Ngôn Tử Kỳ luôn tin rằng đã là con người thì không ai có thể sống thiếu tình cảm, nhưng anh không hề muốn biến tình cảm thành sợi dây trói chân trên con đường công danh sự nghiệp.
Kiều Hiểu Tinh chính là kiểu bạn gái mà Ngôn Tử Kỳ rất thích, cô không bao giờ trói buộc anh, cũng không nhõng nhẽo đòi anh phải luôn quấn quýt bên mình, càng không quấy rầy lúc anh đang làm việc.
Nhưng anh ngàn lần vạn lần không ngờ tới, cô gái này lại trở thành người làm tâm tư anh điên đảo.
Mới nửa ngày không gặp mà anh đã nhớ cô quá đi mất.

Mắt thấy chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ tan học, Ngôn Tử Kỳ nhịn không nổi nhắn tin cho Kiều Hiểu Tinh.
[Tan học qua công ty ăn trưa với anh, tài xế của anh đợi sẵn ở cổng Tây.]
Kiều Hiểu Tinh nhận được tin nhắn liền bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
Người đàn ông này từ khi tỏ tình với cô thì lúc nào cũng dính người như yêu tinh, trước đây anh chưa hề như thế này nha.

Ngôn Tử Kỳ đã thay đổi thật rồi!
Kiều Hiểu Tinh muốn từ chối luôn ấy chứ, nhưng việc này là không thể, bởi vì Ngôn Tử Kỳ sẽ gọi điện, thở ra vài câu ra lệnh mang tính uy hiếp rồi cúp máy luôn.
Tên đàn ông hống hách gia trưởng này rất nặng chủ nghĩa nam tử!

Ngôn Tử Kỳ gọi một bàn đồ ăn của Thiết Nguyệt Viên đắt đỏ nhất nhì Bắc Thần, Kiều Hiểu Tinh vui vẻ ăn liền một lúc hai bát.

Hai người vừa ăn vừa đút cho nhau, anh một miếng em một miếng, giải quyết toàn bộ chỗ cơm trưa.

Cơm nước xong xuôi, Kiều Hiểu Tinh vào phòng tắm phía trong phòng nghỉ rửa mặt mũi chân tay.
Ngay lúc đó đột nhiên có người gõ cửa, chắc là cấp dưới đến để báo cáo công việc.

Ngôn Tử Kỳ lên tiếng cho phép, người kia liền đẩy cửa bước vào.
“Ngôn tổng~”
Người mới vào là Kiều Kiều, một người mẫu nổi tiếng thuộc công ty đào tạo người mẫu Dream, từng cùng Ngôn Tử Kỳ tham gia một buổi cắt băng khánh thành khách sạn thuộc chuỗi Paradise cách đây hơn một tuần.
Kiều Hiểu Tinh đứng trong phòng nghỉ, nhìn xuyên qua khe cửa nhìn lén cô gái có dáng người rất đẹp, chắc phải cao trên 1 mét 7, mặc váy trễ ngực đỏ tươi bó sát người, tay xách túi nhỏ màu trắng.


Thân trên váy khoét rất sâu, không cần cúi đầu cũng thấy rõ khe ngực sâu hun hút.

Gương mặt cô ta được trang điểm rất tinh tế, đến mái tóc cũng tạo kiểu cầu kì.
Kiều Hiểu Tinh trốn tận trong phòng nghỉ mà còn ngửi thấy mùi nước hoa nồng đậm trên người cô ta.
Phụ nữ rất am hiểu phụ nữ, bằng trực giác của mình, Kiều Hiểu Tinh nhận ra cô gái này không hề đơn thuần, chắc chắn là có tình ý với Ngôn Tử Kỳ nha.
Ái chà chà, ong bướm kéo đến tận cửa.

