CHƯƠNG 1

Lúc Trầm Mặc Ca lấy được giấy khám thai, trong lòng cực kỳ vui mừng.

Cô mang thai rồi!

Mang thai con của Diệp Nam Huyền!

Kết hôn ba năm, cuối cùng cô cũng mang thai con của anh, điều này thật sự rất không dễ dàng với Trầm Mặc Ca.

Cô vui vẻ cầm giấy khám thai đi ra ngoài, nôn nóng muốn nói tin tức tốt này với Diệp Nam Huyền, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ngã rẽ.

Sở Mộng Khê?

Mối tình đầu của Diệp Nam Huyền! Cô ta trở về rồi!

Trầm Mặc Ca nhanh chóng đi tới, phát hiện Diệp Nam Huyền vốn nên ở công ty lại đang bên cạnh cô ta, cẩn thận dìu cô ta. Bụng của cô ta cũng đã to hơn năm tháng rồi.

“Nam Huyền, em không sao, anh không cần căng thẳng, con rất khoẻ.”

“Vẫn nên kiểm tra một chút mới yên tâm được, dù sao đứa con trong bụng em cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp anh, không thể có chút sơ suất nào được.”

Sở Mộng Khê cười tươi như hoa, Diệp Nam Huyền dịu dàng như nước, cảnh này khiến Trầm Mặc Ca cực kỳ đau đớn.

“Các người đang làm gì thế hả?”

Trầm Mặc Ca siết chặt giấy khám thai trong tay, móng tay xuyên qua tờ giấy đâm vào lòng bàn tay, cũng không bằng một phần vạn sự đau đớn trong lòng cô.

Cô trời sinh thể hàn, vì sinh một đứa con cho Diệp Nam Huyền, ba năm nay đã uống biết bao nhiêu thuốc, khám bác sĩ bao nhiêu lần, có mấy lần còn suýt chút mất mạng, không ngờ vào ngày biết mình mang thai lại có thể nhìn thấy Sở Mộng Khê đã mang thai con của Diệp Nam Huyền.

“Sao cô lại ở đây?”

Diệp Nam Huyền đột nhiên nhíu mày, ánh mắt dịu dàng như nước khi nãy cũng trở nên sắc bén lạnh lùng, giống như nhiệt độ xung quanh cũng lạnh đi mấy phần.

Trầm Mặc Ca thấy thái độ trước sau của anh, không nhịn được tiến lên chất vấn.

“Sao tôi lại ở đây? Diệp Nam Huyền, tôi là vợ anh, bây giờ anh đến khám thai với người tình lại còn không biết xấu hổ hỏi sao tôi lại ở đây?”

Chất vấn của cô dẫn tới sự chú ý của người xung quanh.

Sở Mộng Khê đột nhiên uất ức khóc lên.

“Nam Huyền, xin lỗi, là em liên luỵ đến anh, nếu em không về, không nói với anh sự tồn tại của đứa nhỏ, hoặc em nhẫn tâm phá đứa con này đi, có lẽ sẽ không để Mặc Ca hiểu lầm. Xin lỗi, đều là lỗi của em.”

Nói xong, Sở Mộng Khê xoay người bỏ chạy.

“Tống Đình, đi theo cô Sở, cẩn thận bụng của cô ấy. Nếu đứa nhỏ trong bụng cô ấy xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ xử lý cậu.”

Giọng nói của Diệp Nam Huyền mang theo chút nôn nóng, trợ lý Tống Đình bên cạnh anh nhanh chóng đuổi theo.

Trầm Mặc Ca chỉ cảm thấy khó thở, Diệp Nam Huyền chưa bao giờ quan tâm cô như thế.

“Diệp Nam Huyền, tên khốn này!”

Cô nâng tay lên muốn tát mạnh Diệp Nam Huyền một cái, không ngờ lại bị anh chặn lại giữa chừng, sức lực kia khiến Trầm Mặc Ca đau đến hơi nhíu mày.