý nói qua điện thoại, “Cậu là cảnh sát nhân dân chứ không phải là mẹ của cô ta, dù sao vẫn không thể mềm lòng như vậy được.”



Mạnh Tư Duy buộc bao rác lớn cuối vừa dọn xong, thở dốc một hơi: “Đừng nói chuyện này nữa, việc cấp bách nhất bây giờ là tìm một người bạn cùng phòng, cuối tháng mình lại phải đóng tiền thuê nhà quý sau.”



Mao Lệ Lệ rời đi, cô ta chỉ trả tiền thuê nhà cho đến ngày hôm qua, nhưng mà  Mạnh Tư Duy đã ký hợp đồng với chủ nhà đến cuối năm. Điều này có nghĩa là nếu không tìm thấy bạn cùng phòng thì một mình Mạnh Tư Duy sẽ phải chịu tiền thuê nhà 4800 tệ mỗi tháng.



Chung Ý nghe xong chuyện này thì thấy khó chịu một chút, bỗng nhiên thở dài: “Mạnh Tư Duy, cậu thật thê thảm.”



Mạnh Tư Duy: “…”



Chung Ý: “Một bên vừa trả tiền thế chấp một bên vừa trả tiền thuê nhà, TMD (1) quá thảm rồi. Chủ đầu tư chó má.”



(1): Viết tắt của "他妈的" - phiên âm "Tā mā de" có nghĩa là: "Mẹ nó"



Mạnh Tư Duy giật giật khóe miệng: “Cảm ơn. Mình cũng thấy mình hơi thảm.”



“Nếu có thể, mình nguyện ý làm công nhân xây dựng đích thân đến công trường sửa nhà của mình.”



Chung Ý: "Trước tiên cậu giao phòng cho người môi giới treo lên đi, thiếu tiền thì nói với mình.”



Mạnh Tư Duy nhấc túi rác lớn trong phòng Mao Lệ Lệ lên: “Ừ.”



………….



Mạnh Tư Duy nhờ người môi giới đăng kí gian phòng của Mao Lệ Lệ ra ngoài. Lần này, cô đặt ra một số điều kiện cho bạn cùng phòng, là nữ giới, thích sạch sẽ, không nuôi thú cưng.



Kết quả của vụ án Lý Uy chụp lén dưới váy con gái ở tàu điện ngầm cuối cùng cũng có, bị tạm giữ hành chính trong 15 ngày và phạt 1000 tệ.



Mạnh Tư Duy bĩu môi sau khi nghe được kết quả xử phạt này.



Tất nhiên cô sẽ không hài lòng với hình phạt này, nhưng cũng không thay đổi được quy định hiện hành.



Mặc dù tạm giữ hành chính không nặng bằng tạm giam hình sự nhưng vẫn có thể được coi là một trường hợp. Sau này cho dù là thẩm tra công vụ hay là thẩm tra chính trị thì đều sẽ được đưa ra.



Trong quá trình giam giữ Lý Uy còn xảy ra một sự việc nhỏ.



Sau khi nghe tin con trai bị bắt vì đã chụp lén dưới váy con gái, mẹ Lý Uy đã nhanh chóng đến Phân cục Trung Ninh, là một người phụ nữ nông thôn trông có vẻ mạnh mẽ. Bà ta vừa bước vào liền bắt đầu náo loạn rằng đã xử oan cho con trai bà ta. Con trai bà ta từ nhỏ đã thành thật, hướng nội, là sinh viên đầu tiên thi lên đại học, căn bản sẽ không làm việc này, bà ta muốn kiện mấy người cảnh sát làm việc thiên vị, bắt người trái pháp luật này.



Cảnh sát đành phải cho bà ta xem những hình ảnh chụp dưới váy trong điện thoại Lý Uy, tài khoản Weibo, video giám sát bí mật quay trên tàu điện ngầm.



Tất cả đều là bằng chứng.



Sau khi nhìn thấy hình ảnh giám sát, mẹ của Lý Uy sững sờ không nói gì một lúc. Đột nhiên nhìn thấy Mạnh Tư Duy ở bên cạnh.



Bà ta nhận ra Mạnh Tư Duy là một trong những người con gái bị chụp lén có trong máy giám sát, mà bây giờ cô lại đang mặc đồng phục cảnh sát, vì vậy bà ta liền thẹn quá hoá giận (1), phát điên xông tới chỗ Mạnh Tư Duy.



