Chương 54

Lời nói của Diệp Nam Huyền khiến cho Trầm Mặc Ca rơi vào trầm mặc.

Hồi nhỏ, cô thích vẽ tranh, nhưng bắt đầu học thiết kế xe ô tô là bởi vì Diệp Nam Huyền, bởi vì Diệp Nam Huyền thích, nên cô cũng thích theo, thậm chí cô ngây thơ nghĩ rằng, chiếc xe đâu tiên mình thiết kế ra nhất định sẽ làm món quà tặng cho Diệp Nam Huyền.

Nhưng cô không ngờ đến, bản thiết kế cô chỉ mới làm được một nửa thì cô và Diệp Nam Huyền đã mỗi người một ngả.

Chiếc xe đó quả thật là thiết kế theo sở thích của Diệp Nam Huyền, sau khi cô cải tiến thì cô thêm vào đó rất nhiều phụ kiện an toàn, tạo nên sự kết hợp hoàn hảo nhất giữa vẻ đẹp và công dụng của nó, mới cho ra đời chiếc xe này.

Châm chọc thay, lúc chiếc xe này ra đời, cũng là lúc con của Sở Mộng Khê chào đời, mà lúc đó cô đang chịu sự đau đớn sau vụ hỏa hoạn, hàng đêm không thể yên giấc được, nhưng lại không thể làm liên lụy đến đứa bé trong bụng mình.

Hôm nay Diệp Nam Huyền đặt chiếc xe do anh thiết kế xong trước mặt cô, Trầm Mặc Ca cảm thấy thật châm chọc, nhưng ngược lại cũng mong chờ muốn thử xem sao.

Diệp Nam Huyền cũng được coi là người hướng dẫn đầu tiên trong công việc thiết kế xe ô tô của cô, chiếc xe do anh thiết kế đang để ở trước mặt, cô ngược lại muốn thử một chút, sau đó tìm sự chênh lệch giữa hai chiếc.

“Tôi có thể thử không?”

“Đương nhiên.”

Diệp Nam Huyền đương nhiên đồng ý với yêu cầu của Trầm Mặc Ca.

Trầm Mặc Ca nhận chìa khóa xe, Diệp Nam Huyền định ngồi chỗ ghế phụ, nhưng lại bị Trầm Mặc Ca ngăn cản.

“Tổng giám đốc Diệp, tôi muốn thử một mình mình thôi, anh ở cạnh tôi sẽ cảm thấy áp lực.”

Diệp Nam Huyền khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Kĩ thuật lái xe của cô tốt không?”

“Chưa nhìn thấy phụ nữ lái xe à? Miễn là chiếc xe này của Tổng Giám đốc Diệp được bảo dưỡng thường xuyên, không có trục trặc gì thì tuyệt đối không có vấn đề.”

Trong đôi mắt của Trầm Mặc Ca lóe lên lên một tia quật cường không chịu thua, ngược lại làm cho Diệp Nam Huyền khó mà không tuân theo.

Lần này Trầm Mặc Ca trở về, Diệp Nam Huyền cảm thấy cô không giống trước đây nữa. Tuy không có bằng chứng để chứng mình cô là vợ của anh, nhưng anh đã nhận định là cô rồi.

“Chiếc xe này vẫn luôn bảo dưỡng hàng tháng, hơn nữa cũng chỉ có một mình tôi lái, về mức độ an toàn không có vấn đề gì, em cẩn thận chút.”

Diệp Nam Huyền cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Trầm Mặc Ca cười tươi như hoa.

“Vậy phải cảm ơn Tổng Giám đốc Diệp rồi.”

Cô chợt đạp chân ga, chiếc xe bay như mũi tên tiến về phía trước, ai cũng không nhìn thấy có một đôi mắt hung ác ở chỗ bóng tối đang quan sát.

Trầm Mặc Ca không thể không thừa nhận, chiếc xe này của Diệp Nam Huyền thiết kế quả thật không tệ, bất kể là tính năng hay mẫu mã, thậm chí khu vực điều khiển cũng vô cùng thoải mái, nếu như không phải trước đây cô áp dụng theo ý tưởng của Diệp Nam Huyền mà thiết kế, thì chiếc xe đoạt giải chắc chắn là chiếc xe của Diệp Nam Huyền rồi.

Cô chạy với tốc độ nhanh, rẽ ngoặt, trượt bánh sau, lượn vòng, tất cả động tác vô cùng đẹp mắt mà lại chính xác, làm cho Diệp Nam Huyền nhìn mãi.