Giỏi, rất giỏi! Không hổ là chủ nhân của đôi mắt đào hoa và nốt ruồi lệ đa tình.
Kiều Hiểu Tinh cũng biết Ngôn Tử Kỳ từng qua lại với nhiều mỹ nhân, nhưng cô lại không biết trước giờ những người phụ nữ đó chỉ được phép đợi sẵn ở khách sạn hoặc nhà hàng thôi.
Kiều Hiểu Tinh chính là người đầu tiên được Ngôn Tử Kỳ cho phép đến công ty, lại còn đích thân cử tài xế riêng đến đón.
Có phúc mà không thèm hưởng~
“Cô là?” Ngôn Tử Kỳ chau mày lạnh lùng hỏi.
Vị khách không mời mà đến hơi hơi sững sờ trước câu hỏi của anh.

Nhưng cô ta rất nhanh đã lấy lại khí thế, trực tiếp vòng qua bàn làm việc đi đến trước mặt anh.
Cô ta nở một nụ cười quyến rũ, bàn tay sơn móng tay màu đen không chút e ngại nhẹ nhàng vuốt ve ngực áo anh.

“Em là Kiều Kiều của Dream, em và anh từng cùng nhau cắt băng khánh thành khách sạn Paradise Phố Đông.

Anh quên em rồi ư? Tuần trước sau khi gặp mặt Ngôn tổng, đêm ngày em nhớ mãi không quên, cứ nghĩ đến anh là toàn thân tự nhiên lại ngứa ngáy khó chịu.”
Kiều Hiểu Tinh lẩm bẩm: “Sao mấy lời lẽ này nghe quen tai thế nhỉ?”
Đệch, không phải trước đây cô cũng giở thủ đoạn y hệt cô Kiều Kiều này sao?
“Nói xong rồi phải không? Vậy thì đi ra ngoài đi.” Ngôn Tử Kỳ trực tiếp đuổi khách, thế nhưng cô người mẫu kia lại không ngoan ngoãn như vậy.

Cô ta không những không chịu rời đi mà còn cố tình lắc mông bước đến bên cạnh anh, chống hai tay lên mặt bàn, nghiêng người dùng ngực cọ xát vào người Ngôn Tử Kỳ, cất giọng nói ngọt như kẹo đường nũng nịu: “Ngôn tổng, mới mấy ngày đã quên người ta rồi sao? Người ta buồn đấy.”
“Kiều Kiều của Dream à?”

Trong nháy mắt, Kiều Kiều cảm thấy bản thân sắp bay lên mây rồi.
“Vậy là anh cũng để ý đến em đúng không? Em biết chắc chắn là như thế mà.

Để mắt đến người ta mà không nói một câu, hại người ta phóng điện đến đau cả mắt.” Kiều Kiều thấy anh gọi tên cô ta lại cứ tưởng anh nhớ ra rồi.
Ngôn Tử Kỳ cười lạnh đáp: “Đến mặt cô tôi còn không nhìn, tại sao tôi lại phải để ý đến cô?” Lời nói sặc mùi châm chọc làm cho cô người mẫu kia tức đến tái mặt, lời muốn nói ra nghẹn ứ trong cổ họng.
Ngôn Tử Kỳ bỗng không nói không rằng hất tay Kiều Kiều, đẩy cô ta ra xa, sau đó bấm điện thoại nội bộ gọi cho thư kí, lạnh lùng nói: “Cậu gọi nhân viên bảo vệ lên đây, đưa cô gái đang làm loạn trong văn phòng tôi tống ra khỏi công ty.

Sau đó báo xuống phòng Quảng cáo huỷ hết hợp đồng với bên Dream, lí do là người mẫu Kiều Kiều đến đây gây rối.”
Kiều Kiều ngay lập tức khiếp sợ, nhìn Ngôn Tử Kỳ bằng ánh mắt không dám tin, cả người run lên, đôi mắt đẹp ngấn lệ: “Ngôn tổng, anh không thích em thì thôi, tại sao còn nhẫn tâm đá bát cơm của em?”
“Cô tự tiện xông vào phòng làm việc của tôi, quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của tôi.

Lí do như vậy đã đủ chưa?”
“Nhưng rõ ràng hôm đó anh đánh mắt với em mà…”
“Cút!” Ngôn Tử Kỳ cầm lấy ly sứ trên bàn ném xuống đất, chiếc ly vỡ vụn thành từng mảnh, chỉ cách chân Kiều Kiều chưa đầy một mét.

“Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, đừng ép tôi phải phá lệ.”
Mười phút sau, văn phòng tổng giám đốc cuối cùng cũng yên tĩnh.

Kiều Kiều lảo đảo bước ra khỏi phòng Tổng giám đốc, bị nhân viên bảo vệ chặn ở cửa phòng đưa đi.

Khi mảnh vỡ của chiếc ly sứ trên mặt đất được nhân viên phục vụ dọn sạch, Kiều Hiểu Tinh mới bước từ phòng nghỉ ra, ngồi xuống sofa, khoanh tay trước ngực dẩu môi.
“Ngôn tiên sinh, không ngờ ong bướm lại dâng mình đến tận cửa phòng anh nha.”
Ngôn Tử Kỳ ngồi xuống sofa bế cô đặt lên đùi, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói: “Tinh Tinh, cô ta tự mò đến, anh còn không nhớ ra cô ta là ai.”
“Cô ta xinh thật đấy.” Kiều Hiểu Tinh liếc mắt nhìn về phía cửa phòng, cố tình ra vẻ trà xanh thở dài một hơi.


“Tiếc cho một đoá hoa đẹp bị người ta vùi dập.”
Cô nói xong thì dỏng tai lên chờ đợi câu trả lời của Ngôn Tử Kỳ.
“Ở bên em, mắt anh giống như camera chụp ảnh của iPhone ấy, tự động xoá font.”
Ý của anh là những người không liên quan đều trở nên mờ nhạt trước cô.
Một câu nịnh nọt của Ngôn Tử Kỳ khiến Kiều Hiểu Tinh rất là đắc ý, hé miệng cất tiếng cười lanh lảnh.

“Baby, anh đúng là chúa văn vở.”
Ngôn Tử Kỳ cười nhàn nhạt, cũng không giải thích.

Cô vui là được.
Sau khi ăn no, Kiều Hiểu Tinh tự nhiên muốn vận động cho tiêu cơm.
“Túng dục quá độ sẽ hại thân.” Ngôn Tử Kỳ cúi đầu xuống hôn đôi môi đỏ mọng của Kiều Hiểu Tinh một cái, nhưng chỉ lướt qua rồi thôi.

Kiều Hiểu Tinh tròn mồm nói: “Em không cười nhạo anh đâu.” Dứt lời lại cười hì hì.

“Từ giờ anh nên thêm nội tạng với hải sản vào khẩu phần ăn, ví dụ như hàu biển hay cật heo gì đó.”
Ngôn Tử Kỳ nhướn mày, dừng một chút như đang nghĩ ngợi rồi phản ứng cực nhanh, sắc mặt thoáng chốc thay đổi đen kịt: “Tinh Tinh, anh lo em ăn no vận động mạnh bị xóc bụng, em lại không biết điều trêu chọc anh.”
Tự tôn đàn ông bị đả kích mạnh mẽ, Ngôn Tử Kỳ nhịn không được đè cô xuống sofa.
“Đừng kích động nha, đây là văn phòng đó.” Kiều Hiểu Tinh bị đè xuống sofa, tay người đàn ông trực tiếp tốc váy cô lên sờ soạng, cúi đầu hôn lên cổ cô.
“Mặc kệ em, em châm lửa thì tự đi mà dập.”
Từ trong phòng Tổng giám đốc vọng ra tiếng ngâm nga yêu kiều của phụ nữ và tiếng thở dốc của đàn ông, cùng với tiếng bạch bạch bạch của thân thể va chạm.

Âm thanh dày đặc đến mức làm người vô tình đi qua mặt đỏ tim đập liên hồi.
Từ lúc cánh cửa văn phòng Tổng giám đốc bị khoá trái từ bên trong, mọi người lập tức biết ý cách xa, càng xa càng tốt.
Chỉ có duy nhất một người ngây thơ tự đâm đầu vào hố lửa.
Ngô Huy ra ngoài gặp đối tác từ sớm, đến trưa mới quay lại nên không biết chuyện, cứ thế định gõ cửa.
“Thoải mái quá… Tử Kỳ… Cho em nhiều hơn đi…”
“Cục cưng, có sướng không?”
“Baby, anh làm em sướng lên mây…”
“Tinh Tinh, em kẹp anh thật con mẹ nó chặt.


