*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

☆Chương 19:


Edit: Tuế Nguyệt, Nguyệt Kiều
Beta: Nguyệt Kiều


Sau khi kết thúc vật lý trị liệu, Lăng An Tu liền bước lên máy bay đi đến Mỹ. Bất kể là trước hay sau khi xuyên qua thì đây là lần đầu Lăng An Tu ngồi máy bay. Cậu ngồi ở bên cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh xa lạ, tâm tình tương đối tốt, thậm chí quên mất còn phải bày một mặt lạnh lùng bên cạnh Tiếu Thành.


Tiếu Thành thấy Lăng An Tu biểu tình nhu hòa, không như ngày thường vẫn hay trừng mắt với hắn, cả người đều cười híp mắt, làm cho nữ tiếp viên hàng không trên máy bay thỉnh thoảng hướng bên liếc trộm.


Tiếu Thành giúp Lăng An Tu kéo chăn nói: "Lần này là bác sĩ đứng đầu chuyên khoa xương làm giải phẫu cho ngươi, sau đó đừng nói là đi, đến chạy cũng chẳng có vấn đề gì."


Lăng An Tu không buồn liếc hắn một cái, chỉ là nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.


Tiếu Thành tiếp tục tràn đầy phấn khởi: "Ta đã tìm cho ngươi một nơi phong cảnh tươi đẹp, điều kiện viện điều dưỡng vô cùng tốt, chờ ngươi giải phẫu xong, ta sẽ đưa ngươi đi đến đó, không quá ba tháng, ngươi nhất định có thể khỏi hẳn..."


"Vậy còn ngươi?" Lăng An Tu hỏi.


"Ta?" Tiếu Thành có chút khó khăn: "Ta chỉ có thể chăm sóc ngươi một tuần, dù sao công việc trong công ty không thể hoàn toàn bỏ lại. Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần ta có thời gian rảnh, ta sẽ bay đến thăm ngươi."


"... Nha."


Xuống máy bay, Tiếu Thành liền trực tiếp đưa Lăng An Tu đến bệnh viện. Bởi đã sớm hẹn trước, Lăng An Tu phải ở trong viện vài ngày, thích ứng, quan sát mấy ngày là có thể tiến hành phẫu thuật.


Ở bệnh viện nước ngoài, Lăng An Tu càng buồn bực. Ở đây, cậu không quen biết ai, trình độ tiếng Anh lại đạt đến mức độ không thể cùng người ta tùy ý nói chuyện, bây giờ người duy nhất cậu có thể giao tiếp được là Tiếu Thành. Nhưng Tiếu Thành cũng là người cậu không muốn nói chuyện nhất.


Trái ngược với khuôn mặt trầm lặng của Lăng An Tu, Tiếu Thành lại hiện ra rất hiền hoà. Hơn nữa Tiếu Thành vốn có gương mặt đẹp khiến người ta yêu thích, trong bệnh viện, kể cả bác sĩ hay y tá đều rất thích hắn, Lăng An Tu có chút liên quan liền được đãi ngộ cao cấp.


Mỗi lần nhìn thấy Tiếu Thành bị mọi người bao quanh, Lăng An Tu sẽ không đi đến chỗ đó. Những người này, căn bản là không biết đến là cái nhân phẩm kém của gia hỏa Tiếu Thành. Lăng An Tu hận không thể rống to một câu: Các người đều bị vẻ bề ngoài mê hoặc rồi! Hắn rất chính là một tên cặn bã lừa người lừa tiền!


Tiếu Thành đối tốt với Lăng An Tu một cách kỳ cục, mỗi ngày đều kiên nhẫn cùng cậu tán gẫu, buổi tối cũng không về khách sạn, liền ngủ bên cạnh Lăng An Tu, có lúc chạy hơn một nửa thành phố chỉ để mua một phần bữa ăn khuya... Nhưng, Lăng An Tu đối với hắn vẫn không có sắc mặt tốt, một ngày cùng hắn nói không quá mười câu. Tiếu Thành lại hoàn toàn không ngại, mặc kệ tính khí nháo nháo của Lăng An Tu, điều hắn phải làm, chỉ là cưng chiều cậu mà thôi.


