“Phương Ly, tôi sẽ không báo cảnh sát, cô cho rằng chỉ có cô mới có thể làm ra chuyện này sao? Nếu tôi đoán không nhầm, hiện tại, cô hẳn là đang sống cùng với bố mẹ của mình.

Cô còn nhớ anh Long không? Chính là người đã giúp tôi khiến cho cả nhà họ Lạc sụp đổ đó.

Hiện tại, anh ta đang mở sòng bạc, cho nên dưới trướng cũng có rất nhiều người có thể sử dụng.

Anh ta vẫn còn nợ tôi một ân tình, tôi đang nghĩ xem mình có nên dùng ân tình này cho cô hay không?”
Lạc Hiểu Nhã nói chuyện với giọng điệu rất nhẹ nhàng, không chút để ý, nhưng nội dung của câu nói lại khiến cho cả người Phương Ly cảm thấy lạnh lẽo.

“Thủ đoạn của anh Long so với mấy đứa trẻ con như cô còn tàn nhẫn hơn rất nhiều, cô có muốn thử một chút không?
Ngày nào cũng sẽ có người đến đổ dầu trước cửa nhà cô.

Mỗi ngày có hai mươi tư tiếng liên tục có người đến gõ cửa, đưa thông tin số điện thoại di động của cô lên các loại trang web đó, để cho cô được nếm thử cảm giác bị quấy rối mỗi ngày…
Mà tôi cũng chỉ đang nói ra mấy thủ đoạn hay dùng mà thôi, dĩ nhiên anh Long sẽ chuyên nghiệp hơn tôi nhiều rồi.


Phương Ly, tin tôi đi, cô sẽ không muốn thử dù chỉ là một lần”
Phương Ly nghe được lời này, gương mặt của cô ta lại càng thêm dữ tợn, sống lưng không ngừng cảm thấy lạnh lẽo.

Cô ta tức đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Lạc Hiểu Nhã, cô dám…”
“Lúc trước cô cùng từng mắng tôi là con đàn bà đê tiện rồi đó, cô còn nói tôi chỉ biết làm loại chuyện này.

Vì thế, tôi đương nhiên sẽ không thể làm phụ lòng mong đợi của cô được rồi.

Thế nào, chắc lần này cô cảm thấy rất hài lòng rồi, đúng không?”
Lạc Hiểu Nhã trực tiếp cắt đứt lời nói của cô ta với giọng điệu rất lạnh lùng.

Phương Ly bị nghẹn một chút, cuối cùng cô ta cũng phải cúp điện thoại một cách oán hận.

Lạc Hiểu Nhã cười lạnh một tiếng rồi trả lại điện thoại di động cho Trần Thanh Minh.

Lúc này, Trần Thanh Minh đã sợ ngây người.

Anh ta phải sửng sốt đến cả nửa ngày rồi mới giơ ngón tay cái lên với cô: “Được lắm.

Hiểu Nhã, tôi thật sự không nghĩ tới cô còn có thủ đoạn như vậy”
Lạc Hiểu Nhã hừ lạnh một tiếng: “Đối phó loại người này nên dùng chút thủ đoạn đặc Nếu không, loại người lưu manh như cô ta cũng sẽ không biết sợ hãi”
Trần Thanh Minh cũng không biết nên nói cái gì.

Khi nhìn dưới ánh mặt trời, làn da của Lạc Hiểu Nhã trắng nõn đến trong suốt, khuôn mặt tinh xảo tú mỹ, cô ngồi ở đó mà cứ giống như một cô tiên nữ nhỏ.


Ai có thể nghĩ rằng cô vừa nói những lời đe dọa như vậy.

Theo bản năng, anh ta có giật mình.

Lạc Hiểu Nhã và Hoắc Tùng Quân ở cùng một chỗ, quả nhiên là cô vẫn học được mấy chuyện xấu, trong bụng toàn chuyện xấu, chỉ nhìn mặt thôi còn thật sự tưởng rằng cô chính là một bông hoa trắng nhỏ.

Trên thực tế lại chính là một bông sen màu đen, quá tàn nhẫn.

Quả nhiên, sau lần này, mỗi khi Trần Thanh Minh về đến nhà, anh ta cũng không còn gặp Phương Ly đi dạo ở cửa nữa.

Mà anh ta cũng không nhận được bất kỳ một điện thoại quấy rối nào của Phương Ly nữa.

Hôm đó, anh ta lập tức hưng phấn gọi điện thoại cho Lạc Hiểu Nhã mà bày tỏ lòng biết ơn của mình một cách rất chân thành.

Trong giọng nói của anh ta đều là dáng vẻ khoan khoái được truyên tới thông qua micro.


“Lúc trước tôi còn nghĩ, đợi đến khi chuyện của An Bích Hà được giải quyết xong, tôi sẽ lập tức đi nói mấy chuyện yêu đương ngọt ngào.

Kết quả là lại xuất hiện chuyện Phương Ly này, cho nên bây giờ tôi cũng không dám tiếp xúc với phụ nữ”
Lúc Trần Thanh Minh nói đến câu cuối, anh ta còn âm trầm thở dài một tiếng.

Có lẽ, trong khoảng thời gian này, anh ta vẫn nên nghỉ ngơi trước.

Chờ đến lúc nào, bóng ma tâm lý này đi qua thì anh ta lại nói chuyện yêu đương.

“Cô nói xem sao cô ta lại thích tôi chứ? Tôi đã trêu chọc vào ai sao?”
Trần Thanh Minh nói với giọng điệu tủi thân.

Anh ta không cảm thấy mình đã làm sai cái gì, nhưng sao anh ta lại bị một người phụ nữ điên như Phương Ly này quấn lấy chứ?.