A… muốn chơi em đến hỏng luôn.”
Tay Ngô Huy vừa đặt lên nắm đấm cửa bỗng nghe thấy tiếng rên rỉ cao vút của phụ nữ và những lời lẽ thô tục của đàn ông thì khuôn mặt đỏ bừng lên, vội vàng ba chân bốn cẳng trốn mất dạng.
Quấy rầy sếp tổng và bạn gái âu yếm, trừ khi không muốn đi làm nữa!
Ngôn Tử Kỳ cắn mút vành tai trơn bóng tinh tế của Kiều Hiểu Tinh, dưới thân gia tăng tốc độ không ngừng ra vào.

Cả thân thể và tinh thần của anh đều vô cùng thỏa mãn.
Xem ra Kiều Hiểu Tinh cũng rất để ý đến chuyện phụ nữ đến tìm anh, còn vì nó mà cáu kỉnh đòi anh phục vụ.

Cho nên… cô rất quan tâm đến anh đúng không?
Quan tâm chính là yêu thích.

Quả nhiên là Tinh Tinh cũng rất thích mình, chẳng qua là cứng miệng mà thôi.
Thực ra Kiều Hiểu Tinh sắp đến kì, ham muốn tăng cao chút chút ấy mà~
Thân dưới của cô bị Ngôn Tử Kỳ không ngừng rút ra đâm vào, hồn vía phảng phất đã bay tít lên chín tầng mây, không hề hay biết cô đang làm cho người đàn ông này nhiệt tình ăn dưa bở.
Thời điểm Ngôn Tử Kỳ sắp phun trào, Kiều Hiểu Tinh không dám nhìn thẳng vào đôi đồng tử rực lửa của anh nữa, cô thấy khoé mắt mình hơi ướt, liền hít sâu một hơi rồi ngước mắt lên nhìn bầu trời trong xanh rộng lớn bên ngoài cửa sổ sát đất trên đỉnh đầu.
Văn phòng play, quá kích thích!
Hoan ái qua đi, cả người cô mềm nhũn vô lực, đến cả quần áo cũng do anh mặc giúp.
Đến lúc cô mở được mí mắt ướt đẫm mồ hôi ra thì anh đã thay một bộ đồ mới hoàn hảo sạch sẽ ngồi chăm chú làm việc rồi.
Tập đoàn Paradise của Ngôn thị có luật bất thành văn cấm yêu đương nơi công sở, mục đích là để nhân viên đảm bảo dồn hết tinh thần và sức lực cho công ty.

Thế mà hôm nay sếp tổng lại ngang nhiên dẫn bạn gái đến mây mưa giữa ban ngày, còn rất không biết tiết chế để cô gái kêu rên khàn cả giọng.

Toàn bộ nhân viên trong tập đoàn đều không thể tưởng tượng nổi, một người đàn ông cao ngạo, đoàng hoàng và nghiêm túc như Ngôn tổng của bọn họ lại có thể làm một việc cầm thú như thế.
Mọi người thi nhau bất mãn trong lòng, chỉ cho quan châu phóng hoả không cho dân chúng đốt đèn là đây sao?
Ngôn Tử Kỳ loáng thoáng nghe thấy mọi người truyền tai nhau, thôi được rồi, anh đây rất thấu hiểu lòng người.
Mấy ngày sau, trên dưới tập đoàn đều hân hoan rỉ tai nhau về khẩu dụ ngầm của cấp trên về việc bãi bỏ lệnh cấm hẹn hò trong công ty, miễn là không làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc.
Người người nhà nhà vỗ tay ăn mừng.
Kiều Hiểu Tinh vô tình trở thành đại công thần rồi nha~