Tiếu Thành lo lắng Lăng An Tu ăn không quen đồ ăn nước ngoài, hỏi thăm được một nhà quán cơm Trung đồ ăn ăn rất ngon, liền lái xe mua một phần cơm về cho cậu. Lăng An Tu xem chừng còn không buồn liếc Tiếu Thành một cái, đem hộp đồ ăn đẩy ra: "Ta không thấy ngon miệng."


Tiếu Thành nhíu mày lại, "Mấy ngày nay ngươi đều không hợp đồ ăn có chỗ nào không thoải mái sao? Có muốn ta kêu bác sĩ xem cho ngươi một chút không?"


Lăng An Tu nhắm mắt lại, nhu nhu mi tâm, "Ta chỉ là mệt mỏi, muốn ngủ."


Tiếu Thành không tiếp tục kiên trì, thay Lăng An Tu đắp kín chăn, nhẹ nhàng đóng cửa lại.


"Tiếu tiên sinh, Lăng tiên sinh vẫn không ăn sao?" Cô y tá nhìn Tiếu Thành trên tay hộp cơm.


"Ừ, cậu ấy không có khẩu vị."


"Thực sự là đáng tiếc, " y tá lắc đầu một cái, "Quán cơm Trung kia làm ăn rất tốt, Tiếu tiên sinh nhất định tốn không ít thời gian mua đi, xếp hàng đều rất lâu..."


Tiếu Thành cười không nói.


Mấy ngày nay y tá để ý thấy rõ hành động của Tiếu Thành và Lăng An Tu, nàng thực sự không hiểu tại sao một cái đại soái ca phải gánh chịu ánh mắt lạnh lung và xem thường của người kia, không khỏi bất bình hộ Tiếu Thành.


"Lăng tiên sinh cũng thực sự là, " y tá nhỏ giọng oán giận, "Dù như thế nào cũng là tấm lòng thành của ngài mà..."


"Không sao, do cậu ấy giận tôi thôi." Tiếu Thành nhìn cửa phòng đóng chặt, lộ ra một nụ cười, "Cậu ấy là "lão bà" của tôi, tôi phải cưng chiều thôi."


Y tá trợn mắt lên, tựa hồ rất kinh ngạc. Bất quá nàng ngay lập tức liền phản ứng lại, cười nói: "Cậu ấy là bạn trai ngài?"


"Không, là "lão bà"." Tiếu Thành cố chấp nói.


"Ngài nhất định rất yêu cậu ấy!" Y tá cơ hồ có mấy phần ghen tị với Lăng An Tu .


"Ừm." Tiếu Thành nhẹ nhàng gật đầu, "Rất yêu."


Giải phẫu tiến hành rất thuận lợi, Lăng An Tu thật giống chỉ là ngủ một giấc. Lăng An Tu đối với tình huống của chính mình vẫn luôn không hiểu rất rõ, cậu chỉ biết là bọn họ đem một khối xương nhân tạo để vào trong cơ thể chính mình. Ở bệnh viện tốt nhất tiến hành giải phẫu, Lăng An Tu cũng không biết Tiếu Thành rốt cục đã bỏ ra bao nhiêu tiền vào người cậu.


Lăng An Tu ngồi ở xe lăn, Tiếu Thành ở phía sau đẩy đẩy cậu tản bộ trong vườn hoa của bệnh viện. Trong vườn hoa rất rực rỡ, người xem vui tai vui mắt. Ánh sáng sau buổi trưa chiếu vào người Lăng An Tu, ấm áp, khiến người cậu mệt mỏi. Tiếu Thành đẩy Lăng An Tu đến một gốc cây anh đào ngồi, ngồi chồm hỗm xuống, nghiêm túc nhìn thẳng Lăng An Tu. Lăng An Tu nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn, nhất thời có chút thất thần.


