“Đệ tử Tống Phong bái kiến Chưởng môn, các vị trưởng lão.”
Tống Phong cung kính hành lễ tham bái.

Rất nhiều ánh mắt lúc này tập trung vào Tống Phong, làm cho hắn mồ hôi lạnh sau lưng ứa ra, cơ thể như bị mắc kẹt trong một vũng bùn, ngay cả hô hấp cũng cực kỳ khó khăn.
“Không cần đa lễ, đem phát hiện của ngươi kể lại.”
Đạo Huyền Chân Nhân ôn hòa nói.
Theo lời nói của hắn, áp lực quanh người Tống Phong cũng tự nhiên mà tiêu tán.

Tống Phong nhẹ nhàng thở ra một hơi, đồng thời đối với sự thâm bất khả trắc của vị chưởng môn này càng thêm kính sợ.
Loại pháp lực thâm sâu như biển này khiến Tống Phong không dám có chút mảy may sơ suất, vội vàng đem sự tình lần lượt kể ra.
Chừng nửa chung trà sau, Tống Phong đem toàn bộ sự việc kể ra.

Tất nhiên, việc nhặt được mảnh vỡ kia thì Tống Phong không hé răng lấy một lời, hoàn toàn giống như những gì hắn đã kể lại với Điền Thiết Lâm và Toàn Phong Chân Nhân.
Tống Phong kể xong, trong tay cầm lên một cái hộp gỗ cẩn thận đưa lên.
Đạo Huyền Chân Nhân sắc mặt bình tĩnh, phẩy tay lập tức đem hộp gỗ này cầm vào trong tay.
Bên trong hộp gỗ là một mẩu giấy nhỏ đã bị đốt gần hết, chỉ sót một chữ ‘Ngô’ mà ngày trước Tống Phong lấy được bên trong thư phòng của Âu Dương Chấn Thiên.
Đạo Huyền Chân Nhân xem xem, liền đưa hộp gỗ này cho các vị trưởng lão xem một lượt.
Tống Phong đứng yên cúi mặt không dám quan sát.

Nhưng bỗng nhiên hắn cảm giác được sau lưng lành lạnh, hình như có một đạo ánh mắt nguy hiểm nhìn chòng chọc vào làm cho hắn cả người không được tự nhiên.

Nhưng ánh mắt này hình như có điều kiêng kị, chỉ lóe lên rồi biến mất, làm cho Tống Phong cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đạo Huyền Chân Nhân từ đầu đến cuối khuôn mặt đều không có ba động gì quá lớn.

— QUẢNG CÁO —
Chờ cho hộp gỗ kia đi đầy đủ một vòng, Đạo Huyền Chân Nhân mới nhìn chung quanh toàn trường hỏi:
“Các vị sư đệ, sự việc sư điệt Tống Phong báo cáo Đại trưởng lão đã tự mình đến kiểm tra và xác nhận là sự thật.

Lần này Tống sư điệt đã lập đại công, theo môn quy, Tống sư điệt ngoài phần thưởng môn phái ban tặng ra còn được chia một phần mười số Tinh Kim khai thác được ở mỏ kia.

Mọi người có ý kiến gì không?”
Các vị trưởng lão nghe Đạo Huyền Chân Nhân nói ra thì ánh mắt sáng rực lên, tuy nhiên không ai đứng ra nói chuyện mà đều giữ thái độ quan sát.
Sống lâu thành tinh, ai cũng biết giờ này ai nhảy ra đầu tiên liền sẽ trở thành đối tượng công kích của kẻ khác.
Nhìn một đám lão hồ ly nhắm mắt dưỡng thần, chưởng môn Đạo Huyền Chân Nhân dù hàm dưỡng có tốt thì khóe miệng cũng giật giật, đang định mở miệng nói chuyện thì nghe một âm thanh truyền đến:
“Chưởng môn sư huynh, ta thấy Tống tiểu hữu tu vi còn mỏng manh, đối với loại bảo vật như Tinh Kim kia nếu mang theo bên người chỉ gây nên tai họa mà thôi.

Ta tình nguyện dùng điểm sư môn đến đổi lấy số Tinh Kim kia với Tống tiểu hữu.

Sau này như có việc cần, hắn lại đến bảo khố môn phái dùng điểm sư môn đối lấy Tinh Kim, chẳng phải là đẹp quá thay?”
Người nói lời này chính là một vị trung niên mặc hắc bào, tay cầm theo phất trần ngồi hàng đầu bên tay phải Đạo Huyền Chân Nhân.
Y vừa nói xong, đối diện một lão nhân mặc thanh y, cả gương mặt có màu xanh trông rất kỳ dị liền mở miệng châm chọc.
“Hắc hắc, lỗ mũi trâu, ngươi tính thật hay.


Tinh Kim của hắn ngươi giữ, sau này hắn cần lại phải đến bảo khố đổi, uổng công ngươi nhọc lòng tính toán a.

Tống tiểu hữu, lão phu điểm sư môn đồ chơi kia trước không nói, chỉ cần ngươi bằng lòng, linh đan diệu dược tùy ngươi chọn.

Lão phu nhìn ngươi đang ở Luyện Tinh Cảnh sơ kỳ, nếu như hứng thú, lão phu có thể vì ngươi lượng thân khai lò luyện đan, cam đoan trong nửa năm giúp ngươi tiến giai Luyện Tinh Cảnh Hậu kỳ.

Thế nào?”
Trung niên hắc bào nhếch miệng:
“Thanh Mộc, ta còn tưởng ngươi có chiêu số gì, thì ra đem đan dược ra nói chuyện.

Cái khác không nói, chút đan dược Luyện Tinh Cảnh Đồng Vương ta vẫn bỏ ra nổi.

