Chỉ trong chớp mắt chiếc ly đắt đỏ rơi vỡ tan nát, khiến Lâm Kỳ không dám thở mạnh.

“Bây giờ Tùng Quân ở đâu?”.

Lâm Kỳ run lên, thành thật nói: “Ở công ty”.

An Bích Hà nhận được lịch trình của Hoắc Tùng Quân, bất thình lình đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Tôi đi gặp người phụ nữ hèn hạ đó, tôi phải để cho tất cả mọi người đều biết cô ta hèn hạ đến mức nào!”
Sau khi Lâm Tùng Châu đi, Lạc Hiểu Nhã ngoan ngoãn ở trong phòng dưỡng thương, phục vụ đưa bữa ăn trưa qua, đặc biệt dặn dò: “Hiểu Nhã, cô cẩn thận một chút, có hơi nóng, đừng để bản thân bị bỏng”
“Được, cảm ơn!” Mới chuẩn bị ăn cơm thì nghe thấy cánh cửa phát ra tiếng “bốc”, bị đá mở ra.

“Ai đó?” Lạc Hiểu Nhã cảnh giác nói.


An Bích Hà nhìn thấy gương mặt dễ thương xinh đẹp này của cô thì ngọn lửa tức giận bùng cháy lên.

Chỉ cần nghĩ đến tối qua, cô chính là dùng dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này của mình để dụ dỗ Tùng Quân của cô ta, liền cảm thấy căm hận, hận không thể cào nát gương mặt đó của cô!
“Lạc Hiểu Nhã, lúc trước thấy cô ngoan ngoãn rời đi như vậy, thì ra là ở đây đợi tôi à”.

| Giọng nói vừa vang lên, Lạc Hiểu Nhã liền kêu lên ngạc nhiên: “An Bích Hà!”
An Bích Hà nhìn xuống ngón tay đang bị thương của cô, lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi nghĩ là bài học hôm qua dạy cho cô thì đã đủ rồi, không ngờ là cô lại không biết sống chết như vậy”.

“Hôm qua là cô!” Lạc Hiểu Nhã bừng tỉnh, chẳng trách những người đó lại tìm đến cô, thì ra là do cô ta bày mưu tính kế.

“Cô làm những chuyện này, Hoắc Tùng Quân có biết không? Anh ấy có biết người mà mình thích lại là một người phụ nữ ác độc như vậy không?”
Câu nói này đã đánh trúng vào điểm yếu của cô ta, An Bích Hà thẹn quá hoá giận, đột ngột giơ tay ra cầm lấy bát canh bên tay ném về phía cô.

Người phục vụ bên cạnh vội vàng kéo Lạc Hiểu Nhã né sang một bên: “Cô muốn làm gì, canh này nóng như vậy, cô muốn giết người có phải không?”
Lạc Hiểu Nhã được kéo đi kịp lúc, tránh được phần lớn canh nóng, nhưng trên mu bàn tay vẫn bị văng lên rất nhiều.

Cô đau đớn hít hà một hơi, cô cũng nổi giận lên với An Bích Hà kiếm chuyện vô cớ.

“An Bích Hà, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
An Bích Hà nhìn chằm chằm cô, ánh mắt ác độc: “Lạc Hiểu Nhã, rốt cuộc cô đã dùng thuốc gì mê hoặc Tùng Quân rồi, rốt cuộc anh ấy nhìn trúng cô ở điểm nào chứ.

Nhìn trúng cô vì cô bị mù, hay là nhìn trúng cô vì cô biết giả bộ đáng thương”

“Cô ăn nói lung tung gì đó!” Lạc Hiểu Nhã không thể hiểu nổi, rõ ràng người mà Hoắc Tùng Quân thích là An Bích Hà mà.

An Bích Hà thấy cô không thừa nhận nên nâng giọng lên, ló đầu ra ngoài lớn tiếng nói với mấy nhân viên phục vụ đang vây quanh: “Mọi người mau đến đây nhìn đi, cô ta, Lạc Hiểu Nhã.

Một đứa mù mà còn đi khắp nơi dụ dỗ đàn ông! Đã biết rõ là có người vợ chưa cưới như tôi còn ở đây, vậy mà vẫn chủ động tiếp cận rồi còn kéo chồng chưa cưới của tôi vào nhà của cô ta, cam tâm tình nguyện làm tiểu tam, thật sự là vô liêm sỉ mà!”.

Lạc Hiểu Nhã bị những lời nói này của cô ta làm cho ngơ ngác, đột nhiên nhớ lại chuyện tối hôm qua.

Chuyện Hoắc Tùng Quân.

đến chỗ này của cô bị An Bích Hà biết được, vì vậy hôm nay cô ta mới đặc biệt đến đây tìm bản thân để kiếm chuyện.

“An Bích Hà, tôi không có dụ dỗ Hoắc Tùng Quân, cũng không hề xảy ra chuyện gì không nên xảy ra với anh ấy” An Bích Hà cười chế nhạo một tiếng: “Còn không chịu thừa nhận, Lạc Hiểu Nhã, cô làm chuyện xấu rồi mà còn giả nhân giả nghĩa.”
Lạc Hiểu Nhã mím chặt môi, giải thích: “Tôi nợ tiền của Hoắc Tùng Quân, tối qua.”
Cô còn chưa nói hết thì đã bị An Bích Hà cắt ngang, đôi mắt cô ta đỏ bừng lên, nhìn chằm chằm vào Lạc Hiểu Nhã: “Nợ tiền nên dùng cơ thể để trả? Lạc Hiểu Nhã, hôm nay tôi phải lột da cô, để mọi người cùng nhau xem thử rốt cuộc cô là loại hàng gì?”
Nói xong thì cô ta lập tức ra tay, muốn lột hết quần áo của cô xuống.


An Bích Hà khí thế mạnh mẽ, Lạc Hiểu Nhã nắm chặt lấy cổ áo mình, ra sức đẩy cô ta ra, đầu tóc cô rối tung lên, nổi giận hét lớn: “Đủ rồi!”
Cô nhìn về hướng của An Bích Hà, giọng nói lạnh buốt: “An Bích Hà, cô đừng có được nước lần tới.

Không sai, đúng thật là tối qua Hoắc Tùng Quân có đến nơi này, nhưng giữa hai chúng tôi không xảy ra chuyện gì hết.”
Lạc Hiểu Nhã dừng lại một lúc rồi bỗng nhiên lên tiếng chế nhạo: “Có điều, dù cho có xảy ra chuyện gì đi nữa, An Bích Hà, cô cũng không có tư cách đến tận cửa để dạy dỗ tôi!”
“Cô, cô nói cái gì?” An Bích Hà ngẩn người.

Lạc Hiểu Nhã chỉnh sửa lại quần áo của bản thân, đôi mắt trống rỗng nhìn cô ra, từ từ nói: “Tôi chỉ là bỗng nhiên nhớ lại một chuyện”.

Cô nói từng chữ một, vô cùng rõ ràng..