Hoa anh đào rơi đầy bầu trời, chàng trai tuấn mỹ ưu nhã, sau giờ ngọ ánh mặt trời ấm áp —— cảnh tượng này quá đẹp, làm cho cậu không dám nhìn.


Tiếu Thành nắm chặt tay Lăng An Tu, hôn lên tay cậu "Lăng An Tu, ta có chưa nói với ngươi, ta rất yêu ngươi. Không phải là để ý, không phải là yêu thích, mà là.. Yêu."


"..."


"Ta rất hối hận. Trước kia ta đã mắc sai lầm ngu xuẩn, thế nhưng ta đã rất nỗ lực đi sửa chữa sai lầm. Ngươi, nguyện ý lại cho ta một cơ hội không?"


Lăng An Tu nhìn Tiếu Thành, nhất thời không nói gì.


Tựa hồ nghe đến lời cự tuyệt, Tiếu Thành vội vàng bổ sung: "Ta muốn không nhiều, chỉ là một cơ hội. Cho ta đi, xin ngươi."


Mở ra bàn tay, Lăng An Tu nhìn thấy lòng bàn tay có một nhẫn kim cương nam, dưới ánh mặt trời rạng ngời rực rỡ.


"Ở trong nước, chúng ta không thể kết hôn. Thế nhưng đã nguyện xem ngươi là "lão bà" của ta. Ừm, mà ta làm "lão bà" của ngươi cũng được..." Tiếu Thành tay chân luống cuống mà xoa tóc, "Nói chung, ngươi..." (Ôi cảm động chết tôi rồi hic – NK)


Lăng An Tu yên lặng mà nhìn Tiếu Thành, trên mặt biểu tình cao thâm khó dò, điều này làm cho Tiếu Thành căng thẳng, tuy rằng Lăng An Tu không có lập tức đem nhẫn ném xuống, tàn nhẫn mà từ chối hắn dưới cái nhìn của hắn đã rất tốt.


"Tiếu Thành."


"Ừm." Tiếu Thành tim đập đến kỳ cục.


"Ta đói."


"Hả?"


"Ngươi có thể giúp ta mua ít đồ ăn không? Lần trước pizza cũng không tệ."


"Há, được..." Tiếu Thành nhất thời chưa kịp phản ứng, bất quá Lăng An Tu yêu cầu hắn luôn luôn phải thỏa mãn đáp ứng."Vậy ta trước tiên đưa ngươi trở lại."


"Không cần , ta ở lại đây. Ngươi đi đi."


"Được." Tiếu Thành hôn một cái lên trán Lăng An Tu, "Ngươi chờ ta."


Tiếu Thành đi rồi, Lăng An Tu hướng về người nam nhân đeo kính đen ở cách đó không xa."Lâm tổng?"


Nam nhân ngoắc ngoắc khóe miệng, tháo kính xuống, "Như vậy mà cậu có thể nhận ra tôi đến a."


"Người Châu Á ở nơi này rất ít, tôi thấy anh liền nhìn nhiều hơn mấy lần. Anh là..."


"Làm sao tới?" Lâm Tư Viễn hả hê mà cười: "Tôi chỉ là hỏi trợ lý Tiếu Thành mấy vấn đề mà thôi. Trước tiên điều tra thành phố, sau đó điều tra bác sĩ, tiếp liền tra được bệnh viện này. Kỳ thực mấy ngày trước tôi đã đến, bất quá vào lúc ấy cậu còn đang làm giải phẫu, tôi sẽ không quấy rối cậu."


"Lâm tổng, cám ơn anh." Lăng An Tu vốn là không ôm hi vọng gì, cậu vẫn thật không nghĩ tới Lâm Tư Viễn sẽ vì cậu một đường đuổi tới đây.


Lâm Tư Viễn tiêu sái mà phất tay một cái, "Không có gì, tôi vừa vặn tại phụ cận L thành đi công tác, liền thuận tiện tới xem một chút."


Thì ra là như vậy, thực sự là bạch cảm động, lãng phí biểu tình.


"Lại nói, cái này cũng là thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi mà thôi."


"Ế?"