Nếu như ngươi dựa vào cái này đến cạnh tranh, chi bằng về nhà tưới cây của ngươi đi thì tốt hơn...”
“Hai vị sư đệ, các ngươi ở đây tranh cãi làm gì? Tống tiểu hữu mới là chân chính người quyết định.

Sao các ngươi không hỏi ý hắn như thế nào?”
Một Lão ẩu tay cầm gậy trúc, dáng vẻ ôn hòa mở miệng.
— QUẢNG CÁO —
Thanh Mộc cùng Đồng Vương đang cãi nhau hăng say, nhưng thấy Lão ẩu này lên tiếng thì cũng đem lời nuốt lại trong bụng, nhìn nhau hừ lạnh một tiếng.

Lão ẩu kia thấy vậy, trên gương mặt nhăn nheo thoáng xuất hiện một tia đắc ý, lại dùng giọng hiền lành nhất có thể nói với Tống Phong:
“Tống tiểu hữu, ngươi mới là người sở hữu số Tinh Kim kia.

Đạo Huyền Môn chúng ta xưa nay tuyệt đối không cướp đoạt cơ duyên của đệ tử, ngươi nếu như có ý nghĩ cứ tự tiện nói ra.

Lão thân hôm nay dù thế đơn lực bạc cũng nhất định thay ngươi làm chủ.

Mà lại…”
Nói tới đây, đột nhiên Lão ẩu thanh âm có chút ngạo nghễ:
“Nếu ngươi đồng ý đổi số Tinh Kim kia, đan dược, điểm sư môn, lão thân đều có thể tùy ý để ngươi lựa chọn cho đến hài lòng thì thôi.

Mặt khác, lão thân đứng ra làm chủ nhận ngươi làm đệ tử ký danh, từ nay ngươi hưởng đãi ngộ tương đương đệ tử ngoại môn.

Nghe nói ngươi không có linh căn, lão thân cũng sẽ tự tay vì ngươi cải linh biến mạch, khiến ngươi cũng có linh căn.

Cho dù loại này cải biến chỉ tạo ra ‘Ngụy linh căn’ nhưng cũng giúp cho ngươi trên tu hành thông thuận rất nhiều, ngày sau tiền đồ càng thêm rộng mở.

Thế nào?”
“Lão thái bà, ngươi điên rồi sao.

Cải linh biến mạch sẽ khiến ngươi tổn thương căn cơ, vì thêm một chút phần thắng thiên kiếp, có đáng không?” Đồng Vương nghe xong đứng bật dậy, nói lớn.
Mà Thanh Mộc cũng nhíu mài, ánh mắt lộ vẻ lo lắng nhúc nhích miệng mấy lần nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Lão ẩu mắt hẹp lặng lẽ đảo qua hai người này, dừng lâu trên mặt Thanh Mộc hơn một chút, khóe mắt lóe qua một tia thất vọng nhưng rất nhanh cười nhạt nói:
“Vẫn là Đồng Vương sư đệ có lòng.


Bất quá lão thân cũng không nói sẽ dùng chân nguyên của ta để cải biến linh mạch cho Tống tiểu hữu.

Các ngươi xem đây là thứ gì?”
Nói xong, Lão ẩu đưa tay khẽ lật, lập tức trong lòng bàn tay nhiều hơn một bình ngọc được phong ấn phù lục.
Lúc này, cũng không ai để ý đến cánh tay của Lão ẩu vậy mà ôn nhuận như ngọc, làn da trắng hồng cực kỳ khác biệt với khuôn mặt nhăn nheo của lão.
Lão ẩu điểm một cái, phong ấn bình ngọc hơi hơi hé mở, lập tức một tia hương khí vừa lan tràn ra liền bị Lão ẩu phong ấn trở lại, bình ngọc cũng theo đó biến mất không còn tăm hơi.
Mà tất cả người trong đại điện sắc mặt đều biến đổi.
Ngay cả Đạo Huyền Chân Nhân cũng không nhịn được động dung.

— QUẢNG CÁO —
“Tục Linh Đan? Khinh Nhu sư muội, trong tay vi huynh cũng có một chút Tinh Kim, không biết sư muội có bằng lòng đổi đan này cho ta hay không?”
Đạo Huyền Chân Nhân mở miệng.
Khinh Nhu khuôn mặt hứng thú, nhép miệng dùng thần thông truyền âm với Đạo Huyền Chân Nhân.
Đạo Huyền Chân Nhân trầm ngâm, cũng truyền âm đáp lại.
Hai người sử dụng truyền âm nhập mật trao đổi vài câu, sắc mặt Khinh Nhu liền có chút tiếc nuối, không sử dụng truyền âm nữa mà lắc nhẹ đầu: “Quá ít, sư huynh thông cảm.”
“Ài, xem ra ta cùng đan này vô duyên, tùy sư muội vậy.” Đạo Huyền Chân Nhân ngữ khí có chút đáng tiếc.
Mà lúc này, ánh mắt mọi người lần nữa lại dồn về Tống Phong, chờ đợi thái độ của hắn.
Nhất là Khinh Nhu lão ẩu, nàng đã dốc ra vốn liếng, không tin một tạp dịch đệ tử không động tâm.
Mà Toàn Phong Chân Nhân ngồi ở góc xa thì gương mặt có chút khó coi, nhiều lần muốn nói nhưng ở nơi này địa vị của hắn có chút thấp, nhất thời chỉ biết yên lặng theo dõi kỳ biến.
Tất cả người nơi này đều có tâm tư khác nhau, chỉ có một người trong đôi mắt đẹp chỉ có hứng thú nồng đậm quan sát Tống Phong, nàng rất muốn xem xem tiểu tử này rốt cuộc sẽ lựa chọn như thế nào.
Người này, chính là Chung trưởng lão..