Trong căn phòng thẩm vấn, bầu không khí nặng nề vô cùng, chỉ liếc qua cũng thấy phần thắng đã nghiêng về Tô Anh Thư và Chu Hứa Văn.

Mà nói đúng hơn là kể từ khi bắt đầu, phần thắng đã nghiêng về phía hai người bọn họ, còn Đỗ Mỹ Kiều từ đầu đến cuối chỉ là món đồ chơi bị cặp vợ chồng yêu nghiệt này đẩy qua đẩy lại.

Bởi vậy ông bà ta mới có câu, hai đánh một không chột cũng què.
Theo từng tiếng gõ tay xuống mặt bàn của Chu Hứa Văn, những người đang theo dõi tình hình qua máy quay cũng run rẩy theo, trong lòng Lưu Vũ Ninh và Giang Văn không hẹn mà cùng cầu phúc cho Đỗ Mỹ Kiều.

Đã ác rồi mà còn gặp kẻ độc ác hơn, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Chu Hứa Văn mà đã ác số hai thì không ai dám nhận số một.
Ngay cả Tô Anh Thư ngồi bên cạnh cũng thầm nuốt nước bọt, bầu không khí lạnh toát sống lưng này đến cô cũng cảm thấy khó chịu.

Cục diện đã rõ, Đỗ Mỹ Kiều bị ép tới đường cùng, bây giờ cho dù bà ta chọn con đường nào cũng là đường chết.

Quan trọng là bà ta muốn con gái chết hay là bà ta chết.
"Cạnh!" một tiếng, ngón tay của Chu Hứa Văn dừng lại trên mặt bàn, đôi mắt phượng nhếch lên, anh chậm rãi xoa xoa ngón tay, trầm giọng:
- Đừng để tôi mất kiên nhẫn, Đỗ Mỹ Kiều.


Tôi không giống vợ mình, cô ấy có thể chờ bà còn tôi thì không.

Nếu bà không muốn chọn, tôi có thể thay bà lựa chọn một con đường.
- Khoan đã...
Đỗ Mỹ Kiều vội vã ngăn cản, bà ta dừng lại một lúc, sau đó lắp bắp nói:
- Đợi...!từ từ...!để tôi suy nghĩ.
Tô Anh Thư không biết nên nói gì với người đàn bà này, dù thương con đến mấy bà ta vẫn phân vân không biết nên tự cứu mình hay cứu con gái bà ta.

Nực cười thay một tình mẫu tử thiêng liêng, rốt cuộc cũng chỉ là một ván cờ của Chu Hứa Văn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không còn tình thì vẫn còn nghĩa.

Ông nội cô trước khi qua đời dường như dự đoán trước được ngày này nên đặc biệt dặn dò cô phải bảo vệ huyết mạch Tô gia.

Chỉ cần Tô Minh Phương không làm điều gì quá đáng quá thì dù bất cứ giá nào cũng phải cứu.
Tô Anh Thư thở dài, người chị gái cùng cha khác mẹ này chung quy cũng chỉ là một đứa ngốc, nếu không có một bà mẹ độc ác như thế này, chắc có lẽ cuộc đời chị ta không bi thảm vậy.
Cuối cùng vẫn là không đành lòng, Tô Anh Thư kéo tay áo Chu Hứa Văn, do dự nói:
- Hay...
Còn chưa để cô nói hết câu thì Đỗ Mỹ Kiều bất ngờ quỳ xuống dưới chân cô, hai tay bà ta túm lấy cổ tay cô, cầu xin:
- Anh Thư ta xin con, Minh Phương nó không làm gì sai cả, có sai cũng là ta sai, là ta có lỗi với con, có lỗi với người mẹ đã mất của con.

Con hận ta cũng được, muốn băm ta ra làm trăm mảnh cũng được.

Nhưng xin con hãy giữ lại một con đường sống cho Minh Phương.
Tô Anh Thư sửng sốt, cô không ngờ Đỗ Mỹ Kiều lại làm tới mức này, dáng vẻ đau khổ van xin của bà ta khiến cô suýt nữa thì tin là thật.

