Ngô Thanh Vũ thấy cô đã cắn câu mới nói: “Loại đàn ông cặn bã này mọi người đều muốn trừng phạt, vì vậy tôi muốn cô hợp lực với tôi dồn sức đả kích và đánh sụp anh ta để anh ta biết được không phải ai cũng có thể bắt nạt phụ nữ”.

Hoắc Tùng Quân nói xong với Lâm Diệc Hoành liền nhìn thấy Ngô Thanh Vũ cùng với Lạc Hiểu Nhã đang đứng ở một góc khuất nói chuyện, ánh mắt nhất thời trở nên lạnh lùng.

Cái tên Ngô Thanh Vũ này không biết vì sao lại hận anh thấu xương, vẫn luôn đối đầu với anh.

Mỗi lần đều giống như một con chó điên cắn lấy anh không buông làm cho người ta nhàm chán và ghét bỏ.

Tại sao anh ta lại ở cùng một chỗ với Hiểu Nhã, anh ta nói với cô những gì rồi?
Trong lòng Hoắc Tùng Quân nhất thời căng thẳng, cái tên tiểu nhân Ngô Thanh Vũ Này sẽ không ở trước mặt Hiểu Nhã mà bịa ra chuyện gì nói xấu anh chứ?
Anh vội vàng nhích tới gần chỗ hai người, đến gần vừa đủ nghe thấy Ngô Thanh Vũ muốn mời Lạc Hiểu Nhã cùng hợp tác để đối phó anh, sắc mặt nhất thời đen lại.


Cái tên Ngô Thanh Vũ này xem ra trước đây anh dạy dỗ anh ta còn chưa đủ, vậy mà lại dám xúi giục Hiểu Nhã đối phó với anh!
Anh đang chuẩn bị đi qua muốn dạy dỗ Ngô Thanh Vũ, đột nhiên nghe thấy Lạc Hiểu Nhã mở miệng.

V.

Vẻ mặt cô bình tĩnh, dung mạo xinh đẹp dưới ánh đèn dịu nhẹ hết sức kiều diễm, những lời nói ra lại không dễ nghe như vậy.

“Chẳng trách anh vẫn luôn đấu không lại Hoắc Tư Ngạn, nếu như anh đem sự khôn ngoan này dùng trong công việc thì nói không chừng còn có thể thắng anh ấy một lần đấy”
“Cái gì?” Ngô Thanh Vũ sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp.

Lạc Hiểu Nhã tiếp tục nói: “Nếu như đã là tranh chấp việc kinh doanh thì đương nhiên phải có bản lĩnh khác biệt, anh không thắng được anh ấy, ngược lại lại dùng kiểu đường ngang ngõ tắt này, đem hi vọng chiến thắng kì vọng ở một người phụ nữ.

Vừa rồi còn buộc tội Hoắc Tùng Quân lợi dụng tôi, vậy chẳng lẽ đây không phải là anh cũng đang lợi dụng tôi sao?”
Cô vừa nói vừa chỉ vào mặt mình: “Lẽ nào anh thấy diện mạo của tôi đẹp liền cảm thấy tôi không có não sao? Nhìn tôi ngu xuẩn vậy sao?”
Cuối cùng Ngô Thanh Vũ cũng phản ứng lại, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Anh ta thực sự đã đánh giá thấp người phụ nữ này, lại bị người phụ nữ này bỡn cợt, thật là đáng chết!
Hoắc Tùng Quân nghe Thấy lời Lạc Hiểu Nhã liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dừng chân lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, ánh mắt dịu dàng hiếm có..

Hiểu Nhã của anh, Hiểu Nhã như vậy làm sao có thể làm người ta không thích cho được.


Ánh mặt Ngô Thanh Vũ u ám nhìn Lạc Hiểu Nhã: “Cô Lạc, Hoắc Tùng Quân vốn không thích cô, vì sao cô còn phải bảo vệ anh ta như vậy.

Trước đây anh ta đã từng phụ lòng cô”.

“Vậy thì sao?” Lạc Hiểu Nhã hỏi ngược lại: “Anh ta phụ lòng tôi như thế nào thì cũng là chuyện giữa hai chúng tôi.

Cậu Ngô thương hoa tiếc ngọc như vậy, trên thế giới này đang có rất nhiều thiếu nữ thất tình đang đợi sự quan tâm của anh đấy.

Nhưng trong đó không bao gồm tôi, vì vậy mời anh tìm bọn họ giúp!”.

Ngô Thanh Vũ cau mày, Lạc Hiểu Nhã này trông có vẻ yếu đuối nhưng không ngờ lại khó trị đến vậy.

Anh ta đang chuẩn bị nói thêm gì đó nhưng Hoắc Tùng Quân đã đi tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh Ngô có chuyện gì sao, có thể nói trước mặt tôi, đem những người không có liên quan vào có phải là quá không chân chính không?”
Sắc mặt Ngô Thanh Vũ nhất thời biến đổi, anh ta vừa rồi vốn không hề chú ý đến Hoắc Tùng Quân đang ở bên cạnh, không lẽ anh ta nói chuyện với Lạc Hiểu Nhã đều bị Hoắc Tùng Quân nghe thấy hết rồi?

Đứng trước mặt Hoắc Tùng Quân nói xấu anh, còn xúi giục vợ cũ của anh ta đối phó với chính anh ta.

Vừa nghĩ tới những điều này đã bị Hoắc Tùng Quân nghe thấy rồi, sắc mặt của Ngô Thanh Vũ vô cùng khó coi và cũng hết sức lúng túng.

“Không có gì, tôi không có gì muốn nói với anh!” Ngô Thành Vũ nói xong liền rời đi với vẻ mặt khó coi.

Lạc Hiểu Nhã nhìn thấy anh ta đi rồi, liếc nhìn Hoắc Tùng Quân rồi cũng chuẩn bị rời đi.

Hoắc Tùng Quân kéo lấy cô tay, thấy cô hung hăng cau mày mới buông tay ra, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Tên Ngô Thanh Vũ này có thù oán riêng với anh, cảm ơn em!”
“Anh cảm ơn tôi làm gì, cũng không phải là tôi giúp anh, tôi chỉ là không muốn bị loại người bỉ ổi này lợi dụng mà thôi!”.