Ngô Thiên Lan không thể tin mà nhìn về phía ông cụ, nước mắt cộp cộp rơi xuống: “Con là con gái của bố, biến thành cái dạng này, làm trò cười cho thiên hạ trước mặt nhiêu người như vậy, ngay cả điều tra bố cũng không muốn giúp con tra.

Có phải sau khi con gả ra ngoài thì là bát nước đổ đi, ngay cả người nhà họ Ngô cũng không cần con nữa?”
Ông cụ Ngô thấy bà ta khóc thành cái dạng này, bộ dạng đáng thương, trong lòng cũng có một chút lòng trắc ẩn.

Trong lòng của ông cụ thật là có chút hoài nghi đây là do Ngô Thành Nam gợi ý cho An Bích Hà làm.

Sau khi chân của Ngô Thành Nam bị thương, anh ta lục tục ngo ngoe mời không ít bác sĩ có tiếng, nhưng họ đều nói không có biện pháp chữa khỏi hoàn toàn, về sau khi anh ta đi đường còn có khả năng sẽ khập khiễng, không có cách nào.


khôi phục như bình thường.

Sự đả kích này đối Ngô Thành Nam là quá lớn, mặc dù bây giờ không có chứng cứ, nhưng anh ta đã nhận định là do Trần Bách Nhã động tay động chân với xe của anh ta.

Mấy người đều mặc quần áo từ buổi đấu giá kia của An Bích Hà nhưng lại chỉ có Ngô Thiên Lan, mẹ của Trần Bách Nhã xảy ra vấn đề, đây cũng quá đúng dịp.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nhưng thịt lòng bàn cũng dày hơn một chút so với mu bàn tay.

Ông cụ Ngô vẫn lựa chọn Ngô Thành Nam, nói với Ngô Thiên Lan: “Đừng lãng phí thời gian vào mấy chuyện không cần thiết, ngoại trừ việc này, chỉ cần không quá đáng thì con muốn cái gì bố cũng có thể thỏa mãn”
Ngô Thiên Lan nghe lời này, cúi đầu giả vờ thút thít một hồi, lúc này mới khế cắn môi mà ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hồng nhìn về phía ông cụ, kéo Trần Bách Nhã đến bên người bà ta.

“Được rồi, bố đã không giúp con tra, vậy con cũng chỉ có một yêu cầu, để Bách Nhã vào Ngô Đạt, làm quản lý phòng thị trường.”
Lời này vừa ra, phòng khách yên tĩnh một chút, Trần Bách Nhã vội vàng nhìn về phía Ngô Thiên Lan, sốt ruột nói: “Mẹ, con đã bị ông nội đuổi khỏi Ngô Đạt, tiếp tục trở về đạo lý…
“Con ngậm miệng!” Ngô Thiên Lan trừng mắt liếc anh ta một cái, nhìn về phía ông cụ: “Bố, con cảm thấy đền bù như thế không quá đáng lắm nhỉ, con chỉ có một đứa con trai, ban đầu là bố nói anh cả không lưu lại con cháu cho cho nhà họ Ngô, bảo con giao Bách Nhã cho bố.

Con mất bao nhiêu công mới thuyết phục được chính mình, mẹ con tách rời.


Vì thế còn để Bách Nhã từ bỏ tài sản của nhà họ Trần, thế nhưng Ngô Thành Nam đột nhiên trở về, Bách Nhã của chúng ta thành quả bóng cao su không ai muốn, nhà họ Ngô không muốn, nhà họ Trần cũng không cần, chỉ có thể một mình ở bên ngoài.”
Mặc dù đây là kế hoạch của hai mẹ con nhưng Trần Bách Nhã nghe lời nói lúc này của bà ta, hốc mắt cũng có chút ướt át.

Khi Ngô Thành Nam trở về, anh ta mới vài tuổi, được ông cụ Ngô nâng niu ở trong lòng bàn tay, mỗi ngày đều nói với anh ta rằng anh ta sẽ là người thừa kế của Ngô Đạt, nhưng khi cháu trai ruột vừa về, đứa cháu ngoại này của ông cụ trong nháy mắt biến thành người ngoài.

Nhà họ Ngô không muốn, nhà họ Trần bên kia cũng không có vị trí của anh ta, anh ta ở đâu cũng là một sự tồn tại làm cho người ta lúng túng.

“Bố, Bách Nhã đều đã hai mươi sáu tuổi rồi, bây giờ còn chưa có gì, không thể tiếp tục mãi không có việc gì, nó thông minh như vậy, không thể giống con ông cháu cha khác ngồi ăn rồi chờ chết, ăn bám.

Người làm mẹ như con thật không đành lòng”
Mẹ con hai người đáng thương mà dựa sát vào nhau, ông cụ Ngô nhìn gương mặt của Trần Bách Nhã, trong lòng cũng nhiều hơn mấy phần áy náy.


Suy tư thật lâu, ông cụ vẫn đồng ý.

Trần Bách Nhã và Ngô Thiên Lan đạt được hứa hẹn của ông cụ, sau khi ra khỏi nhà họ Ngô, ngồi lên xe, trên mặt mới lộ ra nét vui vẻ như trút được gánh nặng cho.

“Đi, mẹ, chúng ta đi ‘Khinh Hà, tìm An Bích Hà đòi lại công bằng cho mẹ”
Trần Bách Nhã nhìn Ngô Thiên Lan sau khi lên xe lại đeo khẩu trang và mũ, không còn khoa trương như trước, rất yêu thương bà ta, lúc này mới quyết định.

Điều này rất hợp với ý của Ngô Thiên Lan, tối hôm qua bà ta đã muốn giáo huấn An Bích Hà một trận, lúc này có con trai ở bên người, cho bà ta càng nhiều sức mạnh..