Thế nhưng, Đỗ Mỹ Kiều đâu phải là người mẹ tốt đến vậy, nếu bà ta thật sự yêu con gái thì đã không do dư lâu như thế.
Vốn có lòng muốn nói giúp Đỗ Mỹ Kiều trước mặt Chu Hứa Văn.

Thế nhưng bây giờ trong lòng Tô Anh Thư chỉ tràn ngập sự chán ghét và khinh bỉ, cô lạnh lùng hất tay bà ta ra, chầm chậm hỏi:

- Bà lựa chọn con đường nào?
- Anh Thư còn đừng như vậy, mẹ biết con không phải là người nhẫn tâm.

Tất cả là tại mẹ sai, mẹ có lỗi với hai chị em con.

Từ nhỏ đến lớn Minh Phương vẫn luôn coi con như em gái ruột, chỉ tại mẹ luôn cố chấp không muốn nó đến gần con nên hai đứa mới xa cách như vậy.

Nhưng nó thật sự rất thương con, hai đứa là chị em ruột...
- Chị em cùng cha khác mẹ.
Tô Anh Thư lười nghe bà ta kể lể mấy chuyện vô nghĩa để lấy sự đồng cảm nên nhanh chóng cắt ngang.

Người đàn bà này đến giờ phút này rồi vẫn tham lam không muốn lựa chọn.

Bà ta vừa muốn mình được thoát mà con gái cũng không có vấn đề gì.

Thế nhưng trên đời này làm gì có chuyện tốt tới vậy.
Đôi mắt Tô Anh Thư lạnh lùng liếc qua người phụ nữ quỳ dưới sàn, cười nói:
- Đỗ Mỹ Kiều, bà đừng đánh trống lảng nữa.

Tôi hỏi lại bà lần cuối cùng, bà muốn chọn con đường nào?
Tô Anh Thư đứng dậy, một chân cô giẫm lên tay Đỗ Mỹ Kiều rồi nói tiếp:
- Đây là cơ hội cuối cùng của bà, nếu ông cứ tiếp tục câu giờ để chờ đợi cứu viện thì đừng mơ nữa.


Bà nghĩ xem hiện tại ai dám giúp bà đối phó Chu gia? Hay là cha tôi?
Tô Anh Thư nhấn nhá vào từng câu từng chữ, kéo theo đó là gót chân giẫm mạnh vào bàn tay bà ta:
- Đừng chờ nữa, cha tôi bây giờ còn bận thu dọn đống rắc rối mà bà để lại cho tập đoàn Tô thị kìa.
- Đau...!đau...!cô bỏ chân ra đã...
Sức lực mà Tô Anh Thư bỏ ra không nhỏ, bàn tay của Đỗ Mỹ Kiều bắt đầu rỉ máu, bà ta muốn vùng vẫy, muốn hất cô ra nhưng nhìn ánh mắt đáng sợ của Chu Hứa Văn đang nhìn chằm chằm mình, Đỗ Mỹ Kiều phải thu lại hết mấy suy nghĩ đó.
Tô Anh Thư cười nhạt:
- Bà cũng biết đau cơ à?
Lúc này cô mới nhấc chân lên, dòng máu đỏ  thẫm chảy ra từ bàn tay Đỗ Mỹ Kiều nhìn vô cùng ghê rợn.

Tô Anh Thư nheo mắt lại,  chịu đựng cũng tốt thật, nếu là cô thì chắc chắn đã hất ra từ lâu rồi.
Nhưng rất nhanh cô đã nhận ra lý do tại sao Đỗ Mỹ Kiều để giẫm tay bà ta lâu đến vậy, một giọng nói lạnh như băng vang lên phía sau lưng cô:
- Thời gian không còn nhiều đâu, đừng để lỡ bữa trưa của tôi.
Ủa alo? Tô Anh Thư quay đầu lại nhìn Chu Hứa Văn, người ta đang phân vân lựa chọn giữa sự sống và cái chết mà anh có tâm trạng ăn trưa? Đỉnh!
Đỗ Mỹ Kiều nhìn bàn tay bị thương của mình rồi nhìn về phía Tô Anh Thư, cuối cùng nhịn đau nói:
- Tôi sẽ nói hết mọi chuyện với các người..