Lâm Bách Vĩ nghe vậy trong lòng không biết phải nói sao, lại không biết phải an ủi anh ấy thế nào..

Hoắc Tùng Quân vỗ vai của anh ta: “Không cần bày ra vẻ mặt này, tớ không đáng thương như cậu nghĩ đâu, ít nhất bây giờ vẫn còn cơ hội để cứu vãn.

Tớ biết Hiểu Nhã vẫn còn sống.”
Lâm Bách Vĩ ngẩng mạnh đầu: “Cái gì?”
Hoắc Tùng Quân bỏ tay xuống sờ lên vết thương trên mặt mình, khóe miệng cong lên: “Hôm nay tớ đến đây, đã biết không thể từ miệng của Lâm Bách Châu mọi được tung tích của Hiểu Nhã, chỉ là thử thái độ của cậu ta một chút mà thôi.

Nếu như Hiểu Nhã đã chết, cậu ta căn bản không thể nào có phản ứng này, cậu ta sẽ đánh chết tớ, nhưng cậu ta không làm vậy!”
Lâm Bách Vĩ há hốc miệng, đem sự đồng tình trong lòng vừa giành cho anh ấy ra cho chó ăn.


Hoắc Tùng Quân quả nhiên vẫn là Hoắc Tùng Quân mà anh quen biết, cho dù thay đổi thế nào, đều không thể chịu sự khống chế của người khác, trong lòng vẫn chó má như vậy!
Còn đang nghĩ, Triệu Khôi Vĩ đã lái xe đến, Hoắc Tùng Quân vẫy ta về phía anh ta, dứt khoát lên xe.

“Triệu Khôi Vĩ, tìm người trông chừng Lâm Bách Châu, nếu có gì khác thường, lập tức báo cáo cho tôi”
Lâm Bách Châu nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy Hoắc Tùng Quân rời đi, trong lòng cười nhạt, anh ta quay đầu gọi video cho Lạc Hiểu Nhã.

Lạc Hiểu Nhã vừa mới từ công viên tưởng niệm về đến nhà, nhận được cuộc gọi video của Lâm Bách Châu, vừa nhận cuộc gọi một cái cô liền nhìn thấy trên làn da thịt trắng nõn của anh ta có một vết tím bầm, cô ngây người: “Bác sĩ Lâm, mặt anh bị sao vậy, sao đột nhiên lại có thêm nhiều vết thương như vậy đến như vậy, có phải là người nhà anh lại làm khó anh không?” Giọng của cô cuống cuồng, sáng sớm hôm nay lúc chia tay, anh ta vẫn còn bình thường.

“Bác sĩ Lâm, thật xin lỗi, là tôi đã hại anh, nếu như không phải là vì anh chữa mắt cho tôi, anh cũng sẽ không rời khỏi nhà lâu như vậy, anh có cần tôi qua đó giải thích một chút cho người nhà anh không.”
“Vết thương không phải người nhà anh đánh” Lâm Bách Châu cắt ngang lời của cô, ánh mắt anh ta chăm chú nhìn chằm chằm vào cô: “Hoắc Tùng Quân nghe nói anh quay về, anh ta xông vào trong nhà anh, truy hỏi tung tích của em”
Lạc Hiểu Nhã đứng ngây người ra, lại nghĩ tới lời của người trông coi vườn, mới trở về ngày đầu tiên, cô đã nghe được nhiều lần cái tên Hoắc Tùng Quân này, cô đã quyết định quên đi anh, buông bỏ anh, tại sao anh hết lần này tới lần khác như âm hồn không tiêu tan vậy.

“Những vết thương này đều là do anh ta đánh sao?”
Lâm Bách Châu gật đầu một cái, xít lại gần ống kính, da của anh ta rất trắng, nên vết thương ở trên mặt anh ta có chút dữ tợn đáng sợ.

“Thật ra thì vết thương cũng không nặng, chỉ hơi đau một chút thôi”
“Đã bộ dáng như thế này rồi, còn không nặng sao!” Lạc Hiểu Nhã hít vào trong một hơi: “Anh ta dựa vào cái gì động tay động chân với anh, tôi và anh ta có liên quan gì đến nhau cơ chứ, anh ta có tư cách gì mà làm như vậy.

Bác sĩ Lâm, anh tại sao lại mặc cho anh ta đánh anh như vậy!”
“Hiểu Nhã, em không nên tức giận” Lâm Bách Châu cười một tiếng, làm động tới vết thương trên mặt, đau đến mức theo bản năng anh rít một hơi: “Anh cũng đánh lại anh ta”.


Lạc Hiểu Nhã hừ lạnh một tiếng: “Đánh thật hay, đúng là đáng đánh.

Vô duyên vô cớ chạy tới nhà anh đánh anh, hiện tại tôi và anh ta đã ly dị, anh ta đúng là bị điên rồi.”
Lâm Bách Châu đối với những lời cô nói rất hài lòng, anh ta thấy mục đích của mình đã đạt tới, lúc này anh ta.

mới tiến vào vấn đề chính: “Hiểu Nhã, bây giờ anh bị nhốt ở trong nhà, ba ngày sau là sinh nhật bố của anh, đến ngày hôm đó anh mới có thể đi ra ngoài.

Em có muốn tới nhà anh tham gia vào bữa tiệc sinh nhật của bố anh không?”
“Tôi?” Lạc Hiểu Nhã chỉ vào mình.

Lâm Bách Châu gật đầu một cái: “Ngày hôm đó, Hoắc Tùng Quân và An Bích Hà cũng sẽ đến đây, em cũng nên.

lộ diện ở thời điểm đó”.


Lạc Hiểu Nhã nghe thấy lời này, trong mắt cô thoáng qua một tia hận thù, cô sẽ không bỏ qua cho An Bích Hà, nhưng bây giờ lại có một vấn đề.

Cô có chút do dự: “Bác sĩ Lâm, nếu như tôi và An Bích Hà gặp mặt, tuyệt đối sẽ là một cuộc hỗn loạn máu chảy thành sống, nhưng đây lại chính là bữa tiệc sinh nhật của bố anh… nếu như trong bữa tiệc có chuyện gì xảy ra, bố của anh nhất định sẽ tức giận”.

Lâm Bách Châu nghe xong lời này, trong mắt thoáng qua một nụ cười châm biếm.

Tính cách của Hiểu Nhã quá tốt, cho dù là trong lòng có hận thù, cũng sẽ theo bản năng mà lo nghĩ cho người khác trước, không muốn gây thêm phiền phức cho người khác.

“Không cần lo lắng, có anh ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì được đâu” Trên mặt Lâm Bách Châu tràn đầy sự ấm áp dịu dàng: “Có điều, nếu như em lo lắng bố anh tức giận, thì em có thể giả bộ làm bạn gái của anh, đến lúc đó đều là người một nhà, thì bố anh sẽ không tức giận nữa”..