Thẹn quá hoá giận (1) (恼羞成怒): Mất bình tĩnh vì xấu hổ và phẫn uất



Từ miệng phát ra những lời mắng nhiếc khó nghe, mắng bọn họ lên kế hoạch hãm hại con trai bà ta, mắng Mạnh Tư Duy không biết xấu hổ, cố ý mặc váy ngắn quyến rũ đàn ông.



Một số đồng nghiệp đã kịp thời ngăn mẹ của Lý Uy lại, còn Mạnh Tư Duy không nói nên lời trước sự tức giận của mẹ Lý Uy, một chút sự đồng tình cuối cùng dành cho người phụ nữ có hoàn cảnh gia đình khó khăn này đã biến mất.



Công việc của cảnh sát trên cơ sở chính là như vậy, rườm rà bận rộn, bạn sẽ không bao giờ biết được một giây sau sẽ đối mặt với những người hoặc sự việc kỳ lạ.



Chương trình “Người bảo vệ” được quay trước đó, cũng đã xác định thời gian phát sóng, là tuần sau, trên nền tảng video trong nước.



Ở trong nhóm lãnh đạo của Cục yêu cầu mọi người phải tuyên truyền chương trình này nhiều hơn. Dù sao trong thời đại của lưu lượng, tầm quan trọng của việc tuyên truyền không cần phải nói nhiều, đối với Cục Công an cũng vậy.



Mạnh Tư Duy âm thầm giữ thái độ không coi trọng đối với ý nghĩ tươi đẹp của các lãnh đạo. Cũng giống như Weibo của công an thành phố C có rất ít lượt thích.



Chỉ là một chương trình internet bình thường có vốn đầu tư rất thấp, vừa không có các ngôi sao lớn vừa không có minh tinh đang hot, kịch bản không phải là những vụ án kích thích, hồi hộp mà chỉ là những chuyện vặt vãnh của cơ quan công an, số lượng người xem có thể nghĩ được là sẽ ít cỡ nào.



Mạnh Tư Duy đã gửi thời gian phát sóng của “Người bảo vệ” cho Chung Ý, người vẫn luôn hỏi cô.



Chung Ý trả lời “Ok” và hỏi cô rằng đã tìm được bạn cùng phòng mới hay chưa.



Nói đến chuyện này Mạnh Tư Duy lại bắt đầu đau đầu: [Chưa.]



Mấy hôm nay vừa qua mùa tuyển sinh mùa xuân, hầu hết các lao động đến thành phố C đều đã tìm được nhà. Mà còn một khoảng thời gian nữa mới đến thời gian tốt nghiệp, nên hiện tại đang trong tình trạng nhiều phòng ít khách thuê, có rất ít người thuê nhà.



Trong ba ngày, người môi giới chỉ đưa hai cô gái sang đây xem phòng, nhưng về cơ bản cũng không có chuyện tiếp theo đó nữa. Thật ra lúc trước người môi giới có nói là có khách trọ nam muốn tới xem phòng ở một chút, nhưng mà bị  Mạnh Tư Duy từ chối.



Mạnh Tư Duy đành phải đóng 4800 tệ tiền thuê nhà quý tiếp theo.



Chung Ý gửi đi một emoji thở dài: [Nếu không thì cậu nói với người môi giới là thay đổi một số điều kiện.]



[Là nam cũng được.]



Mạnh Tư Duy trầm mặc.



Từ trước đến nay, chuyện thuê cùng phòng với các cô gái ở thành phố luôn là một điều khó giải quyết. Trước đây cô có giới hạn về giới tính, nhưng bây giờ cô lại bắt đầu lung lay vì chậm chạp không tìm được bạn thuê cùng nhà.



Chung Ý: [Những cô gái bình thường sợ phải thuê cùng nhà với người khác phái vì sợ không an toàn, cậu thì sợ gì?]



[Đến lúc đó cậu lấy thẻ cảnh sát của mình ra rồi treo nó lên ban công.]



[Mình sẽ xem xem tên điên nào gan to bằng trời dám đưa đến cửa cho Mạnh cảnh sát của chúng ta “Bắt” đơn hàng để tạo ra công trạng.]



Mạnh Tư Duy: [...]