An Bình ngồi xuống sofa đối diện với bà, cô lễ phép lên tiếng:
-" Thưa mẹ, con thật sự xin lỗi người"
Vương phu nhân nhìn gương mặt xanh xao, tiều tụy, giọng nói yếu ớt của cô khiến bà không kìm lòng được.

-" Nói cho ta biết, năm đó vì sao con lại bỏ đi ?"
An Bình có chút do dự nhưng nếu cô không nói ra thì chắc chắn Vương phu nhân sẽ càng tức giận hơn :
-" Mẹ có thể hỏi Nhất Chính được không?"
Vương phu nhân biết cô không muốn nói, bà không muốn làm khó cô nên đã gật đầu đồng ý.

-" Được thôi "
-" Chuyện đó tạm thời ta không tra cứu nữa, đi xuống ăn sáng thôi con "
An Bình im lặng đi theo Vương phu nhân xuống nhà.

Thấy bánh bao đang ngủ trên tay anh, Vương phu nhân chỉ nhìn qua bà có vẻ không vui như Vương lão gia.

Vương phu nhân nhẹ nhàng nói với Nhất Chính:
-" Con bế thằng bé lên phòng đi rồi xuống dùng cơm "
Nhất Chính rất lễ phép trả lời:
-" Vâng ạ !"
!
Anh bế bánh bao lên phòng, nhẹ nhàng đặt cậu nhóc xuống, cũng nhanh chóng đi xuống ăn cơm cùng cả nhà.

Vương phu nhân gắp vào bát của cô một miếng cá to :
-" Con ăn đi "
An Bình gật đầu lễ phép:
-" Vâng ạ !"

An Bình không nói câu nào cứ cắm cúi ăn, Nhất Chính nhẹ nhàng lên tiếng:
-" Thưa ba mẹ, ngày mai con xin phép đưa An Bình về Hạ gia.

"
Vương lão gia không nói chỉ gật đầu.

Cô ngồi đấy kể lại mọi chuyện của bánh bao cho ông bà Vương nghe.

Mọi người đang ngồi nói chuyện vui vẻ thì nghe tiếng gọi " mẹ " của bánh bao gần cầu thang.

Nhất Chính nhanh chóng chạy đến dỗ dành cậu nhóc.

-" Bánh bao ngoan, ba thương "
Anh đặt cậu nhóc xuống ngay đống đồ chơi giữa nhà.

Anh ngồi xuống chơi cùng cậu nhóc, khiến cho bánh bao vui vẻ, cười khúc khích.

Vương phu nhân thấy tâm trạng bánh bao vui vẻ mới lại gần xem kĩ cháu nội của mình.

-" Bánh bao, bà nội có thể chơi với con không?"
Bánh bao nghe tiếng Vương phu nhân liền đưa mắt lên nhìn.

-" Vâng ạ !"
Bánh bao lễ phép đáp lại khiến Vương phu nhân hài lòng.

-" Papa, con đói "
Giọng bánh bao mèo nheo gọi anh, khiến cho cả nhà bật cười.


Anh chuẩn bị thức ăn cho bánh bao, cậu bé rất ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn hết phần thức ăn của mình.

!
Bánh bao ăn xong, An Bình cùng bánh bao lên phòng.

Cô đang đọc truyện cho bánh bao nghe thì nghe có tiếng gõ cửa, An Bình nói vọng ra:
-" Cửa không khoá, vào đi ạ !"
Vương phu nhân mở cửa đi vào, Bánh bao đã quen với bà nội nên không còn khóc mà ngoan ngoãn ngồi gọn trong lòng bà.

An Bình ngồi dậy lễ phép lên tiếng:
-" Mẹ có chuyện gì không ạ ?"
Vương phu nhân chầm chậm lên tiếng:
-" Mẹ chỉ muốn biết thời gian qua con sống như thế nào thôi ".

-" Con sống rất tốt ạ !"
Vương phu nhân nhìn cô rồi lại nhìn bánh bao:
-" Con dạy thằng bé ngoan như vậy, có lẽ rất vất vả.

Chuyện của con ra đi, nguyên nhân mẹ đã biết từ lâu rồi chỉ là muốn con thành thật thôi ".

An Bình rất bất ngờ với câu nói của Vương phu nhân :
-" Con thật sự rất xin lỗi ba mẹ, con sợ Trần Phương Uyên sẽ làm hại bánh bao".

Vương phu nhân khẽ thở dài:
-" Con nghĩ cô ta dám sao ? Vả lại mẹ đã cho người xử lý cô ta rồi từ nay con và bánh bao cứ yên tâm ở lại đây ".

An Bình nghe Vương phu nhân nói, lòng đầy cảm kích, bà vì mẹ con cô mà làm nhiều việc như vậy:
-" Con cảm ơn mẹ "
An Bình ôm lấy Vương phu nhân, đã rất lâu rồi cô cũng không được ôm bà.

Dù đi bao nhiêu thì gia đình vẫn sẽ hạnh phúc nhất.

.