Đường Vận vội vã tháo dây an toàn và mở cửa xe đi ra ngoài, từ đầu chí cuối hoàn toàn phớt lờ Cận Úy Thành.
“Lưu Ân!”
Lưu Ân nghe giọng nói quen thuộc gọi tên mình vui vẻ xoay mặt lại, còn chưa kịp nói gì nụ cười trên môi tắt lịm:
“Cận tổng!” Lưu Ân tôn trọng chào Cận Úy Thành trước, ánh mắt có hơi nặng trĩu.
Cận Úy Thành gật đầu, nhìn người thanh niên trước mặt với biểu cảm đó còn không đoán được là trạng thái gì.
Đường Vận quay qua cúi đầu với Cận Úy Thành: “Cảm ơn Cận tổng đưa về ạ.”
“Em trước đó nói mời cà phê tôi nhỉ? Vẫn còn sớm...”
Đường Vận chợt lạnh sống lưng.

Cận Úy Thành có lẽ không phải đùa, anh ta có thâm ý gì khác không? Cô nhìn Lưu Ân trong lòng áy náy, cô tiến lại, chủ ý nắm vào lồng bàn tay của anh như an ủi:
“Sao anh đột ngột trở về Thượng Hải? Tay anh lạnh rồi, anh về nghỉ ngơi sớm, trông anh rất mệt mỏi.”
Lưu Ân gượng cười, vẻ mặt nặng nề: “Chuyện ở Bắc Kinh không được thuận lợi, nhưng không sao đâu, cả đoàn vẫn tốt.

Anh mua ít đặc sản Bắc Kinh cho em, ngày đó em về vội quá chúng ta còn không được đi dạo mua sắm gì.”
“Không quan trọng đâu.

Em chỉ lo anh vất vả.”
Đường Vận đón nhận túi quà từ chỗ Lưu Ân, dịu dàng nhìn vào mắt anh, trao trả tình ý.

Cô không muốn anh đứng trước Cận Úy Thành có chỗ mủi lòng.
Lưu Ân nhìn đến Cận Úy Thành lại nhìn vào gương mặt trái xoan đáng yêu của Đường Vận cảm giác xa xăm, anh cười buồn:
“Anh về nghỉ ngơi sớm, gần hai ngày không chộp mắt rồi.

Cũng thật nhớ em nên vội đứng đây đợi.”
Đường Vận ngượng ngùng, khẽ buông tay Lưu Ân ra vuốt nhẹ túi quà.

“Cảm ơn anh.”
Lưu Ân hướng Cận Úy Thành gật nhẹ đầu, coi như qua loa chào anh ta rồi quay trở ngược vào trong xe.

Anh quyến luyến quay lại nhìn Đường Vận một cái rồi đề máy cho xe chạy đi.
Đường Vận thu lại nụ cười ở trên môi nghiêng người nhìn đến Cận Úy Thành, cô lê bước đi vào trong con hẻm, chẳng màng tiếp chuyện.
Cận Úy Thành không nghĩ mình mặt dày còn đi theo người con gái đó, chỉ có điều chuyện liên tiếp xảy ra khiến anh không tài nào thả lỏng nỗi.

Thái độ của Đường Vận càng khiến anh tức điên lên.

Nếu không phải ngày thường tâm trạng quen được khống chế tốt, anh đã lao đến bấu mạnh vào vai của cô ấy và có thể ngớ ngẩn hỏi “Tại sao?”.
Cả hai cùng vào trong Coffee House duy nhất của con đường mà khi trước cùng đi ngang qua, chọn chỗ ngồi và order thức uống.
Mãi một lúc lâu chẳng ai nói với ai lời nào.

Cận Úy Thành nhìn ra bên ngoài những ánh đèn nhỏ xinh chớp tắt, tâm tư trôi dạt về một nơi xa xôi, có lẽ anh ngộ nhận cũng có lẽ do anh hoài niệm về cảm giác xưa cũ...!Anh biết mình nên dừng lại.
Đường Vận bấu chặt vào gấu váy, dùng dũng khí cuối cùng trải lòng với người đàn ông đối diện:
“Cận tổng! Cả ngày tôi làm việc, hết mình với Cảnh Duyệt, chạm mặt và tiếp xúc với anh.

Tôi chỉ muốn là chính mình có một khoảng thời gian riêng tư, ngại để anh chiếm dụng hết.”
Cận Úy Thành nghe vào tai từng lời từng chữ rất rõ ràng, không phải vì một tình cảnh khó xử nào ép buộc...!mà đây chính là mong muốn thật sự của người con gái ấy.

Anh không nghe nhầm, không hiểu nhầm...
Cận Úy Thành cảm nhận được chan chát tận đáy lòng, không đến mức tột cùng khó chịu nhưng anh cảm nhận được sự tồn tại rõ rệt của mất mát và nỗi không cam tâm.

Những người con gái anh đối đãi chân thành luôn như vậy khiến anh muốn từ bỏ lòng tha thiết nhiệt thành.