Lâm Tư Viễn tựa như cười mà không phải cười: "Tôi đối với quá khứ cẩu huyến của hai người vẫn là cảm thấy hứng thú. Bất quá, An Tu cậu là gay sớm nói a, vậy thì tôi đã sớm hạ thủ!"


"Lâm tổng..." Lâm Tư Viễn dở khóc dở cười.


"Mà, tôi còn là rất thích cậu. Chờ cậu thoát khỏi Tiếu Thành, suy nghĩ đến tôi một chút thôi!"


Lăng An Tu bất đắc dĩ nói: "Lâm tổng, bây giờ nói cái này là không phải..."


"Tôi biết." Lâm Tư Viễn vỗ vỗ Lăng An Tu vai, "Hiện tại, tôi hỏi cậu nha, cậu thật sự muốn rời khỏi Tiếu Thành đúng không?"


"..."


"An Tu?"


"Ừm." Lăng An Tu không nghĩ tới chính mình cư nhiên sẽ chần chờ.


"Vậy thì tốt." Lâm Tư Viễn hướng tới nói, "Chờ cậu gần như hoàn toàn khôi phục, thời điểm Tiếu Thành không có ở đây tôi liền mang cậu đi."


Lăng An Tu suy nghĩ một chút, "Tiếu Thành nói hắn chỉ có thể theo tôi một tháng."


"Rõ ràng." Lâm Tư Viễn một lần nữa đeo kính râm, "Tôi sẽ an bài tốt tất cả, tôi đi trước."


"Ừm."


"Đúng rồi, tôi còn có một vấn đề muốn hỏi cậu."


"Cái gì?"


"Tiếu Thành, hắn rốt cuộc là có phải bệnh liệt dương hay không a?"


Lăng An Tu quay đầu qua, "Cái vấn đề này tôi từ chối trả lời."


Mấy ngày sau, Lăng An Tu leo lên đường về máy bay. Tiếu Thành vì hắn tìm viện điều dưỡng là tại Singapore, hắn chọn nơi này nguyên nhân chủ yếu là khoảng cách gần, đi máy bay cũng không mất bao lâu, chỉ mất ba ngày là có thể gặp được cậu.


Hoàn cảnh viện điều dưỡng tự nhiên không thể chê, dù sao cũng đáng tiền chi ra. Lăng An Tu trong lúc vô tình nghe nói chỉ ở đây một ngày mà mất tới nửa tháng lương. Bất quá Lăng An Tu ở đến phi thường yên tâm thoải mái. Ngược lại Tiếu Thành chính mình cũng không để ý đến số tiền này, hắn càng không cần làm người đau lòng.


Tiếu Thành thay Lăng An Tu đem hết thảy đều an bài xong, liền kiên nhẫn chiếu cố hắn hơn nửa tháng, thẳng đến khi nhà và công ty thúc dục lien tục mới lưu luyến mà cùng Lăng An Tu cáo biệt.


"Ta lập tức liền sẽ trở lại." Tiếu Thành hướng Lăng An Tu bảo đảm (tuy rằng Lăng An Tu căn bản không cần thiết bảo đảm của hắn), "Chậm thì một tuần, nhiều thì nửa tháng. Ngươi ở nơi này nhất định phải hảo hảo phối hợp với bác sĩ, đúng hạn ăn cơm, biết không?"


Lăng An Tu nghe Tiếu Thành nói những lời của một bà mẹ nghe đến lỗ tai đều sinh kén, thô lỗ gật gật đầu.


"Ta mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại cho ngươi, ngươi nhất định phải tiếp."


"..."


"Có được hay không?"


"... Biết rồi." Lăng An Tu không nhịn được nói.


Tiếu Thành rốt cục hài lòng nở nụ cười, "Còn có việc kia, ngươi suy nghĩ thật kỹ một chút. Ta hi vọng khi ta trở lại, ngươi có thể cho ta đáp án ta muốn."


- Hết chương 19 -


Nguyệt Kiều: Hụ hụ quên mất edit chương này hụ hụ :> Mùng 1 vui vẻ chị em ~~