Anh nhìn vào mắt của Đường Vận nhẹ nhàng nói với cô ngắn gọn hai chữ: “Được rồi.”
Anh đứng bật dậy, không muốn tiếp tục mặt đối mặt với Đường Vận nữa, dứt khoát rời đi.

Đường Vận hít thở thật sâu, hai tay thả lỏng nhưng cảm giác nặng nề nơi lồng ng.ực.

Chuyện xảy ra ra khiến cô suýt bật khóc.
Cô làm đúng hay sai? Cô như vậy, có phải thất thố lắm không? Cận Úy Thành từ đầu chí cuối không có làm khó cô, cũng không có đáng ghét đến mức khiến cô phải nói lời bài xích thẳng thừng như vậy.
Cô điên rồi sao? Vì trông thấy Lưu Ân não nề mà trút hết oán giận lên người Cận tổng.

Cô cúi dập mặt xuống bàn, không muốn nghĩ ngợi gì thêm nữa.
“Chị?”
Đường Vận tưởng mình đang mơ thì nghe thấy tiếng gọi của em gái, nước mắt trào ra một mảng: “Đường Nghiên? Chị đây.”
Đường Nghiên đứng bên ngoài cách Đường Vận một bức tường kính, hào hứng vẫy tay, bên cạnh một chiếc vali tay kia còn xách thêm không ít đồ nặng.
Đường Vận chạy vòng ra cửa chính, ôm chằm lấy cô em gái.
“Em về thăm chị sao lại không báo một tiếng.”
“Chị khóc sao?”
“Không có gì.

Chị buồn ngủ, ngáp một trận dài đó.”
Đường Vận chia đồ xách hộ với Đường Nghiên, hai chị em vui vẻ hướng về nhà bước chân nhanh nhẹn.

“Vừa nãy uống cà phê với người đàn ông mới rời đi kia? Bạn trai? Trông được đấy!”
“Không phải, không phải.

Đừng nhắc về anh ta.”
Đường Vận nhún vai tỏ ra chán nản.

Đường Nghiên nhướng mày, tính cách ngay thẳng càng chẳng thích tò mò chuyện riêng tư nên thản nhiên bước đi, không hề bận tâm nữa.

Cô chủ ý đổi đề tài, nhìn chị gái loay hoay tìm chìa khóa mở cửa rào.

“Em về thăm chị một tuần thôi, vẫn phải dành thời gian cho ba mẹ.”
“Ừm hửm.”
“Chị tròn trịa hơn trước, ăn uống chắc là tốt.”
“Đúng vậy.

Chị khỏe lắm.

Đi làm cũng thuận lợi, qua Tết chị còn muốn mua xe.”
Hai chị em đi vào trong, chậm chạp tìm chỗ để các túi đồ.

Đường Nghiên trông thấy túi quà của Đường Vận cũng không đặt câu hỏi, tuy nhiên Đường Vận ngại ngùng vẫn là muốn chia sẻ với em gái.
“Đồng nghiệp chị đi Bắc Kinh, mua ít đặc sản.

Còn quà của em?”
Đường Nghiên bỉu môi, hoàn toàn lắc đầu: “Không có quà.”
Đường Vận không tin, lục lội một trận, đúng thực không có quà.
“Ở Cáp Nhĩ Tân xa xôi vùng biên giới làm gì có quà chứ.

Thượng Hải tốt như vậy, chị muốn gì chẳng có.”
Đường Vận véo má em gái.
“Không sao, ở đây mỗi ngày chị đều đưa em đi mua sắm.

Cũng gần cuối năm Hắc Long Giang chắc khó sống nhỉ? Thật thương cho em.”

“Không sao.”
*Cáp Nhĩ Tân là thành phố thuộc tỉnh Hắc Long Giang, tận cùng phía Bắc của Trung Quốc.

Hắc Long Giang là tỉnh có biên giới giáp với Nga.
Đường Vận lại ôm lấy em gái còn không kìm nén được hôn xuống gò má liền mấy cái, yêu thương vuốt tóc.
“Thật nhớ em quá đi mất.”
“Em không dùng được điện thoại.

Thông báo ở quân khu đến nhanh, vui quá đã chóng thu xếp về chỗ chị trước.

Ba mẹ dẫu sao bận rộn hơn chị.

Chị giúp em gọi cho ba mẹ đi.”
Đường Vận lấy điện thoại ra, bắt đầu dò số máy.

Đường Nghiên bên cạnh thu xếp hành lý.
“Em muốn mua điện thoại không? Chị sẽ...”
“Không đâu, dẫu sao em cũng chưa được dùng đến, cũng không quen sài điện thoại.”
“Đúng rồi, em cũng không có ai để chơi chung ngoài chị và ba mẹ cả.”
Đường Vận khẽ cười, thoáng trêu một câu.

Lúc này nghe máy có tín hiệu liền hồ hởi gọi cả Đường Nghiên đến.

Trong căn nhà rộn rã tiếng cười nói..